Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Cảnh sát vừa nhận được điện thoại cầu cứu báo án, lập tức tiến hành kết nối với hệ thống quản chế trong Plaza, cảnh sát chưa xuất hiện đã nắm rõ được tình huống trong Plaza, lúc này tới đây ngoại trừ cảnh sát nhân dân cùng hình cảnh, còn có đặc công.
Dẫn đầu đội chính là phó cục trưởng cục cảnh sát, có thể thấy được vụ án này cực kỳ được coi trọng. Trong thành Bắc Kinh này, xuất hiện một đám phần tử phạm tội dám dùng súng bắt cóc con tin vơ vét tài sản minh mục trương đảm như thế, là một vụ hiếm gặp trong chục năm trở lại đây, nếu như không giải quyết thích đáng, chỉ sợ có người phải mất đi chức vị rồi, cho nên cảnh sát từ lớn tới nhỏ đều rất coi trọng.
Phó cục trưởng cùng đại đội trưởng hình cảnh, đội trưởng đặc công cùng nhau tiến vào trong. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đang cẩn thận quan sát mấy tên cướp. Lâm Tĩnh đưa ngón tay chỉ vào tên tội phạm như thủ lĩnh, nói với Lôi Hồng Phi: “Tên này trước đây ở Tân Cương tôi đã từng gặp qua, gã gọi là Trần Bảo Cường, cha là người Hán, mẹ là người Kyrghiz. Tôi cứ tưởng … hình như 11 năm trước, tôi còn là một trung đội trưởng của đại đội chống khủng bố, nhận lệnh dẫn đội tập kích doanh địa bí mật của “Thánh đoàn” tại Nam Cương, muốn một lưới bắt hết một đám phân tử khủng bố ở đó. Khi đó gã chính là 1 tên tiểu đầu mục của tổ chức khủng bố ‘Thánh đoàn’, suy nghĩ đơn giản, không có văn hóa, là một tên hung hãn thích bỏ mạng. Gã là do tôi bắt được, lúc đó có đánh với tôi mấy chiêu, cũng có chút công phu đó, cho nên tôi khá ấn tượng với gã. Tôi nhớ lúc đó gã bị phán ở tù chung thân, hiện tại đáng lẽ phải còn ở trong ngục chứ, chẳng lẽ vượt ngục trốn ra?”
Phó cục trưởng đứng ở phía sau hai người, nghe hắn nói xong, lập tức thấp giọng dặn dò trợ thủ bên cạnh: “Lập tức đi tra lại.”
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi nghe thấy tiếng nói, đồng thời hướng qua bên cạnh 1 chút, hơi hơi nghiêng người, hình thành hệ thống phòng ngự dành riêng cho hai người họ.
Phó cục trưởng cùng đội trưởng hình cảnh đều mặc đồ thường, đội trưởng đặc công vũ trang hạng nặng, vừa nhìn liền biết thân phận của người đó. Lôi Hồng Phi cười nói: “Chuyên gia tới rồi, chúng tôi không làm phiền nữa. Nếu như không ngại, có thể để chúng tôi đứng đây xem không?”
Y nói rất khách khí, nhưng mấy tinh anh cảnh giới trên đường đi tới đây đã nghe bộ trưởng bảo an giới thiệu hai vị tướng quân trẻ tuổi này trước đó. Thân phận cụ thể của Lôi Hồng Phi vẫn chưa rõ, nhưng Lâm Tĩnh là tướng quân của bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng, vừa nghe y nói như thế, với thân phận của y càng không cần hoài nghi.. Y không phải quan quân văn chức thông thường ở thành Bắc Kinh, cũng không phải bộ đội dã chiến bình thường, mà là thủ trưởng của một đội quân am hiểu chiến tranh khủng bố nhất. Loại tướng quân này tuyệt đối không thể so với mấy quan quân khác từng bước thăng chức, mà đây chính là vị tướng lĩnh dùng chính máu của mình mà xuất sinh nhập tử, nên bọn họ ai cũng nghiêm nghị kính cẩn.
Vốn có, mới vừa nghe hai vị tướng quân này không mang theo hộ vệ, đi tới Plaza, tại khu trẻ nhỏ mua đồ, toàn bộ tinh anh cảnh giới đều chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất trong đầu, đây chính là một đôi bạn đời. Đợi đến khi thấy được bóng lưng hai người đập vào mắt, trong lòng bọn họ phản ứng đầu tiên chính là, có lẽ đây chính là đôi bạn đời cường hãn nhất mà bọn họ từng thấy qua. Cả hai người họ đều cao như nhau, tuy rằng trong đó có 1 người khôi ngô hơn, nhưng người kia cũng vai rộng chân dài, cả người đều toát ra vẻ cường hãn, khi y dùng giọng nói trầm ổn lãnh tĩnh truyền lời nói vào trong tai bọn họ, bọn họ liền biết, người đàn ông chỉ cần nửa khuôn mặt cũng có thể khiến cho người khác kinh diễm chính là vị tướng quân bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng. Phó cục trưởng vừa nói xong, phản ứng trong nháy mắt của hai người họ khiến cho đại đội trưởng đặc công âm thầm kính phục. Lôi Hồng Phi xoay người lại, nét mặt rất hợp, thái độ khách khí, nhưng trong khung xương vẫn tán ra uy thế bễ nghễ thiên hạ, khiến bọn họ đều âm thầm ngạc nhiên, nhịn không được phán đoán thân phận của y.
Nếu như là những thủ trưởng khác, các cảnh quan này có thể khuyên họ rời đi, còn phái người hộ tống bọn họ an toàn về nhà, cũng không ai có can đảm dám chịu trách nhiệm về việc thủ trưởng của mình bị thương cả, nhưng hai vị tướng quân trước mắt không thể dùng lý do “nguy hiểm” để bảo hai người họ rời đi được. Phó cục trưởng suy nghĩ chốc lát, sảng khoái nói: “Hai vị thủ trưởng mới là chuyên gia, có thể ở lại cung cấp ý kiến, trợ giúp chúng tôi giải cứu con tin, đó là điều chúng tôi cầu còn không được.”
“Đừng khách khí.” Lôi Hồng Phi khoát tay chặn lại. “Thời gian gấp rút, các anh không cần chú ý tới chúng tôi, cứ làm việc cần làm đi.”
“Yes, sir.” Ca cục trưởng gật đầu, liền bắt chuyện cùng với mấy cảnh quan cao cấp đi cùng mình tiến lên cẩn thận quan sát hình ảnh giám sát, vừa nhìn vừa thương lượng phương án hành động.
Vài phút sau, có người lại báo cáo: “Chuyên gia đàm phán tới rồi.”
Chuyên gia đàm phán bên cảnh sát là một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, y đã nghe qua sự việc, hỏi vài vấn đề, sau đó nhìn về phía mỹ nam tử không thích nói chuyện kia, nghiêm túc hỏi: “Lâm tướng quân, tên thủ lĩnh của đám cướp lần này được nghi ngờ là một phần tử khủng bố do ngài đích thân bắt giữ mấy năm trước, ngài có thể nói thêm 1 chút về gã không?”
Lâm Tĩnh nhớ lại 1 chút, có chút hối lỗi nói: “Lúc đó gã chỉ là một tiểu đầu mục, thuộc về dạng tham dự hành động khủng bố để làm bia đỡ đạn, cơ bản không biết gì về mấy thành viên trung tâm của tổ chức khủng bố, cho nên cũng không có giá trị gì. Lần đó là hành động đánh bất ngờ, gã là trùng hợp đụng trúng ngay tôi, bị tôi thuận lợi bắt được. Tôi chỉ nhớ rõ gã xuất thủ tàn nhẫn, không sợ chết, là một tên khá ngoan cố. Nói thật, tôi không tin gã ở đây nháo nhào đến thế chỉ là để đòi tiền, hơn phân nửa là có mục đích khác.”
“Tôi cũng không tin như thế.” Lôi Hồng Phi rất tin tưởng phán đoán của Lâm Tĩnh, nhịn không được thảo luận: “Có thể dựa vào lý lịch của Trần Bảo Cường mà suy đoán, nếu như gã có thuốc nổ, như vậy có khả năng là mang theo thuốc nổ đến chỗ tập trung nhiều khách nhất trong plaza này, trực tiếp kích nổ.”
Lời này của y khiến cho mọi người đứng gần đó đều tái mặt, phó tổng giám đốc plaza giật mình lạnh người, nếu quả thực làm vậy, đêm nay khẳng định sẽ có một trận thương vong thảm trọng, tuyệt đối là thảm án oanh động quốc tế, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Lôi Hồng Phi trấn định tự nhiên nói tiếp: “Nếu như gã không làm như thế, có khả năng là vì: một, thuốc nổ đó là giả, gã chỉ đang phô trương thanh thế. Hai: gã có mưu đồ khác, đang cố ý dời lực chú ý của cảnh sát. Ba: cố ý mở rộng tình thế, để có người đưa tin ra ngoài, tuyên truyền chủ nghĩa khủng bố của chúng. Gã là một loại phần tử khủng bố không sợ chết, tên như thế khá vướng tay chân, không dễ thuyết phục đâu, cũng không dễ thay đổi được suy nghĩ chúng gã, cái này cần phải nhờ chuyên gia đàm phán rồi.”
Vị chuyên gia đàm phán kia mỉm cười gật đầu, cầm lấy một headset vô tuyến đặt lên lỗ tai, liền đi ra ngoài.
Tai nghe của y đã được chuyên gia kỹ thuật bên cảnh sát kết nối với hệ thống phát thanh trong plaza, y vừa nói, thanh âm nhu hòa liền vang vọng trong khắp toàn bộ plaza: “Tiên sinh, tôi họ Lưu, là đại diện cho phía cảnh sát, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Nét mặt của Trần Bảo Cường cứng đờ, tay phải nắm chặt cây súng hơn, tay trái ôm chặt 1 người phụ nữ che chắn ở phía trước mặt, lạnh lùng nói: “Không có gì cần nói hết! Tiền ở đâu? Xe chuẩn bị xong chưa?”
“2.000.000, còn phải là tiền mặt, không lấy tiền lẻ, cần rất nhiều thời gian mới có thể chuẩn bị được.” Thanh âm của vị cảnh sát họ Lưu kia hòa ái dễ gần, mang theo chút ý cười, nghe rất thành khẩn, không khiến đối phương có chút áp lực nào. “Xe đã ở sẵn bên ngoài, tiên sinh còn có yêu cầu gì khác hay không?”
Trần Bảo Cường hiển nhiên với sự tao nhã của y có chút không biết làm sao, sợ run 1 chút mới lớn tiếng nói: “Ít làm mất thời gian của tao đi! Tao cho tụi mày thêm 10′, nếu như 10′ sau mà còn chưa thấy tiền, tao bắn chết con đàn bà này.”
Ba phụ nữ mà chúng bắt còn khá trẻ, đã sớm sợ tới hai chân như nhũn ra, cả người run rẩy, lúc này nghe gã nói vậy, càng kêu lớn, khóc tới nước mắt đầy mặt.
Trong phòng quản chế, Lâm Tĩnh thấp giọng nói: “Tên này không có nhân tính đâu, chuyện gì cũng có thể làm được, 10′ sau nếu như không thấy tiền, gã khẳng định sẽ giết người đó.”
Lôi Hồng Phi thốt ra: “Gã có biết 2.000.000 tiền mặt nhiều thế nào không hả, giờ cứ tạo một cái túi tiền giả, để gã nhìn một cái rồi rời đi. Cấp xe cho gã, tôi làm tài xế. Đừng thấy gã càn rỡ như thế, một tay tôi cũng có thể giết được chúng …”
Lâm Tĩnh quay đầu căm tức nhìn y, khiến y giật mình mà câm miệng, có chút khổ não mà nghĩ: Lẽ nào mình lại nói sai cái gì rồi …?