Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Phi cơ trực thăng vừa đáp xuống, một tiểu đội chiến sĩ được sắp xếp trước trong doanh địa chạy lên. Mà đi xuống trước từ phi cơ trực thăng cũng không phải là người, mà là rất nhiều thiết bị máy móc đựng trong các hành lý lớn.
Lôi Hồng Phi bước tới, liền nghe được một loạt tiếng gọi “Cẩn thận, cẩn thận, đặt nhẹ chút” từ trong phi cơ vang ra. Mỗi người chiến sĩ đều cẩn thận, thể hiện sự tôn trọng với tri thức và khoa học kỹ thuật.
Đợi toàn bộ hành lý xuống hết, mới bắt đầu có 4 người mặc thường phục lục tục đi xuống, đi đầu là một người đàn ông khá trẻ, nhìn qua tựa như thanh niên vừa qua 18 vậy, khiến Lôi Hồng Phi có chút vô cùng kinh ngạc.
Y mặc tác chiến màu mê sa mạc, nhưng ngôi sao ở trên phù hiệu vẫn khiến người khác không thể nhận sai người được, người đàn ông vừa nhìn thấy thân ảnh cao to khôi ngô của y đứng dưới ánh tà dương, lập tức mỉm cười bước tới, rất lễ phép mà nói: “Lôi tướng quân, tôi là Thành Thước, phụng mệnh tới đây báo danh.”
Lôi Hồng Phi nhiệt tình bắt tay với y: “Tốt tốt, quả thực anh hùng xuất thiếu niên nha.”
“À …” Thành Thước xấu hổ cười giải thích, “Kỳ thực tôi đã 25 rồi, chỉ là lớn lên … có chút, nhìn hơi nhỏ, kỳ thực không còn trẻ đâu.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha, “Thì ra là thế. thế nhưng, 25 cũng là khá trẻ rồi.”
“Trong nhóm của chúng tôi, có những thiên tài mới 17, 18 không ít đâu nha. Năm ngoái bên Anh có một học sinh cao trung hack được vào trong Lầu Năm Góc của Mỹ, từ hệ thống chỉ huy của họ hack thẳng tới bộ tư lệnh không quân luôn. Hai tháng trước, bên Ấn có 1 đứa nhỏ hack vào được ngân hàng, lấy cắp được vài tỷ. Quốc gia của chúng tôi cũng có không ít cao thủ niên thiếu, số lượng cũng chẳng kém đâu. So với bọn họ, thì chúng tôi thuộc vào bậc lão nhân rồi.” Thành Thước hài hước cười nói, cùng y bước vào trong ban chỉ huy mặt trận, “Chúng tôi đều là thuộc hạ của Vệ cục, lúc trước khi buồn chán, thường thường lên mạng quậy phá, kết quả bị Vệ cục lưu loát mà thu dọn sạch. Anh ấy mới là cao thủ cấp bậc độc cô cầu bại, chúng tôi ai cũng sùng bái ảnh cả. Mấy năm qua, ảnh chỉ cho chúng tôi khá nhiều thứ, lần này nhận lệnh tới đây, chúng tôi nhất định đem hết toàn lực, nhất định không khiến Lôi tướng quân cùng Lâm tướng quân thất vọng.”
“Cậu quá khách khí rồi, cậu chính là học trò của Thiên Vũ, vậy khẳng định rất có thực lực.” Lôi Hồng Phi cười khen ngợi 1 câu, sau đó hỏi y, “Có cần cho các cậu chức vụ hay phương tiện gì để các cậu làm việc không?”
Thành Thước khiêm tốn nói: “Chúng tôi không phải quân nhân, tới đây cũng chỉ là hỗ trợ 1 phần công việc mà thôi, rất nhiều thời điểm không có quan hệ chặt chẽ với phần chỉ huy của ngài và Lâm tướng quân, cho nên không cần chức vụ gì cả, cứ bảo chúng tôi là tiểu tổ quản chế an toàn internet đi, tôi là tổ trưởng.”
“Được.” Lôi Hồng Phi không có ý kiến, dẫn bọn họ vào bộ tác chiến, chỉ định một tham mưu trợ giúp bọn họ, dựa vào yêu cầu của họ mà sắp xếp một phòng làm việc.
Căn phòng được sắp xếp xong xuôi, sát vách phòng tác chiến, Thành Thước bắt đầu lấy thiết bị máy móc mang theo người ra, lắp đặt, điều chỉnh thử, bận rộn bất diệc nhạc hồ. Lôi Hồng Phi không có hỏi gì, ngồi vào trước bàn chỉ huy, cẩn thận kiểm tra các tin tức đến từ khắp nơi.
Hiện nay còn đang những trận đánh nhỏ linh tinh, đội trưởng phụ trách có thể tự mình xử lý, ban chỉ huy thông qua hệ thống tác chiến từng binh sĩ có thể nhận được tin tức tức thời của từng quan binh, sau đó do mấy bộ môn liên quan phân tích sàng lọc rồi mới báo cáo lên, cung cấp cho quan chỉ huy thông tin không quá nhiều cũng không quá hỗn độn, đều là những thông tin mạch lạc rõ ràng, có phương hướng.
Căn cứ mức độ quan trọng, Lôi Hồng Phi cẩn thận nghiên cứu những báo cáo này, dù là tiểu tổ chuyên môn hay bình thường của bộ tham mưu, kết luận mà họ đưa ra đều có thể tham khảo được, phán đoán cuối cùng còn phải dựa vào y hoặc là Lâm Tĩnh, không thể nào là cạm bẫy được.
Mấy tiểu quốc chung quanh đều lục tục phát sinh sự kiện tập kích bom tự sát của phân tử khủng bố, ban chỉ huy mặt trận thiết lập tại một thành phố nho nhỏ sát biên giới, cũng là nghiêm mật phòng bị. Lôi Hồng Phi xem qua huống hoạt động khủng bố, sắc mặt âm trầm. Y hận nhất chính là hành vi lạm sát người vô tội, nhất là sát hại đồng bào của chính nước mình chỉ để thị uy hoặc là tuyên truyền quyền lực và dã tâm của chính mình.
Ngay khi màn đêm buông xuống, Thành Thước thông qua hệ thống nội bộ trò chuyện cùng y: “Lôi Tướng quân, tôi muốn nghiên cứu tín hiệu điện thoại di động liên quan đến tên Adam kia, xin ngài tạm thời đừng hạ lệnh tấn công.”
“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức đáp ứng.
Trải qua việc Ninh Giác Phi bị dụ dỗ tiến vào vòng vây xong, chứng thực đối phương có cao thủ máy vi tính, bọn họ đối với tin tức liên quan càng thêm cẩn thận gấp bội, tuy rằng tín hiệu điện thoại di động của cái tên Adam kia nhiều lần chứng thực xác nhận là không lầm, nhưng Lôi Hồng Phi cũng không dám phớt lờ, hoàn toàn tin tưởng, để cho bọn Thành Thước kiểm nghiệm lại thêm lần nữa, càng thêm ổn thỏa hơn.
Y thông qua hệ thống hệ chỉ huy phát ra lệnh cho 3 đội ở tiền tuyến, bảo bọn họ ngừng hành động đợi lệnh.
Nhận được câu trả lời của cả 3 đội, y đưa tay nhìn đồng hồ 1 chút, quay đầu nói với sĩ quan phụ tá đứng ở bên tường đối diện: “Đi, xem thử Lâm tư lệnh tỉnh chưa.”
Trần Kiến Hữu lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đẩy cửa ra, Lâm Tĩnh liền bước vào, Trần Kiến Hữu lập tức nghiêm, “Lâm tư lệnh!”
Lâm Tĩnh gật đầu với anh, đi tới bên cạnh Lôi Hồng Phi ngồi xuống. Bộ tác chiến gió êm sóng lặng, bầu không khí hài hòa, không giống như đang có chiến sự phát sinh, khiến hắn nhịn không được hỏi: “Có tình huống gì à?”
“Không có gì bất thường cả.” Lôi Hồng Phi thân thiết nhìn hắn 1 chút, thấp giọng nói, “Sắc mặt của cậu không tốt, có phải đang bệnh không vậy?”
“Không có.” Lâm Tĩnh tiếp nhận ly nước trên tay Thái Hân Uy, uống ngụm nước xong, sau đó mỉm cười với y, “Suốt 1 thời gian dài tôi không có nghỉ ngơi đầy đủ, hiện tại ngủ được 1 giấc, tinh thần rất tốt. Chắc là do gần đây tôi công tác liên tục nhiều ngày trong phòng, nên có chút trắng ra đó. Trận này nếu đánh lâu 1 chút, sắc mặt của tôi sẽ khôi phục thôi.”
Lôi Hồng Phi yên tâm, cười ha hả: “Với bộ dạng này của cậu, dù trắng hay đen cũng được hết, không ai bằng hết.”
Lâm Tĩnh không muốn thảo luận về bề ngoài của mình với người khác, nên khoát tay, thăm dò nhìn về bàn công tác: “Bọn họ vẫn chưa hành động à?”
“Chưa.” Thanh âm Lôi Hồng Phi hạ xuống 1 chút. “Tổ mà Tử Hàn phái tới đã đến rồi, bọn họ yêu cầu kiểm nghiệm tín hiệu của tên Adam kia có phải là thật hay không, tôi liền hạ lệnh tạm thời không hành động, kêu họ ngừng chờ lệnh.”
“À, cũng được.” Lâm Tĩnh không có ý kiến, đưa tay lật xem những báo cáo được truyền tới trong lúc hắn ngủ, thì thầm. “Chỉ mong Adam ở đây, lần này nhất định phải bắt bằng được gã.”
“Không cần gấp.” Lôi Hồng Phi đưa tay lên vai hắn, cố sức nắm chặt. “Dù lần này gã không ở đây, thì lần sau chúng ta cũng sẽ bắt gã. Bọn phân tử khủng bố này, một tên cũng đừng hòng trốn, cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.”
Thanh âm của y rất nhẹ, nhưng tràn ngập sát khí. Kỳ thực y chỉ hận mình không thể tự mình mặc áo giáp ra trận mà thôi, đến tiền tuyến càn quét sào huyệt phân tử khủng bố, giết sạch đám thủ lĩnh của mấy tổ chức khủng bố từ nhỏ tới lớn, nhưng hiện tại y là quan chỉ huy cao cấp, dù cho lửa giận ngút trời cũng chẳng thể làm gì được cả. Y chỉ sợ Lâm Tĩnh chỉ vì nhất thời bồng bột mà xảy ra sai lầm, với bọn họ mà nói, dù chỉ là một sai lầm rất nhỏ, cũng có thể tạo ra thương vong lớn cho quan binh tiền tuyến, đây chính là tổn thất mà bọn họ không thể nào gánh được, dù cho chết đi 1 người, cũng là nhiều rồi.
Lâm Tĩnh hiểu ý của y, rất lãnh tĩnh mà gật đầu với y: “Tôi hiểu mà.”
Lôi Hồng Phi cười cười với hắn, vừa muốn nói gì đó, thì nhận được báo cáo của Thành Thước: “Lâm tư lệnh, Lôi tướng quân, chúng tôi đã nhiều lần nghiệm chứng, tín hiệu điện thoại di động này không có người động tay qua, là thật.”
“Tốt.” Lâm Tĩnh tinh thần rung lên, lập tức hạ lệnh cho 3 đội ở tiền tuyến, “Theo kế hoạch hành động!”
Ở ngay màn hình trước mặt bọn họ, bộ đội đặc chủng đang ẩn nấp trong bóng đêm lần lượt đứng dậy, chạy nhanh về phía trước.