Hồ Ly Biết Yêu

Chương 1: Phần mở đầu




“Đây chính là mũi bảo tiễn mà Đại vương muốn sao?” 

“Đây chính là mũi tên có thể “định càn khôn” trong truyền thuyết ư?”

“Nghe nói mũi tên này là do Nguyên Thủy Thiên Tôn1 dùng huyền băng vạn năm để luyện thành… Nghe nói năm xưa Hậu Nghệ đã dùng nó để bắn rơi mặt trời.”

1. Nguyên Thủy Thiên Tôn tức là Thượng đế trong Đạo giáo của Trung Quốc.

“Ồ, quả nhiên không phải vật tầm thường!”

“…”

Các quần thần tụ tập ở phủ Thừa tướng đang bàn luận xôn xao về chuyện dâng lên Đại vương mũi bảo tiễn.

Bảo tiễn này dài khoảng năm thước, có màu trắng tuyết, thường lóe lên thứ ánh sáng trong suốt như thủy tinh, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo đến thấu xương. Đầu mũi tên sắc nhọn như có thể cắt đứt cả ánh mắt của người ta.

“Vì mũi bảo tiễn này mà có không biết bao nhiêu bộ xương trắng bị chôn vùi trong núi, có bao nhiêu mạng người chết oan uổng giữa thế gian!” Trên gương mặt Thừa tướng lại không có vẻ vui mừng, ông ta chỉ nhìn mũi tên ở trước mặt mà mặt ủ mày chau, thở dài không ngớt.

Dực hầu gia lập tức lên tiếng phản đối: “Thừa tướng chớ nói những lời như vậy. Đại vương nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã để lại mũi tên này cho hậu thế, phàm là ai có được nó sẽ bảo vệ được cơ nghiệp vĩnh viễn ngàn năm không đổi. Chúng ta đã trải qua muôn vàn đắng cay mới tìm được nó, từ nay giang sơn ta sẽ càng được vững bền.”

“Giang sơn vững bền?” Một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên cất lên từ một góc khuất. “Để bảo vệ được ơ nghiệp ngàn năm không đổi thì phải dựa vào sự hùng tài vĩ lược, cần chính yêu dân, không thể chỉ dựa vào một mũi tên được.”

Mọi người nghe thấy những lời địa nghịch vô đạo này thì đều vô cùng kinh ngạc, cùng nhìn về phía người đó, thấy y mặc trường sam màu xanh nhạt, xung quanh dường như có làn sương mờ bao bọc, không thể nào nhìn rõ được dung mạo của y, chỉ cảm thấy khí phách lẫm liệt hào hùng, cử chỉ bất phàm, khí thế át người, và còn có cả sự nghiêm túc, cô đơn của y.

“Ngài là ai?” Thừa tướng cực kỳ kinh ngạc, đây là phủ đệ của ông ta, những người không có phận sự tuyệt đối không được phép ra vào.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Đại vương của các ngài hoang dâm vô độ, ăn chơi sa đọa, dù có dùng nhiều bảo vật hơn nữa cũng không giữ được ngôi vị đâu.”

“To gan! Dám ngông cuồng bàn luận về Đại vương của chúng ta.” Thừa tướng lớn tiếng quát. “Người đâu, lôi hắn xuống cho ta!”

Người mặc trường sam màu xanh không hề có vẻ sợ hãi, chậm rãi bước đến trước mũi bảo tiễn. Đối diện với mũi bảo tiễn bất phàm này, từ người y dường như còn tỏa ra một khí thế mạnh mẽ hơn.

Thị vệ nghe thấy tiếng gọi thì vội vã chạy ngay vào phòng, đang định lôi người kia xuống thì đột nhiên một trận gió lạnh nổi lên, thổi ra hơi sương dày đặc phủ kín cả căn phòng.

Thừa tướng kinh ngạc thất sắc, cuống quýt đi kiểm tra mũi bảo tiễn thì phát hiện ra nó đã không cánh mà bay.

Ông ta lại nhìn thấy người mặc trường sam màu xanh cũng đang định rời đi, vội quát: “Mau giữ hắn lại!”

Người mặc trường sam màu xanh nhìn thấy có vô số lưỡi kiếm đang đâm thẳng tới thì hơi do dự rồi nghiêng người né tránh, bóng dáng chỉ thoáng lướt qua mà đã phi thân ra bên ngoài. Y giương mắt nhìn bầu trời âm u, chần chừ trong khoảnh khắc rồi phi vút ra khỏi phủ đệ của Thường tướng.

Các quần thần đứng kín cả một phòng, thêm mấy trăm thị vệ, ai nấy đều cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng, sững sờ nhìn mọi việc xảy ra chỉ trong nháy mắt rồi lại kết thúc.

Thừa tướng thấy tình hình như vậy thì ngã xuống đất, luôn miệng kêu than: “Tội này là tai họa của cả nhà rồi…”

Mấy ngày sau, trên pháp trường, Thừa tướng đương triều bị tịch thu tài sản, giết cả nhà. Bách tính vây xem xung quanh không ngừng bàn tán xôn xao.

“Vị Thừa tướng này là người tốt đấy.”

“Người tốt thì sao chứ! Làm mất bảo tiễn của Đại vương, chặt đầu đã là được khai ân lắm rồi…”

“Haiz, ông Trời đúng là không có mắt!”

“Theo tôi thấy, là Đại vương…”

“Đừng nói linh tinh!”

Thừa tướng bi thương nhìn hai đứa con trai còn trẻ dại, nước mắt không ngừng rơi.

Cũng chỉ biết trách ông ta nhất thời hồ đồ, tiếp nhận ý chỉ của Đại vương, tìm mũi bảo tiễn có thể bảo vệ giang sơn xã tắc, định càn khôn. Ông ta đã bao lần vượt thiên sơn vạn thủy, mặc dù cuối cùng cũng tìm thấy bảo tiễn nhưng đã hại chết không biết bao nhiêu bách tính vô tội. Những oan hồn đó đến tìm ông ta đòi mạng thì cũng không có gì oan uổng, nhưng lại làm liên lụy đến đứa con trai nhỏ dại vô tội của ông ta khiến ông ta không cam tâm.

Thấy thanh đại đao đang treo trên đỉnh đầu, ông ta không kìm được ngẩng đầu nhìn trời xanh, lòng nguội lạnh như tro tàn.

Lúc đó, một bà lão ngoài sáu mươi tuổi khóc lóc chạy tới, nói: “Ông Trời đúng là không có mắt! Thừa tướng ngài rộng lượng nhân từ, cớ sao phải chịu tai họa này?”

“Bà lão, bà mau đi đi, ở đây đao kiếm vô tình, chớ để mình bị thương.” Thừa tướng hết lời khuyên can. Không ngờ khi xưa làm quan hiển hách vinh hoa, tiền hô hậu ủng, vậy mà hôm nay chuẩn bị xuống suối vàng lại chỉ có một cụ già mới có duyên gặp một lần đến tiễn đưa, đúng là thói đời nóng lạnh, lòng người dễ đổi thay.

“Nếu khi xưa ở trong núi không có ngài cứu đứa con trai độc nhất của tôi thì có lẽ tôi đã đi cùng với nó rồi, lẽ nào còn sợ đao kiếm vô tình ư?”

Thừa tướng không nói gì. Ông ta từng cứu một người, nhưng lại hại vô số người khác…

Bà lão quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn trời xanh, ai oán kêu lên: “Ông Trời ơi, ông mở to mắt mà nhìn đi, nhìn thế gian thê lương, lạnh lẽo này, nhìn kết cục của một người trung thực, thẳng thắn này đi…”

Thị vệ thấy đã đến giờ hành hình, liền kéo bà cụ xuống, quát to: “Đừng có ở đấy à nói nhảm nữa, mau đi đi!”

“Tôi không đi, tôi phải ở đây để xem xem thế gian này có còn công lý hay không, có thần linh hay không, tôi phải xem xem thần tiên được người đời thờ cúng rốt cuộc có huyết lệ hay không…”

Bà vừa nói xong, đột nhiên có một trận gió kỳ lạ nổi lên làm đất trời âm u tăm tối, nhật nguyệt bị che khuất.

Đám thị vệ vội vàng tiến lên bảo vệ cho phạm nhân, phát hiện ra Thừa tướng vẫn còn ở đó nhưng hai đứa con trai của ông ta thì đã biến đi đâu mất.

Điện Kim Loan, thiên giới.

Đại điện Kim Loan luôn có không khí trang nghiêm, bất cứ thứ gì cũng tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh chói mắt, lầu các được xây bằng gạch ngọc, trang trí bằng vàng, cột kèo được điêu khắc hình cửu long nạm vàng, bàn ghế có hình chim trả, xung quanh là vô số ngọn đèn pha lê gắn trân châu bạch ngọc… Khắp nơi đều toát lên vẻ nguy nga tráng lệ, vàng son lộng lẫy, vô cùng rực rỡ, huy hoàng.

Nhưng dưới khung cảnh đẹp đẽ này lại có một vị thần tiên đi vào với gương mặt u ám, sầu thảm.

Vị thần tiên này mặc bộ y phục màu xanh còn chói mắt hơn cả ngọc bích, gương mặt tuấn tú không tì vết, đẹp hơn cả bạch ngọc, kim quang lấp lánh tỏa ra quanh thân người còn huy hoàng hơn cả những cây cột được điêu khắc hình cửu long.

Y hoàn toàn không thèm để ý tới chúng thần tiên đang nín thở, ánh mắt sáng rực như vì sao trong đêm đen lướt qua Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu nương nương vô cùng tôn quý, khẽ khom người hành lễ, rồi cất tướng nói du dương, êm ái: “Thần khấu kiến Bệ hạ!”

“Ngươi giải thích thế nào về chuyện ngày hôm nay?” Ngọc Hoàng Đại Đế giận dữ đập bàn, nếu không phải ngọc bích vạn năm tuổi thì e là đã vỡ tan từ lâu rồi.

“Thần không có gì để giải thích.”

Ngọc Đế định giơ tay lên thì phát hiện Vương Mẫu đang lén kéo lại, đành phải hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế cơn tức giận. “Chuyện sinh tử của người phàm đã được định đoạt từ lâu, há lại để cho ngươi muốn làm gì thì làm ư? Ngươi tự ý thay đổi tuổi thọ của người phàm thì tội đáng…”

“Thần dám hỏi Bệ hạ, tuổi thọ của người phàm được định đoạt như thế nào?” Thần tiên mặc thanh y cười lạnh, nói. “Từ nhỏ, bọn họ đã đọc sách thánh hiền, khiêm tốn trong đối nhân xử thế, vì sao chưa đến sáu mươi tuổi đã gặp phải tai họa? Chỉ vì tám chữ “phúc âm hậu thế, họa cập tử tôn” sao?”

““Phúc âm hậu thế, họa cập tử tôn” vốn là lẽ trời từ xưa đến nay, không thể thay đổi được.” Ngọc Đế lạnh lùng đáp.

“Có một người cha làm hại nhân gian là lỗi của bọn chúng sao? Nếu có thể lựa chọn thì ai sẽ nguyện ý lựa chọn một người cha như thế?” Vị thần tiên đó cất giọng lạnh lùng khiến những người khác có mặt ở điện Kim Loan phải nhìn y bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.

Nhưng y vẫn coi như không nhìn thấy, tiếp tục cất cao giọng: “Nếu Ngọc Đế cho rằng thứ lẽ trời cũ kĩ lạc hậu này còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của thế nhân thì thần không còn gì để nói, cam tâm chịu phạt.”

Nói xong, dưới ánh nhìn chằm chàm của chúng thần tiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương, hắn mang theo một thân linh khí của trời đất và kim quang rực rỡ, phất tay áo bỏ đi.