Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 4: Viên đường thứ tư




Edit: Peach

Beta: Peach

Nữ sinh tóc ngắn tên là Cao Vũ Hân, ở chung phòng kí túc xá với Sâm Sâm, đồng thời ngủ ở giường đối diện với cô. Cô dẫn Sâm Sâm đi lấy đồng phục, khi hai người trở về phòng kí túc thì trong nhà vệ sinh đã có người đang tắm.

"Cậu tắm xong thì thay đồng phục, lát nữa còn có hai tiết tự học buổi tối." Cao Vũ Hân nói.

Dù sao Minh Đức cũng là một trong ba trường trung học trọng điểm ở Minh Thành, đối với học tập yêu cầu tương đối chặt chẽ. Lớp mười, lớp mười một sẽ có hai tiết tự học buổi tối, còn lớp mười hai thì có ba tiết. Mặc dù kiến thức của Sâm Sâm được coi là vững chắc, hai tiết tự học này với cô là không cần thiết, nhưng phía nhà trường vẫn bắt buộc.

Cao Vũ Hân ngồi xuống, gỡ thẻ học sinh ném lên bàn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Đúng rồi, học sinh nội trú chúng ta không giống với học sinh chỉ học một buổi, học sinh nội trú buổi tối không thể ra ngoài, nếu cậu muốn ra ngoài thì có thể tìm lão sư xin giấy xin phép."

Học sinh Minh Đức phần lớn không giàu thì sang, mất đi cọng tóc gáy cũng gây kinh động đến mọi người. Trường học rất coi trọng an toàn của học sinh, quản lý cũng tương đối nghiêm khắc. Sâm Sâm bây giờ ngay cả thẻ học sinh còn không có, đừng nói ra khỏi cổng trường, đi trên đường cũng bị người của hội học sinh ghi tên lớp.

Cao Vũ Hân chuẩn bị đi tắm, thấy sự chú ý của Sâm Sâm đang đặt trên tấm hình dán trên tường, thuận mắt nhìn qua, cười hỏi: "Đẹp trai sao?"

Ảnh đế Khương Hoa, là tiêu chuẩn quốc dân.

Trong phongg còn có một nữ sinh cũng dán poster thần tượng lên tường, là một nhóm tiểu thịt tươi* gần đây mới nổi, mỗi người đều có nhan sắc tinh tế như nhân vật trong manga. Sâm Sâm nhìn lướt qua hình Khương Hoa, trên mặt xuất hiện nụ cười dối trá: "Cậu thích anh ta?"

*tiểu thịt tươi: là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

"Thích chứ, anh ấy đẹp trai như vậy, kĩ năng diễn suất lại tốt, so với nhóm bò đực kia lại tốt hơn nhiều." Nhắc tới thần tượng, Cao Vũ Hân dương dương tự đắc.

Sâm Sâm không trả lời, tự mình sửa sang lại giường. Thái độ cô đột nhiên lãnh đạm khiến Cao Vũ Hân có chút khó chịu, liếc nhìn dáng người nhỏ bé mảnh khảnh một cái, Cao Vũ Hân mất hứng nói: "Cậu đang phân biệt đối xử với thần tượng của tớ đấy."

Sâm Sâm dọn xong giường, lấy mấy bộ đồng phục treo lên tủ, nữ sinh vừa rồi trong nhà vệ sinh đã tắm xong, đang ngồi một bên lau tóc.

"Chào cậu." Sâm Sâm cùng cô chào hỏi.

Nữ sinh kia không quan tâm, quay mặt sang chỗ khác.

Sâm Sâm có chút lung túng, lời Cao Vũ Hân như đang cười trên sự đau khổ của người khác: "Phòng chúng ta có ba người là ở lớp Một, còn có Tô Ỷ Hạ của lớp Bảy. Cậu tốt nhất đừng nói với cậu ta rằng cậu ngồi cùng bàn với Lục Thần Dục."

Khi các cô đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái nóng bỏng với những lọn tóc gợn sóng bước vào, đôi mắt to quét quanh phòng, chợt dừng trên mặt Sâm Sâm.

"Cậu là ai? Tại sao lại ngồi chỗ của Lục Thần Dục?" Cô nói chuyện rất không khách khí, vừa nói vừa đi đến trước mặt Sâm Sâm, nhích gần một chút còn có thể nghe mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô.

Sâm Sâm nhìn Cao Vũ Hân một cái, cô tựa hồ không nghĩ tới Tô Ỷ Hạ sẽ trở lại vào lúc này. Cô một chút cũng không muốn dính vào chuyện này, ôm quần áo vào nhà vệ sinh. Đối với Tô Ỷ Hạ, cô ta không bao giờ quan tâm đến người mới trong kí túc xá.

Sâm Sâm bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Khi Tô Ỷ Hạ đến gần mới phát hiện, Sâm Sâm rất cao, hơn nữa còn hơn mình tận nửa cái đầu. Tâm trạng không vui đánh giá Sâm Sâm, càng nhìn thì sắc mặt càng khó coi.

"Tớ là học sinh mới vừa đến báo danh, một chút cũng không quen biết Lục Thần Dục." Sâm Sâm nói.

"Vậy tại sao cậu lại ngồi chỗ cậu ấy?" Tô Ỷ Hạ không buông tha.

"Trong lớp không còn chỗ trống, tớ không ngồi chỗ của cậu ấy, chẳng qua là ngồi bên cạnh." Sâm Sâm hơi dừng lại, lại không nhịn được ưỡn ngực, hỏi: "Vì sao không thể?"

Thiếu nữ tóc đen, môi đỏ mọng, đôi mắt vô cùng mê người, rất quyến rũ. Đừng nói là nam sinh, ngay cả nữ sinh cách cô khoảng cách gần như vậy cũng dễ dàng thất thần.

Tô Ỷ Hạ nhìn cô mấy lần, Sâm Sâm đoán là do cô có ưu thế về chiều cao, nên ngay cả khí thế của Tô Ỷ Hạ cũng bị cô đè xuống.

"Trước kia cậu ấy cũng chưa từng ngồi cùng bàn, Hàn Lâm Kiệt lại để cho cậu vào ngồi, thật là hiếm thấy." Tô Ỷ Hạ không nhịn được nói: "Bất quá tôi thấy cậu sẽ không ngồi được mấy ngày, không chừng ngày mai liền tìm lão sư đổi chỗ đi."

Hàn Lâm Kiệt là nam sinh ngồi phía sau Sâm Sâm, Cao Vũ Hân nói Lục Thần Dục là giáo bá kiêm lão đại, là ý nói Hàn Lâm Kiệt là giáo bá mà cậu ta chịu nghe Sâm Sâm cho ngồi cùng bàn?

Vừa mới đến, Sâm Sâm cũng không muốn đắc tội với cô, bèn trả lời sơ xài. Tô Ỷ Hạ leo lên giường chơi điện thoại, chưa đầy hai phút, tâm trạng khó chịu từ lúc nãy trở lại, từ trong chăn nhô đầu ra, hướng về phía nữ sinh đang lau tóc nói: "Này, tuần này cậu phụ trách dọn nhà vệ sinh."

Nữ sinh kia rốt cuộc cũng có phản ứng, buông khăn lông xuống, thanh âm khàn khàn mở miệng: "Tuần trước là tôi quét dọn, tại sao tuần này lại là tôi nữa?"

"Bạn học mới." Tô Ỷ Hạ liếc mắt nhìn Sâm Sâm, khóe miệng treo lên nụ cười nhạt: "Cậu giúp bạn học mới chia sẻ nhiệm vụ lao động, đại biểu kí túc hoan nghênh cậu, thì có vấn đề gì?"

Nữ sinh kia ném khăn lông một cái, đi ra ngoài.

Tô Ỷ Hạ như có như không phát hiện, trong miệng ngân nga bài hát thiếu nhi, gỡ một cái móng giả xuống, cố ý ném xuống đất.

-

Sâm Sâm tỉnh rất sớm, mới vừa có ý thức liền nghe thấy phía dưới có người di chuyển bàn ghế, vừa nhìn một cái, là thái độ lạnh nhạt của nữ sinh. Sâm Sâm xuống giường, hỏi: "Cần giúp một tay không?"

Nữ sinh kia vẫn cúi đầu kéo ghế, không phản ứng cô.

Sâm Sâm giúp cô mang cái ghế ra, nữ sinh kia ngăn cô lại, lạnh lùng nói: "Sớm muộn gì cũng đến phiên cậu, gấp cái gì?"

Nữ sinh kia lấy lại cái ghế trong tay cô, chuông báo thức sắc bén vang lên trong kí túc xá. Sâm Sâm không thể can thiệp được nữa, bèn thay quần áo, rửa mặt chải đầu rồi ra ngoài, ngoài hai người ra thì những người còn lại vẫn chưa ai tỉnh. Thể dục buổi sáng không mấy người tham gia, đội ngũ ít ỏi do thầy thể dục dẫn dắt chạy vòng vòng trên sân.

Sâm Sâm chạy ở hàng cuối cùng, đi theo thầy chạy mấy vòng, sau đó về nhà ăn ăn sáng. Sau khi ăn xong thì Sâm Sâm về phòng học, Hứa Tư Hạo nhìn thấy cô vội chạy tới, đưa giẻ lau đưa cho cô.

"Bạn học mới, hôm nay đến lượt cậu và Lục Thần Dục trực nhật."

"Được." Sâm Sâm nhận lấy giẻ lau, trong đầu thầm nghĩ sẽ làm nhanh thôi.

Hứa Tư Hạo muốn nói lại thôi, nhưng vẫn là không nhịn được nói: "Cái đó... bạn ngồi cùng bàn với cậu không đến, hôm nay cậu phải chịu cực một chút rồi."

Sâm Sâm cũng không ngại, cười nói: "Không sao, tớ làm một mình cũng được."

Cô quét dọn bục giảng, lại lau sạch bảng đen, một nam sinh kia vào lớp thấy cô đang trực nhật, liền huýt sáo một cái. Tiết tự học buổi sáng bắt đầu, trong thùng rác liền có rất nhiều hộp thức ăn nhanh, Sâm Sâm vén tay áo nhặt lên vứt hết vào túi rác lớn. Đi vòng quanh lớp, dến trước mặt bạn học đang ăn sáng nói: "Cậu để vào trong này này."

Nụ cười tươi của cô rất có sức hút, nam sinh kia không nhịn được nói: "Vất vả rồi."

Lâm Thiên Úy hướng túi rác trong tay cô ném hộp sữa bò không vào, không nói trước làm nam sinh đang nói chuyện với Sâm Sâm giật mình. Đối mặt với tầm mắt của cô, Lâm Thiên Úy cười một cái, như có như không nói: "Làm phiền rồi!"

Sâm Sâm mang theo túi rác, thuận tiện đem thùng rác ra ngoài rửa. Dưới khu dạy học có thùng rác công cộng đã đầy, công nhân vệ sinh thì đang trên xe. Sâm Sâm đưa túi rác cho họ, đem thùng rác dính dầu mỡ đến vòi nước bên cạnh cọ rửa.

Qua mười phút, có ba bốn người đến bắt chuyện với cô. Vừa làm bộ như đang rửa tay lại làm bộ như đang đi ngang qua, cố tình cười đùa để che giấu nội tâm đang khẩn trương.

"Bạn học này, cậu học lớp nào thế?" Họ đến đơn giản chỉ để hỏi điều này mà không có ngoại lệ.

Sâm Sâm lễ phép trả lời, lúc trở về lớp có mấy nam sinh đang đứng bên đường, tầm mắt không chút kiêng kỵ đặt trên người cô. Cậu nam sinh tình báo chạy tới đứng chung với các anh em, không đợi được liền nói: "Đã hỏi rồi, bạn học mới học lớp Một, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp!"

Bọn họ cũng không tránh người trong cuộc đang đứng đó là cô, vừa lớn giọng nói chuyện vừa nhìn Sâm Sâm.

Sâm Sâm cúi đầu, xách thùng rác đang nhiễu nước bước nhanh về phía khu toàn nhà dạy học.

Dần dần, người xem ngày càng nhiều, không chỉ nam sinh mà còn có cả nữ sinh, tụm ba tụm năm xì xào bàn tán, ai đi qua đều quay lại nhìn cô. Cảnh tượng như vậy dường như đã từng gặp qua, áp lực dần đến, nhịp tim Sâm Sâm bỗng trở nên không bình thường, theo bản năng bước nhanh hơn.

Khi xuống đến cầu thang lầu một, Sâm Sâm bị vấp một cái, ngã ngồi trên đất, thùng rác lăn ra ngoài.

Quá mất mặt!

Sâm Sâm xoa bắp chân đang đau nhức, vừa quay đầu, nhìn thấy đôi giày đen của nam sinh cách cô chỉ vài cm.

Những âm thanh bên tai đột nhiên biến mất, Sâm Sâm giống như phát giác ra cái gì đó, liền ngẩng đầu.

Trước mặt cô là nam sinh đứng ngược ánh mặt trời, ngũ quan như có một làn sương mờ nhạt. Một tay anh đặt trong túi quần, đứng từ trên cao nhìn cô, ánh mắt lười biếng cùng với một chút thiếu kiên nhẫn.

Tầm mắt Sâm Sâm từ từ đi lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân dài đến vòng eo thon gọn và rắn chắc, cuối cùng là chiếc cà vạt xiêu vẹo.

Cổ áo nam sinh kia mở ra, còn dư lại một cái nút áo không cài, có thể nhìn thấy hầu kết đang trượt lên trượt xuống. Ánh mắt Sâm Sâm dán trên cằm anh, một ý nghĩ chợt lóe lên.

Phía sau có một nam sinh chạy tới, cúi người xuống nhìn Sâm Sâm đang ngồi dưới đất, giọng nói hết sức khoa trương: "Mặt đất bằng phẳng như vậy, cậu té thế thì tính ăn vạ à?" Vừa nói vừa lấy cùi chỏ đụng nam sinh kia, cười đểu: "Lục ca, dạo gần đây các nữ sinh đến đây ngày càng nhiều a."

Ánh mắt Lục Thần Dục lạnh nhạt, còn dùng bộ dạng lười biếng nhìn Sâm Sâm, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhưng vẫn không lên tiếng.

Sâm Sâm có chút quẫn bách từ dưới đất đứng lên, phủi bụi đất trên người, chạy đi nhặt thùng rác đã lăn đến một góc xa.

Triệu Chiếu thấy rõ mặt cô, kinh ngạc nói: "A, tại sao lại là cậu ----" Cậu gãi đầu một cái, ngữ khí mang theo vài phần kinh hỉ:" Hóa ra là cậu chung trường với bọn tớ."

Sâm Sâm xách thùng rác, đứng cách bọn họ mấy bước xa. Bọn họ cũng là học sinh, như thế nào không biết xấu hổ gọi cô là tiểu cô nương?

Lục Thần Dục giống như những người khác cũng mặc đồng phục cao trung, nhưng lại cho người ta cảm giác không thể tiếp cận. Sâm Sâm nhìn bóng lưng anh, đồng phục có chút rộng, mặc trên người nhìn rất gầy, cộng thêm việc anh không chỉ cao ráo, mà vóc người cũng cực kì tốt, như ngọn tre đứng trong gió.

Sâm Sâm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này.

Cô hiểu lầm rằng các nữ sinh ấy đều đến gặp anh.

Triệu Chiếu còn muốn cùng Sâm Sâm trò chuyện vài câu, Lục Thần Dục thanh âm trầm thấp mở miệng: "Đi." Lúc nói chuyện, tư thế anh một chút cũng không thay đổi, cũng không thèm nhìn Sâm Sâm một cái, nhấc chân đi trước.

"Bạn học, chúng tớ phải về lớp đây, hẹn gặp lại!" Triệu Chiến theo hướng Sâm Sâm vẫy tay, lại không ngừng đuổi theo Lục Thần Dục.

Bọn họ đều học lớp mười.

Sâm Sâm đứng dưới ánh mặt trời một hồi, thấy các bạn học đứng xem náo nhiệt dần tản đi, mới xách thùng rác lên lầu. Lên tới lầu ba, phía trước có hai bóng người vừa cao vừa gầy, bước vào lớp học trước cô một bước. Trong lòng Sâm Sâm lộp bộp một chút, lại sinh ra một dự cảm xấu.

Lớp không có mấy người đi học, lúc này càng lộ vẻ yên tĩnh. Sâm Sâm đi tới góc lớp cất thùng rác xong, nhắm mắt đi tới chỗ ngồi của mình, có một người đang ngồi ở đó.

Lục Thần Dục dựa lưng vào bàn ở hàng ghế phía sau, đá chân một cái vào cái ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô đi tới.

Cả lớp đều chú ý đến bên này.

Sâm Sâm đứng trước mặt anh, hai tay để sau lưng, quay lưng lại với tầm mắt một đám nam sinh, khó khăn mở miệng: "Cậu cho tớ vào một chút."

Ba. Chân ghế ma sát với mặt đất một cái rồi dừng lại.

Lục Thần Dục dừng động tác, quay đầu nhìn, cái bàn dài từ trước đến giờ luôn thuộc về anh đã bị chia làm hai, bên kia chất đầy sách.

"Lục ca." Hàn Lâm Kiệt nghiêng người về phía trước, vỗ vỗ vai anh, liếc nhìn Sâm Sâm một cái, tố cáo: "Cậu ta một hai đòi ngồi cùng cậu."

Ánh mắt Lục Thần Dục híp lại, dường như rất có hứng thú mà dời sự chú ý lên mặt Sâm Sâm, ngữ điệu nhẹ nhàng: "A."

Peach: Không hiểu sao cứ mỗi lần Lục ca a một tiếng là tớ lại cảm thấy thật là quyến rũ và dịu dàng~ Nhưng mà này, anh định không cho chị vào luôn à? Kẻo sau này lại phải hối hận đấy =))) Tớ đã cày một ngày rưỡi để edit và beta cho chương này đấy, phê thấy mồ luôn TvT. Tớ nghĩ là tuần này 2 chương như thế thôi là được rồi, không thể nào lên được 3-4 chương 1 tuần đâu... Tớ sẽ cho lên sóng trước 2 phút, các cậu yêu thương tớ đi~~