Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lâm Tĩnh cảm thấy có gì đó không thật.
Một Quỷ Thu có thể lẻn vào trong bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng đề phòng sâm nghiêm ám sát Lôi Hồng Phi, có thể ở trước mặt toàn bộ các chuyên gia phản ám sát chống hoạt động khủng bố trên toàn thế giới và các tinh anh đặc chiến tập trung ở Nhật Bản liên tục ám sát các cán bộ cao cấp cùng thủ lĩnh Đế Quốc Đạo Thần Đảng, ngang nhiên ngang dọc qua lại, tiêu sái như thường lại có thể dễ dàng bị hắn bắt được, quả thực khiến cho người ta không thể tin được.
Toàn thân hắn đều căng ra, không dám thả lỏng tay mình, cánh tay như thiết chú, gắt gao đè chặt tên sát thủ trên mặt thảm
Cách đó không xa còn có 1 người, hắn nhìn cẩn thận qua bên đó, phát hiện người bên đó khá trẻ, nhưng hình như bị trọng thương, nằm nghiêng trên mặt đất không thể động đậy, thế nhưng vẫn còn sống.
Tia sáng trong phòng khá mờ, nhưng Lâm Tĩnh có thể thấy rõ, ngoại trừ hai người họ, không còn bất kì nguy hiểm nào nữa. Hắn lập tức thông qua micro mini báo cáo với trung tâm chỉ huy: “Ở phòng 1827 tại khách sạn Taikoku truy bắt sát thủ, đã bắt được hai người, hiện tại thân phận bất mình, cả hai đều bị thương.” Sau đó hắn lại đơn độc nói chuyện với Lôi Hồng Phi.
Lôi Hồng Phi lập tức nói: “Cậu giữ chặt cả hai tên đó, không đưa cho bất kì ai hết, tôi lập tức chạy tới.”
Lâm Tĩnh kết thúc trò chuyện, thì liền có một đống người chạy ào vào, có người mở đèn, trong phòng lập tức sáng bừng lên. Lúc này Lâm Tĩnh mới có thể thấy rõ, người mà mình đang đè chặt có gương mặt khá bình thường, thế nhưng nhìn qua rất trẻ, dù thế nào cũng không giống một Quỷ Thu đang thành danh 20 năm trên giang hồ.
Cảnh sát Nhật Bản lấy còng tay ra đưa trước mặt hắn, hắn tiếp nhận, liền kéo tay của người dưới mình ra sau khóa lại, sau đó kéo cậu đứng dậy đi đến bên tường, thành thạo lục soát người cậu.
Người nọ rất trầm mặc, quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt đen thẳm không đáy, rất lạnh lùng.
Đến tận lúc này, Lâm Tĩnh mới phát hiện toàn thân cậu đều là máu, có máu thấm ra tận áo sơ mi, ở dưới lớp áo khoác bằng vải bông màu tối chậm rãi loan ra, nhìn qua rất giật mình. Lâm Tĩnh quay đầu kêu lên: “Mau gọi bác sĩ tới.”
Lúc này, Du Dặc, La Y cùng Triệu Thiên đều chạy tới. Trong tíc tắc bọn họ lập tức phán đoán ra tình thế, liền tách đám người đang bu quanh Lâm Tĩnh đi đến bên cạnh. Du Lặc đưa giấy chứng nhận của mình trước mặt Lâm Tĩnh, giản đơn mà nói: “Chúng tôi thuộc Bộ Quốc An, tới phối hợp cùng các anh.”
Lâm Tĩnh gật đầu, thấy bọn họ dùng tư thế bảo hộ quanh mình che chắn trước mặt mình, có chút kinh ngạc. Hắn còn chưa kịp nói gì, thì cảnh sát Nhật Bản tới can thiệp, muốn dẫn tên sát thủ trong tay hắn đi.
Du Dặc lập tức dùng tiếng Nhật lưu loát của mình mà cự tuyệt, La Y cùng Triệu Thiên cũng tiến lên ngăn cản, dùng thái độ cường ngạnh giằng co với đám cảnh sát Nhật Bản.
Lâm Tĩnh cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, thì Lôi Hồng Phi liền mang theo mười mấy đội viên đột kích chạy vào. Thấy Lâm Tĩnh cùng người ở trong tay hắn, ánh mắt Lôi Hồng Phi nhãn tình sáng lên, không chút nghĩ ngợi mà chạy ào qua đám động, đẩy toàn bộ những ai đang chắn đường đi của y qua một bên.
Du Dặc thấy nét mặt của y không phù hợp, liền nhanh chóng kéo lấy y, giả bộ nổi giận đùng đùng mà nói: “Lôi tướng quân, cảnh sát Nhật Bản muốn dẫn Quỷ Thu đi, rõ ràng tên sát thủ này là bị Lâm tướng quân tự tay bắt được, dựa vào điều gì mà phải giao cho bọn họ cơ chứ?”
Lôi Hồng Phi nghe hiểu được ý của hắn, lập tức nổi trận lôi đình. Sao y có thể để người khác mang Lăng Tử Hàn đi được chứ? Để Lăng Tử Hàn rơi vào tay người khác bị nhận khổ hình, còn có thể bị tra tấn bức cung, đó là chuyện mà y tuyệt đối không cho phép. Y xoay người lại, đối mặt với mấy cảnh sát Nhật Bản đang kiên trì muốn dẫn người đi, dùng tiếng Anh thao thao bất tuyệt mà khuyên giải. Thái độ của y kiên cường, tuyệt không nhường bước, đến cuối cùng đành uy hiếp: “Các anh không định ở đây đấu với chúng tôi đó chứ? Tôi nói cho các anh nghe, nếu các anh muốn dẫn người đó đi, trừ phi giết chết hết người bên tôi đi.”
Lâm Tĩnh không nói gì, nét mặt lạnh lùng, tay vẫn cầm chặt lấy cánh tay của Quỷ Thu, ý tứ rất rõ, tuyệt không thả người.
Dưới sự tranh chấp của bọn họ, bác sĩ tiếp lên, trước tiên cứu trị rồi xác nhận thân phận của sát thủ Fuuma, sau đó lại trị thương cho Quỷ Thu. Quỷ Thu trên người đều là vết thương từ mũi dao, chảy máu, chỉ là không sâu, tuy rằng chảy máu khá nhiều, nhưng không động tới gân cốt. Fuuma được đưa lên cáng cứu thương đưa xuống dưới, nhưng Quỷ Thu vẫn trầm ổn đứng đó, sác mặt tái nhợt lại không thể hiện chút yếu đuối nào, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể xuất kích, dùng sét đánh không kịp bưng tai mà tạo ra phá hoại mới vậy.
Tuy rằng là kẻ địch, là tội phạm, thế nhưng dù là người đến từ quốc gia nào, bộ phận nào, tất cả những người ở đây đều cảm thấy tên sát thủ an tĩnh trầm mặc kia lại phát sinh sự tôn trọng và kính phục.
Giằng co một lúc lâu với Lôi Hồng Phi xong, cảnh sát Nhật Bản rốt cục quyết định tạm thời thoái nhượng, đồng ý để bọn họ dẫn Quỷ Thu rời đi, nhưng nếu chưa được bên Nhật cho phép, thì bọn họ không được dẫn Quỷ Thu xuất cảnh.
Du Dặc, La Y, Triệu Thiên mở đường ở phía trước, đội viên đột kích chặn ở phía sau, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh một trái một phải, cầm lấy hai cánh tay bị còng ở sau lưng của Quỷ Thu, đưa cậu ra khỏi phòng, dùng thang máy đi xuống lầu một, thông qua sảnh đang chật kín cảnh sát, ra khỏi cửa chính khách sạn.
Bên ngoài phóng viên vây kín, đèn nhanh chóng loang loáng sáng lên, tiếng hỏi không ngừng lập tức vang lên, nghe không rõ là ai hỏi gì.
Bọn họ không ai để ý tới tình hình bên ngoài, tất cả đều xụ mặt, bước nhanh chân tới một xe cảnh sát đang ngừng bên cạnh.
Lúc này, có một người kêu lên: “Quỷ Thu san.”
Quỷ Thu đứng lại, Lôi Hồng Phi thả tay, ý bảo Lâm Tĩnh cũng thả tay. Lâm Tĩnh cảm thấy bản thân mình hiện tại đã mất đi khả năng suy nghĩ của bản thân, không thể quyết định chuyện gì nên làm hay không nên làm nữa, chỉ thể nghe theo ý của Lôi Hồng Phi mà buông tay ra. Không có lực ép của bọn họ, Quỷ Thu diện vô biểu tình mà xoay người lại.
Fuuma nằm trên cáng cứu thương đằng kia, dường như đã trở lại bình thường, nhưng vẫn không cách nào nhúc nhích. Bác sĩ vừa xử lý thương thế cho y xong, đang chuẩn bị đưa y lên xe. Y nhìn Quỷ Thu, rõ ràng mà nói: “Quỷ Thu san, anh không hổ danh là sát thủ ưu tú nhất trên thế giới, thua trên tay anh, là vinh hạnh của tôi. Thế nhưng, anh không nên vũ nhục một người võ sĩ.”
Các phóng viên đều lặng ngắt như tờ, vô số camera, microphone, máy phỏng vấn, điện thoại di động lập tức hướng về phía bọn họ, ánh đèn camera không ngừng sáng lên.
Tất cả mọi người Ở đây nghe xong đều hiểu, là Quỷ Thu đánh bại Fuuma. Lâm Tĩnh nhớ tới tình hình trong phòng lúc đó, liền giật mình, chẳng lẽ Quỷ Thu đã ngăn lại âm mưu ám sát của Fuuma?
Nét mặt của Quỷ Thu vẫn đang rất lạnh mạc, nhưng bỗng nhiên đứng thẳng người, hướng về phía Phong Ma hơi cúi người xuống, dùng tiếng Nhật lưu loát nói: ” Yamamoto san, tôi trịnh trọng xin lỗi anh. Anh là 1 sát thủ tốt, cũng là một võ sĩ tốt. Đêm nay là trận cuối cùng trong cuộc đời Quỷ Thu tôi, có thể đánh bại được anh, cũng là vinh hạnh của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Quỷ Thu ở trước mặt người khác thừa nhận thân phận của chính mình, trên gương mặt trắng bệch của Fuuma hiện ra nụ cười được thỏa mãn tâm nguyện: ” Quỷ Thu san, cám ơn anh. Nếu anh mất, tôi sẽ rất cô đơn đấy.”
Quỷ Thu không nói gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu với y.
Hai sát thủ nổi tiếng thế giới kia chẳng thèm coi ai ra gì, rất có phong cách tỉnh như ruồi.
Thấy Quỷ Thu không nói gì nữa, Fuuma liền được đưa lên xe cứu thương. Lúc này mới Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mới áp giải Quỷ Thu đi qua một bên. Các phóng viên liền ào ào mà chạy về phía trước, lớn tiếng hỏi đủ các vấn đề. Bọn họ chưa từng để ý tới đám phóng viên, liền nhanh chóng leo lên xe hơi, chạy ra ngoài.
Xe cứu thương vận chuyển Yamamoto Goro cũng đóng cửa lại, chạy nhanh đi.
Đêm Tokyo vẫn phồn hoa như trước, không bị chuyện này làm ảnh hưởng. Xe cảnh sát vận chuyển Quỷ Thu hướng đại sứ quán Trung Quốc thẳng tiến, trước sau đều có xe hơi của đội viên đột kích hộ tống.
Nhưng Lâm Tĩnh bỗng nhiên nhớ tới cộng sự của Quỷ Thu, liền nhìn cậu hỏi: “Linh Sa đâu?”
Quỷ Thu không nói gì, chỉ dựa người vào thùng xe, hờ hững nhắm hai mắt lại.
Lôi Hồng Phi ngồi bên cạnh Quỷ Thu, nhanh chóng mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh đối diện, vẻ mặt ôn hoà khuyên bảo: “Linh Sa là dân kỹ thuật, không có gì đáng sợ cả, chúng ta trở về rồi thẩm tra sau vậy, không cần gấp.”
Lâm Tĩnh càng cảm thấy kỳ quái, hồ nghi nhìn y, nhưng ngại có người ngoài đang ngồi, nên cái câu “bộ anh uống lộn thuốc hả” liền nuốt lại xuống họng.
Lôi Hồng Phi tất nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng chỉ có thể phát huy bản tính bại lười của minh, cười cười trấn an hắn.
Lâm Tĩnh nhìn y 1 chút, rồi lại nhìn Quỷ Thu đang nhắm mắt kia một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn cảnh tượng phồn hoa xẹt qua nhìn về phía ngoài của sổ xe, không nói gì nữa.