Hồ Ly Háo Sắc

Chương 27




Trong thời gian hơn một tháng kế tiếp, Tô Khải và Tô Tư đều không đến tiểu viện ta chơi. Nghe nói biên cảnh Tô quốc gặp chút chuyện phiền toái, mà bên trong đô thành cũng nổi lời đồn lên bốn phía, còn có tiểu quốc đến hòa thân vân vân, vì thế thần tử trên triều đình mỗi ngày đều vây quanh Phụ hoàng và Tô Khải, từng chỉ thị chiếm hết tất cả tinh lực của Tô Khải, khiến hắn không rảnh đi hiệu quạt nghịch chiết phiến nữa, cũng không cách nào tìm được thời gian nửa canh giờ tiêu phí lộ trình từ hoàng cung đến tiểu viện ta.

Mà Tô Tư cũng trở nên hết sức bận rộn. Nàng đã đến tuổi xuất giá, mấy ngày trước Phụ hoàng đột nhiên có ý tìm kiếm hôn phu cho tỷ ấy, ngày kế quý công tử các phủ liền bắt đầu nghe thấy mà tới, mặc đủ loại xiêm y đắt tiền, bắt chước Tô Khải cầm một cây chiết phiến, mượn cớ đủ kiểu mời Tô Tư đi chơi nghe khúc thưởng thức các ca khúc đang lưu hành, nhất thời bái thiếp truyền lên gần như làm mỏi tay nha hoàn bên người Tô Tư.

Hai người bọn họ không đến, cái tiểu viện này chỉ còn lại một mình ta. Ta mang mặt nạ da người nghênh ngang đi đến cổng lớn, chỉ cần cho bọn hắn xem tín vật của Công chúa thì bọn thị vệ sẽ ngoan ngoãn dựa đao kích vào hai bên, nhìn ta rời đi.

Chẳng qua sau này ngẫm lại, khi đó số lần ta đi thăm Tần Liễm cũng không tính là quá nhiều. Tuy rằng ta rất muốn đi một chuyến từ sáng đến tối, nhưng mà A Tịch lúc nào cũng không thay đổi sắc mặt ngăn ta lại, lúc ta thật sự không nghe lời nàng còn có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh âm thầm thêm thuốc an thần trong đồ ăn sáng của ta, buộc ta ngủ suốt cả ngày.

Huống chi Tần Liễm cũng thường không ở nhà. Ta đi năm lần, gặp phải hai lần hắn vắng nhà. Tỷ như cách một ngày lúc ta đến lấy bức tranh như lời hắn nói, cổng nhà hắn vẫn đóng chặt, gõ cửa thế nào cũng không ai trả lời.

Ta không cam lòng cứ như vậy mà trở về, lại bởi vì lo lắng lạc đường mà không có chỗ nào có thể đi, đành phải an vị chờ ở cổng lớn nhà hắn. Ta nâng cằm xem bầy kiến chuyển nhà, lại lượm lấy hòn đá nhỏ vây quanh bốn phía khiến chúng không có đường để đi, mà mãi đến khi ta chơi đến nhàm chán vẫn chưa thấy Tần Liễm trở về, sau đó liền ghé vào cánh tay mình thiếp đi.

Ta tỉnh lại là bởi vì cảm giác có ánh mắt nào chạm phải. Mở mắt ra nhìn, một bộ ngoại sam mỏng màu lam khoác trên người ta, vừa quay đầu lại, một người ngồi cách nửa thước bên ngoài, ném từng hòn đá nhỏ vừa rồi ta đắp ra phía chân tường.

Ta nắm một góc ngoại sam, đúng lúc hắn quay đầu, nhìn ta, thản nhiên cười: “Dậy rồi à?”

Theo trực giác hẳn là ta phải trả ngoại sam lại cho hắn, nhưng một trực giác khác lại đang nhắc nhở ta không nỡ, đấu tranh cả buổi trời, làm như vẫn rất lạnh, do đó ta quấn ngoại sam càng chặt hơn một ít, hỏi: “Huynh trở về lúc nào?”

“Không tính là lâu lắm.”

“Vậy vì sao huynh không vào trong?”

Hắn nói: “Cô nương ngồi trước cửa nhà ta ngủ, ta không tiện đi vào.”

Ta nhìn hắn, vẫn chờ hắn hỏi ta đã chờ ở chỗ này bao lâu rồi, như thế ta liền có thể đương nhiên trả lời một câu “Ít nhất đã nửa canh giờ, từ trước đến giờ ta chưa từng chờ ai lâu như vậy”, sau đó hắn nói một câu “Xin lỗi”, ta liền hùng hồn bắt hắn bồi thường cho ta gì đó, nói thí dụ như lại vẽ một bức tranh, nói thí dụ như đưa ta một bộ lễ vật, rồi tiếp đó ta có thể lấy danh nghĩa đáp lễ mang lễ vật đến thăm hắn, như thế thì ta có lý do trở lại gặp hắn. Ta tính toán rất tốt, càng nghĩ càng cảm thấy hợp tình hợp lý, vì thế lòng tràn đầy chờ đợi hắn hỏi vấn đề thứ nhất, không ngờ hắn lại đứng lên, đi tới cửa mở khóa ra, bước vào, rồi dừng lại, quay đầu rất kỳ quái nhìn ta: “Cô nương thích ngồi ở đó lắm à?”

“…”

Ta chỉ có thể buồn bực theo hắn đi vào. Sau đó nhìn hắn đẩy cửa phòng ra, ta đang muốn theo vào, hắn lại mỉm cười, ung dung ngăn ta tiến vào: “Ta muốn thay quần áo, làm phiền cô nương chờ bên bàn đá một chút.”

Ta đành phải chờ bên bàn đá một chút, may mà thời gian chờ đợi không lâu, không quá thời gian một chén trà, hắn đã thay đổi một bộ sam mỏng màu xanh lục đi ra ngoài, trong tay còn cầm một bức tranh, trải ra trên bàn đá, mặt trên rõ ràng là bộ dáng một cô gái lấy tay áo gõ nhạc cụ, tư thái nhẹ nhàng, lấy khăn lụa mỏng che mặt, đường nét hơi cong, như là mang theo ý cười, thắt lưng đính túi hương tua rua, mỗi một nét vẽ đều hết sức cẩn thận.

Ta nhìn cả buổi, sau một lúc lâu mới nói: “Con dấu này…”

“Làm sao?”

Ta cúi đầu quan sát cẩn thận hơn một chút, xác nhận con dấu kia quả thật thẳng không thẳng tròn không tròn mà khá kỳ lạ, vì thế hết sức hoài nghi nhìn hắn: “Con dấu này không phải là huynh vẽ lên chứ?”

Hắn phủ hai tay trong tay áo đứng đó, có chút nghiên cứu nhìn ta chăm chú, một lát sau thì khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Vậy mà cũng để cho cô nương nhìn ra.”

“…”

Tiếp đó hắn lại rất có kiên nhẫn bổ sung một câu: “Bây giờ ta dùng tên giả không có con dấu để dùng, tên thật lại không thể nói cho cô nương biết, trên bức tranh lại thiếu một con dấu thì mất đi sự thận trọng, đành phải vẽ một cái cho đủ số.”

“…”

Ta rất muốn nói sao hắn lại có thể vô lại hùng hồn như vậy, lại nhớ tới hôm kia rõ ràng là ta mặt dày mày dạn xông vào đây còn không chịu đi trước, đuối lý trước, đành phải nghẹn hơi trở về, đứng dậy cẩn thận ôm bức tranh vào trong ngực, lại mạnh miệng nói: “Thật ra thì tranh vẽ không đẹp cho lắm.”

Không ngờ hắn lại gật đầu một cái, vậy mà rất tán thành lời nói của ta, sau đó khoan thai nói: “Ai bảo dung mạo hiện giờ của cô nương quá tầm thường, dù sao ta cũng không thể che giấu lương tâm vẽ tranh.”

Ta nhất thời nổi giận, giận dỗi xoay người ra phía cửa chính làm bộ muốn đi: “Ta đi đây.”

Hắn buồn cười nhìn ta: “Đi không tiễn.”

Lúc hắn nhìn chăm chăm ta đã đi được hai bước, lại dừng lại, xoay người, đi đến trước mặt hắn, ngửa mặt nhìn hắn, rất ủy khuất nói: “Ta chờ huynh ở cửa lâu như vậy, đã đói bụng lắm rồi, huynh không thể mời ta ăn cơm sao?”

Sau một nén nhang, ta và hắn ngồi trong tửu lâu lớn nhất gần đó, xem tiểu nhị bưng thức ăn lên từng bàn. Hòa Văn nói mình đã ăn no rồi, chỉ dựa vào cửa sổ thờ ơ uống trà. Ta bưng chén nhỏ lên uống, nghe thấy cách đó không xa có người đang cao giọng đàm luận bát quái hoàng thất.

Người Tô quốc đó giờ nói chuyện rất cởi mở, hơn nữa có loại người như Tô Khải phí sức che giấu việc riêng tư, vì thế chỗ đám người tụ tập là nơi trao đổi tin tức, chỉ cần tình hình không có gì đáng ngại với Tô quốc, đại khái nói một chút cũng được. Lúc này ta chợt nghe thấy những chuyện phong lưu liên quan đến Tô Khải: “Thái tử điện hạ làm quá nhiều chuyện khác người, cũng đều rất nổi danh, nhưng mà hai năm trước có chuyện khiến Thái hậu Hoàng hậu Thánh thượng đều kinh động, trong các ngươi có người nhất định không biết.”

Người khác hỏi: “Chuyện gì?”

“Hơn một năm trước Thái tử điện hạ chuộc thân cho một cô gái thanh lâu ở Hoa Sắc Phường, nếu chỉ là chuộc thân thì thôi, hắn còn mang nàng ta vào cung, nếu như lén lút mang vào cung thì thôi, cô gái kia giữa ban ngày ban mặt được kiệu khiêng từ cổng hoàng cung vào!”

“Vậy Thái hậu và Thánh thượng không bị chọc tức sao?”

“Cũng không hẳn, ngày thứ hai lâm triều liền có đại thần vạch tội, nói Tô Khải không hề tự giác thân phận Thái tử, đã từng học sách thánh hiền mà có thể thối rữa trong sự dịu dàng, khó có thể đảm đương cơ nghiệp ngàn đời của tổ tiên, dựa theo cái này, nước không ra nước. Kết quả điện hạ chắp tay chậm rãi nói, thứ nhất, chuộc thân cho gái thanh lâu, giải cứu các nàng khỏi nước sôi lửa bỏng, điều này vốn không có sai; thứ hai, gái thanh lâu một khi chuộc thân, cứ theo lẽ thường thì không khác nữ tử bình thường, nếu nữ tử bình thường có thể vào cung, vậy gái thanh lâu chuộc thân cũng có thể vào cung; thứ ba, thân là quan phụ mẫu của dân chúng, trái tim vốn phải mang lòng nhân ái, có lòng thương hại những cô gái sa vào chốn phong trần này, tận lực giúp các nàng, kết quả lại lấy giọng điệu khinh thường châm chọc, không xem Nam triều như hổ rình mồi là quan trọng nhất, lại đi đối phó với những cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, thật sự là chức vị làm lâu, ra vẻ cao cao tại thượng, thật nên cách chức đến huyện cảnh biên cương làm huyện lệnh hai ba năm, giao tim gan ruột phổi lấy cơm canh đạm bạc tẩy trần rồi lại trở về.”

Người khác xen vào nói: “Nhưng đây rõ ràng không hợp lẽ mà! Gái thanh lâu chính là gái thanh lâu, xuất thân ở chỗ đó, nàng ta xuất hiện trong hoàng cung, vậy những tiểu thư khuê các xuất thân sĩ tộc làm sao bây giờ?”

Người nọ uống một hớp trà, chờ mọi người vắt chân đầy hứng thú mới cười nói: “Sau này cũng có đại thần phản bác như vậy. Kết quả Tô Khải nói, nếu như nói gái thanh lâu xuất thân thấp hèn, không hợp hoàng cung cao quý, vậy mời chư vị ngẫm lại Thái tổ Cao Hoàng đế vốn chẳng qua cũng là một gã nô bộc sống tạm bợ ở đồng ruộng, may mắn được quý nhân tương trợ, mới có thể phát huy binh giáp trong lồng ngực, mới có thể gây dựng nên giang sơn hiện giờ, để triều ta hưng thịnh như thế. Khanh luôn miệng lấy thân làm văn, chẳng lẽ là có cái gì bất mãn với Thái tổ Cao Hoàng đế, hơn nữa là có cái gì bất mãn với Phụ hoàng, nói ví nói von cho hả giận? Lời vừa nói ra, ông quan kia giơ hốt bản (*) vừa sợ vừa tức, thân mình run lên, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.”

(*) hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa

Chuyện này ta cũng có nghe thấy. Chuyện Tô Khải làm quá mức không hợp cách thức, lúc ấy mặc dù trên dưới đều nghiêm khắc phong tỏa, vẫn có tin đồn thổi tới bên tai ta. Chỉ là ta như thế nào cũng khó mà tin tưởng Tô Khải có thể là loại si tình gì, chỉ vì vừa ý một cô gái thanh lâu mà muốn xách nàng ta vào trong cung, quả nhiên buổi chiều hôm đó Tô Khải đến thăm ta, khi ta hỏi hắn nguyên nhân hậu quả thì hắn đang thưởng thức mấy chậu Ngọc Đà Hoa trồng trong phòng ta, thờ ơ nói: “Cái cô hoa khôi Tiểu Phồn Hoa bị lật đổ sắp chết, ta thấy nàng ta đáng thương, đã giúp nàng ta chuộc thân, lại đột nhiên nhớ tới nếu ta mang nàng ta vào cung thì Vương Chi Lâm và Trần Bao nhất định sẽ mượn đề tài phát huy tấu lên buộc tội ta, ta không vừa mắt hai người bọn họ đã lâu lắm rồi, càng sớm đem ra ngoài càng tốt. Chờ cho xong chuyện ta liền tống Tiểu Phồn Hoa ra khỏi cung.”

Ta hỏi hắn: “Chừng nào thì động cơ của ca có thể đơn thuần một chút nhỉ?”

Tô Khải ngồi dậy, liếc mặt quạt ta thuận tay ném ở trên bàn, chỉ vào bản thân trên bức tranh trách một tiếng: “Vẽ một chút cũng không giống ta nha, ta mặc đồ trắng bao giờ? Mặt vẽ còn tệ hơn, Vương Chi Lâm mới có cái miệng anh đào nhỏ nhắn thế này.” Lại lật qua mặt khác, chỉ vào Tần Liễm, cười nói với ta, “Muội cho rằng ta không muốn động cơ đơn thuần sao? Nhưng ta không làm dao thớt thì chỉ có thể làm thịt cá. Đã làm người dưới một người trên vạn người, ta phải có tâm cơ thủ đoạn và tâm địa vượt qua vạn người. Muội hỏi ta khi nào thì động cơ mới có thể đơn thuần, chờ đến khi phiên trấn dẹp hết, tham quan không còn, cái người này cũng chết luôn, động cơ của ta không chừng có thể đơn thuần một lần.”