Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 78




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh nhìn con mắt vô tội của Lôi Hồng Phi, hờ hững nói: “Gã là 1 tên điên, chúng ta rất khó khẳng định được thuốc nổ trên người chúng là giả. Nếu như thứ đó là thật, mà tên Trần Bảo Cường kia lại ở trong xe cho phát nổ, đừng nói một cánh tay, dù cho có thêm mấy cánh tay anh cũng không đủ dùng đâu.”

Lôi Hồng Phi cười haha: “Dù cho gã có điên cỡ nào cũng đâu thể nào tự mình nổ chết mình chứ? Nếu đã lên xe rồi, thì đã có cơ hội chạy trốn, sao gã lại có thể liều mạng cho nổ?”

Lâm Tĩnh hừ một tiếng: “Đó là vì dù nhìn anh thế nào cũng không thấy giống tài xế. Dù cho anh có mặc đồ hiệu trên người, thì người gác cũng sẽ nghĩ anh là bang chủ Cái Bang đó.”

“À …” Lôi Hồng Phi nhìn mấy cảnh quan đang nhịn cười đứng chung quanh, da mặt rất dầy phất phất tay. “Nãy tôi nói giỡn thôi, không cần xem như thật đâu. Các người không cần quan tâm tới chúng tôi, cứ làm việc của mình đi.”

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh mà nói: “Ý kiến của anh lại khiến cho tôi có một ý tưởng. Lúc trước Trần Bảo Cường là do đích thân tôi bắt, nếu như hiện tại tôi xuất hiện, đổi tôi lấy 3 con tin trong tay gã, chắc gã cũng đồng ý …”

“Không được.” Lôi Hồng Phi không chút nghĩ ngợi phủ quyết. “Gã không nhận ra tôi, dù cho thấy tôi anh tuấn cao to, có sức uy hiếp với gã, thì cũng không lập tức nghĩ tới việc cùng tôi đồng quy vu tận, thế nhưng, cậu là tử địch của gã, nếu giờ cậu xuất hiện trước mặt gã, chỉ sợ gã không chút do dự lập tức cho nổ, chết cả luôn 3 con tin kia đó.”

Thanh âm của hai người bọn họ không lớn, nhưng do thân phận đặc thù, mấy lãnh đạo cảnh sát đều chú ý lắng nghe, đại đội trưởng đặc công kia liền lễ phép cười nói: “Có chúng tôi ở đây, làm thế nào để cho hai vị thủ trưởng thiệp hiểm được? Chúng tôi đã vào vị trí tập kích rồi, chờ chuyên gia đàm phán ra tín hiệu, chúng tôi sẽ quyết định ở ngay plaza hạ gục chúng hay là dụ cho chúng đi ra ngoài, chờ bọn chúng lên xe rồi mới bắt chúng.”

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều là trong nghề, giương mắt nhìn một chút hình vẻ quan sát, Lâm Tĩnh liền nói: “Bọn chúng đứng ngay vị trí kia, tay súng bắn tỉa không dễ bắn tới đâu phải không? Muốn đồng thời hạ gục chúng, chỉ sợ không dễ.”

Đúng lúc này, Trần Bảo Cường khàn cả giọng hét lớn: “Hết 10′ rồi.” Sau đó liền bắn một phát súng vào cánh tay của con tin trong tay mình.

Cô gái đó đau tới kêu to lên, theo bản năng muốn đứng lên chạy, nhưng lại bị Trần Bảo Cường gắt gao kéo lại, che ở trước người mình. Hai cô gái kia càng thêm sợ hãi, đều khóc tới rối tung rối mù, không hít thở được.

Chuyên gia đàm phán thấy gã thiếu muối tới vậy, cũng nhíu mày, nhưng thanh âm vẫn ôn hòa như cũ: “Tiên sinh, ngài bình tĩnh 1 chút, xe chở tiền đã xuất phát. Giao thông Bắc Kinh luôn luôn bế tắc, đây là chuyện mà ai cũng biết mà. Xe chở tiền 20′ nữa mới có thể tới được đây, xin ngài chờ thêm 1 chút đi.”

Trần Bảo Cường quơ súng, hai mắt đỏ bừng hô to: “Tao muốn gặp phóng viên, tụi mày phải phát sóng trực tiếp cho toàn bộ thế giới này.”

Chuyên gia đàm phán vẫn như cũ, không chút hoang mang: “Gặp phóng viên tất nhiên là có thể, thế nhưng phóng viên khi phỏng vấn cũng cần có chủ đề mà, xin hỏi, ngài muốn cùng phóng viên thảo luận vấn đề về phương diện nào? Với lại, cô gái trong tay ngài dường như tình hình không được tốt, vết thương của cô ấy cần phải được băng bó, xin cho phép tôi cử bác sĩ tới băng bó vết thương cho cô ấy.”

“Ít nói nhảm!” Trần Bảo Cường vẫn như cũ. “Gọi phóng viên tới! Mau!”

Chuyên gia đàm phán mỉm cười nói: “Được, ở bên ngoài có mấy phóng viên, chúng tôi sẽ mời họ vào phỏng vấn ngài, thế nhưng ngài phải đảm bảo sự an toàn cho họ.”

“Chỉ cần tụi mày không giở trò quỷ, tao sẽ không làm tụi nó bị thương.” Trần Bảo Cường trong tình cảnh này dường như trở nên bình tĩnh hơn, không còn giống như hồi nãy nữa, dường như thần kinh toàn thân đều căng ra, tùy thời đứt liền.

Lôi Hồng Phi lại hăng hái: “Tôi đóng giả phóng viên.” Chỉ cần thấy bọn kẻ bắt cóc, tội phạm, phân tử khủng bố, tay y luôn thấy ngứa. Hàn động bắt tội phạm lần này do cảnh sát chỉ huy, y thuộc về quân đội, căn bản không thể nhúng tay, thế nhưng muốn y khoanh tay đứng nhìn, y lại chịu không được.

Lâm Tĩnh kỳ thực cũng có chút hăng hái, liền nói: “Tôi cũng đi. Tôi đóng giả quay phim, có thể dùng camera cản mặt mình lại, tên khốn đó đang bị phiền nhiễu, khẳng định không thể nhận ra tôi.”

Lôi Hồng Phi mừng rỡ mi phi sắc vũ: “Đi nhanh tôi, chúng ta đi tìm đám phóng viên cùng bọn quay phim tới.”

Mấy cảnh quan cao cấp hai mặt nhìn nhau, liền tiến lên cản: “Thủ trưởng, quá nguy hiểm …”

“Nguy hiểm gì?” Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói. “Chỉ bằng bản lĩnh của đám nhóc đó, sao dám coi là nguy hiểm chứ? Haha, bọn tôi còn gặp những tên còn nguy hiểm hơn bọn chúng nhiều lắm, cũng bị chúng tôi bắt được, bắn chết đó thôi.”

Lâm Tĩnh thấy biểu tình hồ nghi của bọn họ, dường như không tin lời hai người họ nói, liền tiến lên nói rõ thân phận của y: “Y là tư lệnh đầu tiên của chúng tôi đó, còn lợi hại hơn cả tôi nữa.”

Lôi Hồng Phi lập tức khiêm tốn cười: “Hai người chúng ta cũng không cách biệt lắm, lợi hại như nhau.”

“Anh gọi cái này là khiêm tốn?” Lâm Tĩnh mỉm cười.

“Đúng vậy, ở trước mặt cậu phải khiêm tốn thôi.” Lôi Hồng Phi mày kiếm nhẹ nhíu, cười haha.

Hai người nói rồi cười, không coi ai ra gì mà đi thẳng ra ngoài. Mấy cảnh quan kia nghe thân phận của Lôi Hồng Phi xong, vẫn không thể phản ứng kịp với bối cảnh nhà y, chỉ là biết y chính là quan tư lệnh người nhậm chức đầu tiên trong bộ đội đặc chủng, vậy nghĩa chính là quan chỉ huy ưu tú xuất thân bộ đội đặc chủng rồi. Thấy hai người họ dự định ra ngoài giả trang thành phóng viên, bọn họ cũng không cách nào cản lại được, chỉ có thể cùng đi ra ngoài bố trí.

Phóng viên đi vào ngoại trừ Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi ra, đều là cảnh sát cải trang, hai hình cảnh, hai đặc công, còn có một chuyên gia đàm phán. Vị chuyên gia đàm phán này luôn đứng ở một nơi bí mật gần đó, bọn cướp chưa nhìn thấy y, cho nên chỉ cần y thay đổi cách nói chuyện, thì sẽ như hai người khác nhau. Phỏng vấn vẫn do y tiến hành chính, mấy người khác phối hợp mà thôi. Còn có một bác sĩ mặc áo blouse cầm theo cái hộp cấp cứu đi theo phía sau họ.

Lâm Tĩnh đi ở cuối cùng, Lôi Hồng Phi đứng chắn ngang trước mặt hắn, để Trần Bảo Cường không nhìn ra được mặt của hắn. Lâm Tĩnh cũng không tranh chấp làm gì, chỉ an tĩnh đi theo, nhanh nhạy đánh giá hoàn cảnh chung quanh, theo bản năng đưa ra các phương án hành động, tìm ra cách cứu được con tin ra mà không gây thương tổn gì.

Chuyên gia đàm phán dựa theo sự chỉ huy khẩn trương bằng giọng hét lớn của Trần Bảo Cường, đứng ở vị trí cách chúng 10 thước, chắn giữa hai bên là một cái bồn hoa cao ngang thắt lưng, vừa phải miễn cưỡng mà cố gắng ra biểu hiện trấn tĩnh mặc dù sự hoảng loạn vẫn rõ ràng, rất nghiêm túc mà nói: “Tiên sinh, cảm tạ ngài tiếp nhận sự phỏng vấn của chúng tôi, xin ngài nói cho chúng tôi biết vấn đề mà ngài muốn nói?” Y nghiêm trang mà giơ bút ghi âm hướng tơi Trần Bảo Cường.

Bao gồm cả Lâm Tĩnh thì ở đó có 3 người làm “Người quay phim”, lúc này đều giơ camera lên, nhắm thẳng ngay bọn cướp.

Nhưng cổ họng của Trần Bảo Cường lúc này lại cứng ngác, dường như có chút khẩn trương, phản ứng này khá bình thường khi tự dưng bản thân lại trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý. Lúc này, vị bác sĩ rất khách khí mà nói: “Tiên sinh, cô gái kia vẫn chảy máu như thế, sẽ khiến người đó bị shock do mất máu quá nhiều, xin để tôi băng bó vết thương lại cho cô ấy.”

Ánh mắt của Trần Bảo Cường liền hướng tới người đó, do dự mà không có hé răng. Cô gái trong tay gã đã ngất đi rồi, cả người như cái túi nặng chìm xuống, mặc dù gã có cậy mạnh, kéo người cô ta lên vẫn khá lao lực. Gã quan sát vị bác sĩ kia vài lần, nghĩ tên này hào hoa phong nhã, nhìn qua như tay trói gà không chặt, có thể bắt người đó làm con tin cũng được, liền gật đầu: “Được, mày lại đây băng bó cho nó.”

Bác sĩ mang theo hộp cấp cứu đi tới, Lâm Tĩnh từ phía sau Lôi Hồng Phi đứng ra trước, cầm camera chậm rãi đi theo, tựa như muốn quay lại toàn bộ quá trình bác sĩ cứu người.