Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 34: Viên đường thứ ba mươi tư




Sâm Sâm ngẩng đầu nhìn, lại rơi vào trong ánh mắt đầy sao của cậu.

Bởi vì vận động mạnh nên hơi thở của cô không đều, hơn nữa lại khẩn trương nên ngực cũng phập phồng rõ ràng, gò má cũng đỏ đến nổi bật. Nhìn người đứng trước mặt, biểu tình của cô vừa kinh ngạc vừa bất an.

"Cậu... tại sao cậu lại ở chỗ này thế?" Lúc cô nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, cứ lắp ba lắp bắp, "Cậu vừa chụp cái gì vậy? Cho tôi xem... tôi... tôi muốn xóa nó."

Ánh mắt trời giữa trưa rất gắt, Lục Thần Dục cao hơn cô nửa cái đầu. Từ góc nhìn của Sâm Sâm, ngũ quan của nam sinh rõ ràng, giữa hai lông mày ẩn giấu mấy phần khí chất tự do ngang ngạnh. Quai hàm gọn gàng, yết hầu thỉnh thoảng di động lên xuống. Mỗi một chi tiết đều rất rõ ràng.

Cô dời tầm mắt, nhìn điện thoại di động được cậu cầm trong tay. Cái tay kia của cậu lại mới quấn băng khác, một tầng rất dày, nhìn là biết gần đây mới bị thương. Một đôi bàn tay thon dài có lực như vậy, hở một tí lại đánh nhau với người khác. Mặc dù biết rõ kết quả, nhưng trong đầu Sâm Sâm vẫn lóe lên một suy nghĩ to gan. Nếu cậu không đưa, cô sẽ cướp ngay.

Lục Thần Dục cảm nhận được cô đang khẩn trương, bên trong còn kèm theo mấy phần tức giận không quá rõ ràng. Lồng ngực của cô lúc lên lúc xuống, mặt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác hơi chu lên. Đây là điềm báo cô đang đè nén tức giận.

Thế này thì không dễ chọc.

"Này." Lục Thần Dục mở tay ra, thành thật giao điện thoại cho cô, "Cậu xóa đi."

Có lẽ Sâm Sâm không nghĩ tới cậu dễ nói chuyện như vậy nên hơn ngẩn ra, không nhịn được mà nhìn cậu, vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười.

Tâm trạng cậu nhìn qua có vẻ cũng không tệ lắm, khả năng trong thời gian ngắn sẽ không có dáng vẻ nổi giận.

Sâm Sâm nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động, nhìn trái phải rồi lại trả cho cậu, thấp giọng nói: "Cậu mở khóa trước đi."

Lục Thần Dục nhướng mày, lấy điện thoại từ trong tay cô rồi xoay xoay, cúi đầu mân mê một lúc, lại dùng dư quang khóe mắt nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn đang nhăn lại của cô mấy lần, đột nhiên hỏi: "Cậu nói sinh nhật lần trước của cậu là vào tháng tư năm nhuận? Ngày cụ thể là bao nhiêu thế?"

Giọng điệu thờ ơ, giống như chẳng qua là thuận miệng nói chuyện linh tinh.

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Sâm Sâm cau mày. Bây giờ chuyện bọn họ đang xử lý là việc cậu tự mình chụp lén, đừng có nói sang chuyện khác có được không vậy.

"Coi như làm một cuộc trao đổi thôi. Cậu nói cho tôi sinh nhật của cậu, tôi đưa cậu điện thoại." Lục Thần Dục nhướng mày, "Này cũng không được à?"

Sâm Sâm không biết cậu muốn làm gì, tức giận đáp: "Mùng bốn tháng tư."

"Ồ." Lục Thần Dục kéo dài âm cuối, nhanh chóng bấm mấy lần trên điện thoại, sau đó đem điện thoại di động đưa cho cô, "Được rồi đó. Mật khẩu là sinh nhật cậu, tự mình xóa đi."

Khuôn mặt Sâm Sâm viết đầy từ không hiểu. Sao cậu lại phải sửa mật khẩu di động lại làm gì? Đã thế còn cố ý đổi thành sinh nhật của cô?

Lục Thần Dục nhìn vẻ mặt của cô cũng biết cô đang nghĩ gì. Ngược lại tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Cái này khi cậu nghịch điện thoại tôi không phải sẽ đỡ phiền hơn à? Lỡ đâu cậu đang xóa một nửa thì di động lại khóa màn hình thì sao? Thế thì tôi lại phải mở khóa một lần nữa à. Thế thì phiền lắm."

Ai muốn chơi điện thoại của cậu chứ. Thật là. Hơn nữa nghe giọng điệu này thì trong điện thoại của cậu phải chụp bao nhiêu cái vậy. Lại còn xóa được một nửa thì lại khóa nữa chứ. Sâm Sâm thở hổn hển cầm lấy điện thoại, ấn hai ba lần liền mở khóa, tìm được phần album ảnh và video thì kiểm tra toàn bộ một lượt.

Một video gần hai phút. Sâm Sâm bĩu môi, cậu tới cũng thật sớm.

Cô không chút do dự chọn xóa.

"Xóa rồi à." Lục Thần Dục chú ý vẻ mặt biến hóa của cô, nhân cơ hội nói, "Vậy cậu đem cái bản trong điện thoại của cậu gửi cho tôi đi."

Sâm Sâm: "..."

Cô không để, đem di động nhét lại vào trong tay cậu, giọng điệu cứng rắn: "Cậu có thể đổi lại mật khẩu rồi đấy." Cô ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, khoác ba lô rời đi.

Lục Thần Dục không có ý định đổi mật khẩu, trực tiếp đút điện thoại vào trong túi, vẫn giữ kiểu đứng cực tùy ý. Thấy cô muốn đi, lại giơ một tay khác ra, trong lòng bàn tay là nửa đoạn mặt nạ mắt của hồ ly.

Sam Sâm thật sự rất không vui, bất đắc dĩ đi tới, lấy từ trong tay cậu rồi yên lặng nhét lại vào trong balo. Lúc sáng sớm khi cậu nhặt được mặt nạ cô đã nên nghĩ tới việc cậu chắc chắn biết chút gì đó. Cô nắm dây lưng balo, cúi đầu đứng ở trước mặt cậu, giống như đã suy nghĩ xong, hít sâu một hơi, nói với cậu: "Tôi nói với cậu tôi không biết khiêu vũ, là gạt cậu."

"Tôi thích ca hát, khiêu vũ, thích biểu diễn. Nhưng mẹ tôi cực kỳ không thích tôi làm những chuyện này, tôi không muốn để cho bà ấy biết, cũng không có ý định để cho các bạn học biết. Tôi sợ sau này truyền tới tai bà ấy." Cô có chút không tự nhiên thỉnh cầu, "Lục Thần Dục, cậu đừng nói chuyện này cho người khác có được hay không?"

"Được." Lục Thần Dục gật đầu, những gì cô nói đều không ngoài suy đoán của cậu. Thật ra thì cậu đã sớm nghĩ tới nguyên nhân này. Chỉ là một năng khiếu mà thôi, không nhất thiết phải cố gắng lừa gạt các bạn học. Cậu nhớ nhà cô quản lý rất nghiêm khắc, cô trăm phương ngàn kế tìm cách giấu giếm, khả năng là không muốn bị người nhà biết cô đang vụng trộm phản nghịch.

Hôm nay chính mắt nhìn thấy cô hướng về ống kính khiêu vũ, vui vẻ như thế, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngồi yên lặng làm bài tập trong phòng học như thường ngày. Lục Thần Dục bỗng xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ, trong đầu nghĩ đây mới thật sự là cô. Bên ngoài khôn khéo biết điều, sau lưng vẫn có một mặt phóng túng, buông thả.

Cậu trả lời dứt khoát như vậy khiến Sâm Sâm không dám tin. Rõ ràng trước kia cậu rất khó để làm vậy, thái độ bá đạo, tính khí lại rất tệ. Hôm nay quá trình giao tiếp với cậu lại thuận lợi đến bất ngờ. Kỳ nghỉ của cậu rất vui vẻ à, mới dễ nói chuyện như vậy?

"Cậu" Cô nhịn không được hỏi nhiều một câu, "Cậu nhặt được mặt nạ của tôi ở chỗ nào vậy?"

Lục Thần Dục nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, vừa cảm thấy buồn cười, trong lòng lại vừa có điểm không đành lòng, vì vậy nói: "Cậu sẽ không muốn biết đâu."

Sâm Sâm ngẩn người.

Hả.

Cậu nói như vậy quả nhiên cô cũng không quá muốn hỏi nữa, vẫn luôn cảm thấy sẽ là một tình cảnh rất mất mặt.

"Vậy tại sao cậu lại tới đây?" Giọng điệu cô rầu rĩ, "Không phải cậu đi Đế đô à?"

"Trở về trước thời hạn."

"Ngày mai là trung thu đấy. Cậu với người nhà có bất hòa à?"

"Ừ." Lục Thần Dục nhún vai, dáng vẻ thế nào cũng được.

"Vậy sao cậu lại tới đây?" Sâm Sâm hỏi. Đây là nơi cô bổ túc, chưa từng nhắc tới với các bạn học, lẽ ra không ai biết mới đúng. Kết quả, bạn học Lục Thần Dục vốn nên đi nghỉ ở Đế đô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, quả thực là làm cho người ta kinh hãi.

"Tôi nghe người khác nói." Lục Thần Dục nói cho cô, "Triệu Chiếu có bạn ở Nhất Trung. Bọn họ nói gặp được một bạn học của trường Minh Đức ở lớp bổ túc, tôi đoán không phải cậu thì chính là bọn Quyền Tuấn Hi."

"Ồ." Sâm Sâm biết, bây giờ là xã hội thông tin, muốn biết tin tức gì cũng không khó. Nhưng cô do dự hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi, "Vậy cậu tới chỗ này làm gì chứ?"

"Tìm cậu đó."

"Tìm tôi làm gì." Cô bình tĩnh nhìn cậu, có chút không hiểu

Lục Thần Dục cứng họng một lúc.

Gần tới trưa, mặt trời chói mắt chiếu rọi lên người cô, mỗi một sợi lông tơ nhỏ bé cũng rõ ràng. Đôi mắt của cô rất lớn, hình dáng cũng cực kỳ đẹp, cho dù là lúc không cười cũng cong cong giống như trăng sáng vậy. Cái mũi xinh xắn lại rất cao, giống như một tâm điểm nhỏ nào đó từ trên trời rơi xuống vậy, có lúc khiến cho người khác nhịn không được mà muốn chọc nó một chút.

Môi màu hồng, trơn bóng. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô không tự giác mà dùng hai răng cửa cắn môi dưới.

Lục Thần Dục hít sâu một hơi.

Muốn gặp cậu.

Điều này có thể nói sao?

Cậu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm kia, ánh mắt híp lại, vừa vặn nghe Sâm Sâm nói: "Thẻ học sinh của cậu tôi để trong nhà rồi."

Cô nghĩ cậu tới tìm cô là để lấy lại thẻ học sinh.

Lục Thần Dục phục hồi lại tinh thần, cười khẽ, nói sang chuyện khác: "Đi ăn cơm không?"

"Hả?" Sâm Sâm nhìn trái phải, có chút kinh ngạc, "Cậu muốn đi ăn cơm với tôi?"

"Trưa rồi, không ăn cơm à" Lục Thần Dục sờ bụng, "Buổi sáng chỉ nhấp một hớp sữa bò, có hơi đói."

Mặc dù cô cũng có chút đói, nhưng tại sao bọn họ lại không thể người nào về nhà người đấy ăn cơm chứ.

"Cửa sau trường học có một quán bún gạo mùi vị cũng khá được." Một lát sau, Lục Thần Dục nói.

Chỗ ở của cô cách trường học rất gần, lại thuận đường.

"Có ăn hay không?" Lục Thần Dục thúc giục, "Chờ thêm tí nữa thì tụt huyết áp mất."

"Hả?" Sâm Sâm có phần khó xử, "Vậy đi thôi."

Cô đi ra khỏi bên ao nhỏ, Lục Thần Dục không nhanh không chậm đi theo, hai người một trước một sau ra khỏi tiểu khu, may mắn bắt được một tuyến buýt không có nhiều người. Sâm Sâm tìm được chỗ ngồi, Lục Thần Dục nằm vòng bên trên, đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cô.

Giống như trong xe không người, không chút kiêng kỵ gì nhìn cô như nhìn sinh vật gì mới lạ.

Dĩ nhiên Sâm Sâm cảm nhận được, cúi đầu nhịn một lúc lâu, quả thực không nhịn được nói: "Cậu qua bên kia ngồi đi."

Có rất nhiều chỗ trống mà.

"Tôi thích đứng." Cậu miễn cưỡng nói, điện thoại trong túi chợt vang lên. Cậu lấy ra nhìn thử, lại đút trở lại

Sâm Sâm quan sát động tác của cậu, không lên tiếng.

Nửa giờ sau, xe đến trạm. Sâm Sâm xuống xe trước, đâm đầu đi về phía một bác gái đang xách mấy túi rau củ trái cây lớn. Lục Thần Dục cúi đầu nhìn di động, lúc xuống xe trực tiếp đụng vào cô, điện thoại di động bay ra ngoài.

Bốp.

Lục Thần Dục đứng lại, cau mày nhìn xuống đất.

"Lục Thần Dục." Sâm Sâm gọi.

Cậu tiến lên một bước, khom người nhặt điện thoại lên, kiểm tra một chút lại nhét vào túi.

"Không có rơi hỏng chứ?" Sâm Sâm lo lắng hỏi.

"Không." Lục Thần Dục cười nhạt, "Vẫn còn đổ chuông đấy."

Cậu nói không sai, ngay cả Sâm Sâm cũng thấy, điện thoại di động vẫn luôn ở trạng thái có cuộc gọi, không ngừng rung trong túi của cậu.

"Cậu không nghe à?" Cô hỏi, hỏi xong lại cảm thấy bản thân hình như đã quá xen vào chuyện của người khác.

Quả nhiên, Lục Thần Dục nhàn nhạt liếc cô, không trả lời vấn đề này, mà nói: "Đi thôi."

Cậu đưa cô tới cửa sau.

Tiệm nhỏ phía sau trường học đặc biệt nhiều, tất cả đều là các loại thức ăn nhanh và đồ ăn vặt. Lúc này là thời gian nghỉ nên có vẻ khá vắng, nhưng dù sao đây cũng là phố cổ, các loại người đi đường và xe hàng nhỏ xan xát vẫn còn không ít. Sâm Sâm mơ hồ cảm giác được cảm xúc của Lục Thần Dục có chút biến hóa vi diệu, đang không biết có nên tạo một cái đề tài trước hay không.

Cậu đã từng nói, đồ vật thuộc về cậu mà thoát khỏi sự khống chế thì cậu sẽ rất dễ nổi giận.

Sâm Sâm không rõ cậu là vì điện thoại rơi xuống đất hay là vì cô lắm mồm hỏi chuyện của cậu. Nhưng tóm lại là hiện tại tâm trạng của cậu không phải rất tốt.

Cô cúi đầu yên lặng đi theo sau lưng cậu, thời điểm băng qua đường không chú ý tới bên cạnh có người đang chở đồ giao hàng đi tới. May là đối phương chạy chậm nên hai người kịp phản ứng, trong nháy mắt khi sắp đụng vào liền dừng lại.

"Ai, cô gái." Người lái xe nói.

Sâm Sâm vội vàng lui sang một bên. Lục Thần Dục quay đầu nhìn, không nói hai lời liền túm người kia xuống xe. Người kia vừa kêu "ôi ôi" vừa bị kéo xuống, xe chạy bằng bình ắc quy cũng bị đổ ngay sau đó.

"Đi đường không có mắt à?" Ánh mắt Lục Thần Dục lạnh như băng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, rõ ràng đã tức giận.

Thân cậu cao, khí lực lớn, ngón tay còn quấn băng vải, giống như một cao thủ đánh nhau, người trưởng thàn còn có chút sợ cậu. Người lái xe đó không có nhiều thời gian, càng không muốn dây dưa với cậu, vội vàng giải thích: "Chưa đụng đến, chưa đụng đến mà."

"Đụng vào cô ấy thì cái mạng này của ông cũng không đền nổi." Lục Thần Dục dùng sức níu lấy cổ áo người nọ, định hất người đó xuống đất.

"Lục Thần Dục." Sâm Sâm vội vàng tiến lên, kéo cánh tay cậu, có chút nóng nảy bảo, "Cậu buông tay ra đi."

Cậu nghiêng đầu nhìn nàng, thấy mặt cô đầy vẻ sốt ruột theo bản năng bèn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

"Lục Thần Dục" Giọng nói Sâm Sâm run rẩy, cô biết, bây giờ cậu đang nằm trong ranh giới bùng nổ. Cô có chút hối hận, biết rõ tính tình của cậu không tốt, đáng lẽ không nên ăn cơm cùng cậu. Xảy ra chuyện nhỏ như vậy, phản ứng của cậu cũng không khống chế được.

Đột nhiên, Lục Thần Dục buông tay ra, lui về phía sau một bước, cúi đầu đứng, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Con bà nó." Người lái xe đó bị cậu dọa sợ, không kiềm chế được lửa giận trong lòng.

"Chú, chú đi đi." Sâm Sâm thúc giục, sợ cậu làm lớn chuyện lên.

Lục Thần Dục quay đầu, thấy cô dùng hai tay ôm lấy cánh tay mình, không nhịn được đưa tay ra kéo cô. Nhưng mà, tay của cậu mới vừa đụng đến da thịt của cô thì cô tựa như chạm phải điện, vội vàng hất tay cậu ra, cũng lập tức kéo khoảng cách.

"Lục Thần Dục." Sâm Sâm đứng ở trước mặt cậu, không có cách nào không buồn không giận.

Mắt cậu giật giật, ý thức được có điều không tốt.

"Cậu mới vừa bị người ta đụng cũng đâu có nổi giận đâu, bây giờ là thế nào vậy chứ?" Sâm Sâm bất đắc dĩ hỏi, "Tại sao lại không nhịn được?"

Lục Thần Dục nhìn khuôn mặt tức giận của cô, trong lòng có chút hoảng. Cậu chậm rãi bình phục lại hô hấp, môi giật giật: "Tôi sẽ không..."

Sâm Sâm không nghe cậu nói, xụ mặt chất vấn: "Không phải cậu nói chỉ có đồ vật thuộc về cậu thoát khỏi sự khống chế cậu mới nổi giận sao? Tại sao mới vừa rồi người ta không làm gì cậu mà cậu lại phản ứng lớn như thế vậy chứ?"

"Tôi..." Cậu nuốt nước miếng, đôi mắt sâu thẳm, thanh âm khàn khàn lại trầm thấp, "Tôi không cho phép bất kì người nào chạm vào cậu."