Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 46: Viên đường thứ bốn mươi lăm (2)




Edit: Peach

Beta: Peach

Ngày thứ hai của đại hội thể thao, đến hạng mục chạy 800m của Sâm Sâm, Lục Thần Dục đúng là miệng quạ đen, nói cô đứng hạng nhìn, kết quả thật đúng là đứng hạng nhì, may sao trong một phút kia cô nhanh chóng vượt qua một người, nếu không ngay cả hạng nhì cũng không có được.

Lúc cô thi đấu, Lục Thần Dục đứng ở cuối đường chờ đợi, hướng cô kêu: "Sâm Sâm nhìn tớ! Cố lên!"

Trong đầu Sâm Sâm nghĩ, ai muốn nhìn cậu chứ.

Nhưng vẫn không tự chủ được mà bị cậu hấp dẫn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, đột nhiên có sức, cắn răng vượt qua nữ sinh trước mặt đã mệt mỏi.

Hứa Tư Hạo cao hứng, ôm Quyền Tuấn Hi hét to: "Bạn học Sâm Sâm thật là lợi hại!"

Ngày thứ ba, Hàn Lâm Kiệt tham gia chạy 3000m, không ngoài dự đoán lấy được hạng nhất. Lúc này Hứa Tư Hạo gần như điên rồi, chạy quanh sân một vòng, điên cuồng gào thét: "Hàn Lâm Kiệt trâu! Lớp một trâu!"

Mặc dù lớp bọn họ đăng kí thi đấu không nhiều, nhưng thân thể cùng tố chất đều không tệ, dường như đều cầm hạng về. Sâm Sâm đăng kí hai hạng mục đều được hạng nhì, Lục Thần Dục hạng nhì chạy 100m, Hàn Lâm Kiệt hạng nhất cả hai hạng mục là chạy 400m và 3000m. Hứa Tư Hạo tham gia nhảy cao và tiếp sức 4x100m nam, cả hai đều nằm trong top 3, các nữ sinh tham gia tiếp sức 4x100m cũng trong top 3, ngay cả Triệu Chiếu tham gia ném đĩa và phi tên cho đủ người cũng miễn cưỡng lấy được hạng ba và hạng tư, tổng điểm của cả lớp đương nhiên cũng rất cao.

Cao đến mức... chỉ đứng sau kiện tướng thể dục lớp bốn, giành được hạng nhì.

Khắc Lý Tư cùng Hứa Tư Hạo ôm đầu khóc lóc, hai người vô cùng kích động. Bọn họ quả thật không nghĩ tới, bình thường lớp một trông lười biếng, lại có thể đạt được thành tích này, hai người như hai vị cha già, lúc này nhìn mặt ai cũng tỏ vẻ thân thiết.

"Bạn học lớp chúng ta quá ưu tú, thật quá ưu tú!" Khắc Lý Tư gạt lệ.

"Vương lão sư, thầy nói rất đúng!" Hứa Tư Hạo ôm ông.

Vương Di Thanh ôm bụng đứng đằng xa, bị hai người bọn họ làm cho chán ghét đến mức nổi da gà khắp người.

Ban thưởng xong, các bạn học vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, Lâm Thiên Úy đề nghị: "Chúng ta đi ăn đi! Ăn cơm và hát karaoke để chúc mừng lớp chúng ta lấy được thành tích tốt!"

Triệu Chiếu tích cực hưởng ứng: "Được a được a!"

Hứa Tư Hạo lập tức đến xin Khắc Lý Tư: "Vương lão sư, buổi tối chúng ta có thể đi ăn chung không?"

Khắc Lý Tư thấy mọi người đều háo hức, hào phóng đồng ý: "Không thành vấn đề, bất quá, captain! Em và ban cán bộ phải phụ trách cho mọi người được an toàn, nhất là học sinh nội trú, trước mười giờ phải dẫn mọi người về ký túc xá." An bài xong, ông lại bắt đầu than thở, "Đáng tiếc thầy không đi được, Vương lão sư thân thể không thoải mái, thầy phải đưa cô về."

Mọi người: Không phải là bị thầy và Hứa Tư Hạo làm cho chán ghét sao?

Khắc Lý Tư cùng ban cán bộ bàn bạc cụ thể, đuổi những bạn học không muốn đi về nhà hay về ký túc xá, những người còn lại thương lượng một hồi, nhất trí đến ủng hộ "Hải sản Lão Cao" nhà Cao Vũ Hân.

Lúc Sâm Sâm nghe được cái tên này, trong lòng lộp bộp một chút, hoàn toàn không nghĩ tới, cửa tiệm này lại là mẹ cô và nhà Cao Vũ Hân mở.

Hải sản Lão Cao là tiệm cơm dây chuyền nổi tiếng nhất Minh Thành, lấy hải sản dựng nên, sau đó phát triển lớn mạnh, còn mở ra ở khu ẩm thực. Thật ra nếu nói kiếm được bao nhiêu, tập đoàn ẩm thực lão Cao cũng không thua gì nhà Lâm Thiên Úy. Những thứ này ngược lại cũng không trách tại sao bình thường Cao Vũ Hân không nói ra, chủ yếu là do tình cảm của ba mẹ cô không tốt, không ai rảnh rỗi quản lý đứa con gái này, mỗi lần khai giảng liền trực tiếp ném cô vào ký túc xá.

Cao Vũ Hân nghe mọi người muốn đến tiệm cơm nhà mình, phản ứng đầu tiên cũng không quá vui vẻ, bởi vì chính cô cũng rất ít khi đến đó, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của các bạn học, cô không thể làm gì khác hơn bèn lấy điện thoại ra gọi cho trụ sở chính, đặt một phòng lớn, để cho bên kia chuẩn bị đồ ăn trước.

Triệu Chiếu chủ động giúp mọi người gọi xe, chiếc này nối tiếp chiếc kia, đứng ngoài cổng trường đợi. Lục Thần Dục vốn muốn đi chung với Sâm Sâm, kết quả bị Cao Vũ Hân chỉ đạo, đề nghị: "Học sinh nội trú đi chung xe với nhau đi, đến lúc về thì cũng tiện hơn."

Hứa Tư Hạo giơ ngón cái lên: "Có đạo lý."

Để cho các bạn học tự do chọn xe, Triệu Chiếu kéo Lục Thần Dục và Hàn Lâm Kiệt lên xe trước. Phòng ký túc xá 409 đi theo Cao Vũ Hân, ba nữ sinh ngồi chung xe đặc biệt an tĩnh, Cao Vũ Hân đang suy nghĩ đến chuyện của mình và ba, Sâm Sâm và Ôn Á căn bản cũng không nói chuyện.

Đến trụ sở chính của Hải sản Lão Cao, đã có người phụ trách đứng chờ từ sớm, dẫn bọn họ tới phòng. Vì Cao Vũ Hân đã gọi trước nên bọn học chỉ mới gọi món, đảo mắt liền có thức ăn. Hứa Tư Hạo nhìn thấy mấy miếng bánh mì cua, "oa" một tiếng, lại tiếc nuối nói: "Đáng tiếc em trai không có ở đây, cậu ấy rất thích ăn hải sản."

"Nhà cậu ấy quản nghiêm, tan học xong liền phải về nhà." Có nam sinh giễu cợt Hứa Tư Hạo, "Cậu cũng đừng như mẹ già của cậu ấy nữa, người ta có chuyên gia chăm sóc rồi."

"Được được, vậy mọi người đừng lo lắng nữa, mau ăn đi!" Hứa Tư Hạo nói, "Chúc mừng lớp chúng ta ở đại hội thể thao đoạt được hạng nhì! Đây là thành tích do mọi người bỏ mồ hôi cùng tâm huyết ra mới có được, đáng chúc mừng đáng chúc mừng!"

Các bạn học nhanh chóng động đũa, đồ ăn cũng vơi dần, Lục Thần Dục phát hiện Sâm Sâm không ăn gì, cậu cự tuyệt cái kẹp càng cua Triệu Chiếu đưa đến, đứng dậy đi vòng qua nữ sinh bên kia, thấp giọng hỏi: "Không thích ăn hải sản?"

Sâm Sâm lắc đầu, mỉm cười: "Không có, chẳng qua là tớ không có khẩu vị gì, cậu mau về chỗ ăn đi."

Lục Thần Dục cau mày, trực giác cho biết cô nói dối, nhưng cậu không muốn tra hỏi, càng không muốn làm cô không vui trước mặt nhiều người, vì vậy trở lại chỗ ngồi, nhưng sự chú ý vẫn còn trên người cô.

"Có rượu không?" Hàn Lâm Kiệt hỏi.

Triệu Chiếu đột nhiên hưng phấn: "Đúng vậy! Nếu đã là ăn mừng, làm sao có thể không uống rượu?"

Lâm Thiên Úy cười nhạo cậu: "Bạn học Triệu Chiếu, cậu đừng như lần trước, chỉ uống mấy chai bia cũng đã nói ngọng rồi."

Hứa Tư Hạo có chút do dự: "Uống rượu không tốt đâu..."

Phần lớn nam sinh đều muốn uống rượu, vì vậy Cao Vũ Hân kêu người mang bia và nước ngọt ra, phục vụ đưa đồ uống vào xong liền đóng cửa, có vài người khách đi qua. Lâm Thiên Úy hỏi: " Vũ Hân, tổng các nhà hàng của nhà cậu, một năm lời hơn mười triệu chứ?"

Cao Vũ Hân cười một chút, không trả lời.

"Vũ Hân của chúng ta là con một, sau này thừa kế gia sản, liền trở thành nữ vương ẩm thực tương lai của Minh Thành rồi!" Lâm Thiên Úy cười ha ha nâng ly, trong ly là nước trái cây.

Cao Vũ Hân cụng ly với cô một cái, sau khi ngồi xuống cũng không mấy vui vẻ, dùng đũa chọt chọt hai cái đĩa trước mặt, đột nhiên ném đũa xuống, xụ mặt kêu: "Phục vụ."

Phục vụ đứng ngay cửa lập tức tiến lên, cung kính hỏi: "Cao tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?"

"Gọi đầu bếp hôm nay tới đây, tôi muốn hỏi một chút, nhỏ như vậy mà gọi là vua nghêu sao?" Cao Vũ Hân lạnh lùng nói, "Từ khi nào chất lượng phòng hạng A của trụ sở chính chúng ta hạ thấp như vậy? Hay là có người biết tôi dẫn bạn học đến dùng cơm nên cố ý lừa bịp tôi?"

"Không có chuyện đó đâu Cao tiểu thư." Phục vụ vội vàng nói, "Để tôi đi mời đầu bếp tới."

Người phục vụ vội vã rời đi, trong phòng mọi người trố mắt nhìn nhau, Lâm Thiên Úy nghe ra mùi vị trong lời nói của Cao Vũ Hân, vội hỏi bạn học bên cạnh: "Có phải tớ nói sai gì đó rồi không?"

Bạn học kia ở bên tai cô nói mấy câu, Lâm Thiên Úy chợt bừng tỉnh. Cao Vũ Hân biết các cô đang nói gì, chính là những chuyện buồn nôn kia, cái gì mà ba cô nuôi tiểu tam mười mấy năm ở bên ngoài, còn có con riêng.

Mấu chốt là ba cô còn rất thích đứa con riêng đó, đã sớm lấy các loại danh nghĩa nhét hắn ta vào công ty, Lâm Thiên Úy nói cô là nữ vương ẩm thực tương lai của Minh Thành, chờ ba mẹ cô ly hôn, cô được chia mấy cửa hàng đều là một ẩn số.

Cho nên hiện giờ sắc mặt cô rất khó nhìn.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên lạnh xuống, các bạn học đang ăn cơm cũng không kiềm được mà dừng đũa, tất cả đều nhìn cô. Một lát sau, một đầu bếp dáng người thấp bé tiến vào, hơi cúi đầu hỏi: "Cao tiểu thư có gì phân phó?"

"Không phải tôi đã nói, hôm nay sẽ mời bạn học sang ăn cơm sao, tất cả đều làm từ thực phẩm có tiêu chuẩn cao nhất? Bà nhìn một chút, trong đĩa là cái gì?" Cô cầm một đĩa nghêu, tức giận đi qua để lên bàn.

"Ai, bạn học Cao Vũ Hân, chút chuyện nhỏ này cũng đâu sao." Triệu Chiếu thấy bầu không khí có chút lúng túng, cười giảng hòa, "Chúng tớ bình thường đều ăn ở căn tin, cậu nhìn xem mọi người đều đang ăn rất ngon, sao lại so đo nhiều làm gì."

Cậu đây là đang cho cô một bậc thang, nhưng Cao Vũ Hân không cảm kích, trực giác của cô cho là có người cố tình giửo trò, để cô mất thể diện trước mặt bạn học.

"Các cậu có thể không so đo, nhưng tớ không thể vờ như không thấy." Cao Vũ Hân nói, "Một đĩa nghêu này, hơn phân nửa đều không đủ tiêu chuẩn, ai biết có phải những đầu bếp này vụng trộm ăn tiền hoa hồng hay không? Bôi nhọ danh tiếng tiệm nhà tớ, loại chuyện này không thể nhân nhượng được!"

"Thật xin lỗi, Cao tiểu thư, bây giờ tôi sẽ làm lại cho ngài một đĩa nữa." Đầu bếp hình như chỉ biết nấu ăn, không biết nói chuyện, trực tiếp với tay muốn đổi đĩa nghêu kia.

Lông mày của Cao Vũ Hân muốn mọc ngược, càng thêm tức giận, hất đĩa thức ăn vừa bưng lên kia xuống đất, cả giận nói: "Ai bảo bà đổi? Bây giừo tôi muốn bà giải thích chuyện gì đang xảy ra!"

Đĩa thức ăn kia văng tung tóe, nước đổ đầy sàn nhà. Không khí trong phòng hoàn toàn an tĩnh, ít người chú ý tới cái bóng lặng lẽ rời khỏi chỗ, đi về phía đầu bếp đang cúi đầu nhận sai. Khóe mắt Lục Thần Dục nháy một cái, có cảm giác không tốt, quả nhiên, chỉ thấy Sâm Sâm đi tới trước mặt nữ đầu bếp, nhẹ giọng kêu: "Mẹ."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Mẹ Sâm Sâm làm cho tiệm nhà Cao Vũ Hân? Các bạn học trố mắt nhìn nhau, cái này cái này cái này... Quan hệ của Sâm Sâm và Cao Vũ Hân cũng vi diệu quá rồi?

Sâm Mạt Lệ kinh ngạc quay đầu, thấy Sâm Sâm, lại nhìn khắp phòng một lần, phát hiện những người ngồi ở đây đều là những đứa trẻ con còn hỉ mũi chưa sạch. Bà sững sốt một chút, lập tức nói: "Con về trước đi."

Sâm Sâm không nhúc nhích, đứng bên người bà, nhẹ giọng nói: "Vũ Hân, Hải sản lão Cao là nhà hàng nổi danh ở Minh Thành, đầu bếp làm sao dám tùy tiện qua mặt ông chủ ăn tiền hoa hồng chứ? Chuyện này có thể có chút hiểu lầm, cậu có thể cho chúng tớ một cơ hội, đem chuyện này giải thích rõ không?"

Cô ngược lại không mất mặt, thoải mái nhận mẹ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những bạn học, dù xin cơ hội cũng dùng từ "chúng tớ", nhưng Cao Vũ Hân cả người đều không tốt, tâm tình hôm nay của cô vốn rất khó chịu, mượn một chuyện nhỏ để gây sự, chính là muốn xác nhận địa vị đại tiểu thư của Hải sản lão Cao trước mặt các bạn học, kết quả người cô tìm gây sự... lại là mẹ của bạn học.

Không phải, tại sao mẹ Sâm Sâm lại làm đầu bếp ở tiệm nhà cô chứ?

Nếu cô cứ giữ chuyện này không buông ra, đoán chừng các bạn học khác sẽ có ý kiến với cô, bảo vệ Sâm Sâm, nhưng nếu không truy cứu nữa, vậy một phen thể hiện lúc nãy của cô không phải là chuyện đáng cười nhạo sao?

Bầu không khí giằng co một hồi, may mắn là có người tới giải vây kịp tời, phục vụ thấy tình huống không đúng lắm, lại nghe thấy có trợ lý của ông chủ đến liền nhanh chóng đến gặp. Đó là một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, so với mấy bạn học trong phòng cũng không hơn bao nhiêu, vừa vào cửa liền cười nói: "Nghe nói tiểu thư tức giận, tôi có thể xử lý, có thể nói cho tôi biết hôm nay ai chọc tiểu thư nhà chúng ta tức giận không?"

Cao Vũ Hân thấy anh ta, toàn bộ sắc mặt đều trở nên khó coi, không nói tiếng nào.

Phục vụ đem chuyện vừa nãy giải thích một chút, người đàn ông kia nói: "Chuyện là như vậy sao, được được được, tôi lập tức xử lý." Anh ta một chiêu hạ thủ với Sâm Mạt Lệ, "Tôi nhớ bà hình như không phải đầu bếp chính? Đi, cùng tôi đi gặp đầu bếp chính, đem chuyện nói rõ ràng. Tiểu thư yên tâm, tôi đã biết chuyện rồi, lập tức cho người xử lý."

Sâm Mạt Lệ cùng anh ta đi ra ngoài, Sâm Sâm không yên tâm, cũng đi theo bọn họ. Rời khỏi phòng, Sâm Mạt Lệ lập tức dùng giọng trách cứ hỏi: "Làm sao con lại ở đây?"

"Trường học tổ chức đại hội thể thao, lớp chúng con lấy được hạng nhì nên tới đây ăn mừng." Sâm Sâm thấp giọng nói, "Mẹ, không phải mẹ ở chi nhánh Tân Giang sao?"

"Bên này không đủ nhân viên, mẹ tạm thời bị điều tới." Sâm Mạt Lệ vừa nói, lui về sau liếc một cái, đột nhiên đứng lại, mười phần cảnh giác hỏi, "Người kia đi theo con làm gì?"

Sâm Sâm quay đầu, có một nam sinh cao gầy đứng phía sau, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, muốn đi lên trước nhưng lại băn khoăn.

"Cậu ấy là bạn học lớp con, có thể là ra ngoài đi vệ sinh, không có chuyện gì đâu mẹ, đi thôi." Sâm Sâm cúi đầu, khoác tay Sâm Mạt Lệ nhanh chóng rời đi.

Lục Thần Dục nhìn hai người xuống lầu, vẻ mặt âm u trở về phòng. Các bạn học đang xì xào bàn tán, một nửa bát quái chuyện con riêng nhà Cao Vũ Hân, một nửa đang nghị luận về mẹ Sâm Sâm.

"Thật trẻ a, nhìn như chưa tới bốn mươi vậy."

"Không trách Sâm Sâm lại đẹp như vậy, giá trị nhan sắc mẹ cậu ấy cũng cao thật."

"Một phụ nữ sao lại có thể làm đầu bếp..."

Lục Thần Dục ngồi xuống, đột nhiên cầm ly trà lên, rồi đập mạnh xuống bàn một cái, choang một tiếng, những thanh âm kia nhất thời nhỏ đi không ít.

Hứa Tư Hạo mặt đầy thống khổ, cậu vui vẻ dẫn các bạn học đến ăn chung với nhau, kết quả mọi người đều không vui vẻ. Lâm Thiên Úy lấy tay che mặt, thấp giọng chửi rửa chính mình: "Tại mày tại mày tại mày hết..."

Một câu nói của cô liền dẫn đến một loạt bi kịch.

Nháo nhào một lúc như vậy, mọi người cũng không có khẩu vị ăn tiếp, mười phút sau, đầu bếp chính tự mình đi vào nói xin lỗi, nói là hôm nay nguyên liệu nấu ăn không đủ, bèn lấy đồ ăn để lạnh nấu chung, giải thích một tràng, nhưng mọi người cũng không quan tâm đến vấn đề của đĩa thức ăn.

Cao Vũ Hân nhìn mọi người, căng da đầu đứng lên, nói: "Thật xin lỗi, hôm nay là tớ làm mọi người mất vui..."

Cửa phòng lần nữa bị mở ra, Sâm Sâm đi tới, mỉm cười áy náy: "Thật xin lỗi mọi người, tớ phải đưa mẹ trở về, thất lễ đi trước." Tay phải cô nắm thành quyền, làm động tác cổ vũ, "Mọi người ăn chơi vui vẻ, lớp một cố lên!"

Cô mỉm cười, lúc nói chuyện hết sức vui vẻ, so với bình thường không khác gì, cô hướng về phía mọi người, hơi cúi đầu, xoay người đi.

Lục Thần Dục đột nhiên đứng dậy, nhưng không kịp ngăn cô lại.