Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ tự tay lắp đặt hệ thống quản chế đảm bảo sinh mạng trong nhà Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh xong, Ninh Giác Phi lại tổ chức cho một số quan quân trung cấp cao cấp đang sống độc thân cũng được lắp đặt hệ thống này, nhưng đều do thuộc hạ của Vệ Thiên Vũ tới lắp, bản thân anh không hề xuất hiện.
Ngày cứ thế mà trôi qua, đối với quân nhân mà nói, thì chỉ cần không phát sinh chiến tranh toàn diện, thì mọi thứ khác đều là việc nhỏ. Trên thế giới thiên tai nhân họa không ngừng, mà trong quốc nội cũng thường xuyên có động đất, sóng thần, hạn hán, cháy rừng, chuyện cần xuất động bộ đội đặc chủng tiến hành cứu viện rất ít, thường đều do bộ đội chính quy xuất động, cứu người, khoan giếng, sửa đê vỡ, sơ tán vận chuyển nạn dân, v.v… Vì vậy Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đi sớm về trễ, bận rộn đủ thứ, có đôi khi vừa ra cửa, thì hai tháng sau mới quay trở về.
Lâm Tĩnh ở nhà Lôi Hồng Phi riết cũng thành thói quen, vừa tan tầm liền đi đến đó. Hắn không có chìa khóa nhà mình, mà trên người lại mang theo chìa khóa nhà của Lôi Hồng Phi, hoàn toàn không nghĩ chuyện này có gì bất tiện. Còn Lôi Hồng Phi khi rảnh rỗi lại ghé qua nhà của Lâm Tĩnh, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều quét tước một lần, làm sạch sẽ, sau đó đóng cửa lại, quay về nhà mình, nhưng lần nào cũng quên trả chìa khóa nhà lại cho Lâm Tĩnh.
Hai người thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống, thỉnh thoảng cũng có đi đến Long Quan để thăm Lăng Tử Hàn cùng hai đứa con nuôi càng lúc càng giảo hoạt, vô pháp vô thiên. Lăng Tử Hàn dường như vẫn chưa đi làm lại, hình như muốn đem toàn bộ ngày nghỉ mà mình tích lũy được suốt từ lúc đi làm tới nay sử dụng hết, đại khái cũng là do hai đứa nhỏ quá nghịch ngợm, cậu càng lúc càng gầy, sắc mặt cũng càng ngày không tốt, khiến cho Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều rất lo lắng. Nhưng bản thân Lăng Tử Hàn lại lơ đểnh, luôn nói bản thân mình rất tốt, khiến bọn họ cũng không cách nào tiếp tục miệt mài theo đuổi.
Lúc Tết âm lịch, Lâm Tĩnh đi Tân Cương, Lôi Hồng Phi cũng giống như lúc trước đêm 30 chạy tới đó, cùng bọn bọn quan binh đại đội Dã Lang làm vằn thắn, mùng một tháng giêng thì cùng Lâm Tĩnh đi tảo mộ. Lúc này đây, Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa chỉ là nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau, cười tủm tỉm mà đi làm chuyện của mình, không đi tìm hiểu chuyện hai người họ, khiến hai người họ càng thêm dễ dàng tự tại.
Hết tháng giêng, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lần lượt trở lại Bắc Kinh.
Chưa quá vài ngày, Lôi Hồng Phi đã bị Lôi Chấn gọi điện kêu quay về Trúc Uyển ăn cơm. Y là một đứa con ngoan, chỉ cần cha mẹ gọi về, bản thân cũng không có công tác quan trọng cần phải làm cho xong, thì trên cơ bản y đều quay về nhà. Y nói với Lâm Tĩnh một tiếng, kêu hắn tự mình ăn cơm chiều, còn y sau khi tan ca sẽ về Trúc Uyển.
Lâm Tĩnh nghe y không có về nhà, thì liên đến căn tin quân đội tùy tiện ăn gì đó, sau đó đến văn phòng tăng ca.
Lúc Lôi Hồng Phi trở về thì đã hơn 10h tối, nhưng thấy khu công tác vẫn còn sáng đèn, trong đó có bộ tham mưu. Y suy nghĩ 1 chút, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tĩnh, thẳng thắn lưu loát mà nói: “Tôi về rồi nè.”
“À.” Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua thời gian, mới phát hiện không còn sớm. “Tôi cũng sắp xong rồi, sẽ mau về thôi.”
“Được.” Lôi Hồng Phi về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Lâm Tĩnh liền bước vào cửa.
” Lôi tướng quân có khỏe không?” Lâm Tĩnh mỉm cười hỏi. “Có phải bác gái lại muốn cho anh đi xem mắt không?”
“Không thể nào. Cha mẹ tôi đều rất khỏe, có đôi khi chỉ nhắc vài câu, nhưng không bao giờ dám bức tôi kết hôn nữa đâu.” Lôi Hồng Phi cầm lấy điện thoại, vừa quay số vừa nói. “Cậu đi tắm trước đi, tôi gọi cho Giác Phi, có chuyện quan trọng cần nói.”
“Được.” Lâm Tĩnh vừa nghe y có công tác, lập tức đi lên lầu, nhanh chóng tắm rửa thay đồ, sau đó đi xuống lầu.
Ninh Giác Phi đã đi qua nhà họ, đang cùng Lôi Hồng Phi ngồi trên ghế sofa uống trà. Thấy Lâm Tĩnh đi tới ngồi xuống, Lôi Hồng Phi mới cười tủm tỉm mà nói: “Các cậu còn nhớ lão già Yamamoto Gan không?”
“Nhớ chứ, sao lại không nhớ?” Ninh Giác Phi nhíu mày. “Ba năm trước ở Đông Hải, cái đám đó dám giả thành hải tặc, cướp thuyền đánh cá của chúng ta, giết ngư dân của chúng ta, em mang theo đội Thiểm Điện, giết bọn chúng tới hoa rơi nước chảy. Nếu không phải cái lão Yamamoto Gan đó chạy nhanh, thì ngay cả gã em cũng làm thịt luôn.”
“Không phải đế quốc đạo thần đảng đó từ đó cũng dần mai danh ẩn tích hay sao? Tôi còn tưởng thế lực cánh hữu đó đã sụp đổ rồi chứ.” Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày. “Có phải bọn chúng lại làm ra hoạt động khủng bố nữa?”
Lôi Hồng Phi cười gật đầu: “Cái gã Yamamoto Gan đó lúc này lại giở thủ đoạn rồi, dùng một số tiền lớn mới một sát thủ chuyên nghiệp muốn ám sát tôi đấy.”
Ninh Giác Phi nhãn tình sáng lên, hăng hái bừng bừng hỏi: “Thật à? Là sát thủ nào vậy? Thân thủ thế nào?”
Lôi Hồng Phi rất lãnh tĩnh: “Hiện tại vẫn chưa có tin tức, có thể là Quỷ Thu, cũng có thể là Phong Ma.”
Vùng xung quanh lông mày Lâm Tĩnh càng nhíu chặt, chậm rãi nói: “Quỷ Thu trong giới sát thủ đã trở thành truyền kỳ rồi, hai mươi năm qua chưa từng thất thủ, thân thủ khẳng định hạng nhất rồi. Người này nửa chính nửa tà, trên người mang không ít vụ án mạng, vài nằm trước ở eo biển B quốc lại xuất sinh nhập tử, dùng chính bản thân phá hỏng ý đồ làm nổ tàu chở dầu lớn nước ta của bọn tổ chức khủng bố quốc tế, cũng vì vậy mà lọt vào tay cảnh sát quốc tế, nhưng chưa tới 1 ngày đêm đã bị người khác thần kỳ tiến hành cướp xe chở tù, tìm không ra tăm hơi. Cho đến tận bây giờ, không biết có bao nhiêu hắc bạch lưỡng đạo trên thế giới muốn tìm cậu ta, cảnh sát quốc tế cũng chưa từng buông lỏng, nhưng lại không hề phát hiện được bất kì chu ti mã tích nào, từ đó có thể thấy được, Quỷ Thu khó lường thần bí này xác thực khiến người khác bội phục. Còn về Phong Ma, phong cách lại tương phản hoàn toàn với Quỷ Thu, có chút điên loạn, nhưng thân thủ của y lại rất cao, không chỉ thuật bắn súng tốt, hơn nữa còn tinh thông kiếm đạo Nhật Bản, không thủ đạo, thậm chí cũng biết một ít nhẫn thuật, là một đối thủ lợi hại.”
Cơ sở dữ liệu của bọn họ có lưu lại các tư liệu về phân tử phạm tội chủ yếu cùng một số tổ chức khủng bố trên toàn bộ thế giới. Lâm Tĩnh lúc rảnh cũng có xem qua, nên liền thuộc như lòng bàn tay, Ninh Giác Phi càng nghe càng hưng phấn: “Woa, thật hay nha, tốt nhất là hai người đó cùng đến đi, chúng ta đánh một trận đã nghiền.”
Lâm Tĩnh khẽ lắc đầu, nhịn không được buồn cười: “Quỷ Thu không phải người lỗ mãng, cậu ta có một người bạn nối khố biệt hiệu Linh Sa, hai người họ hợp lại gọi là “Linh Quỷ Song Sát”, luôn phối hợp cùng nhau cực kỳ hoàn mỹ. Có người nói Linh Sa chưa từng giết người, nhưng về phương diện kỹ thuật lại cực kỳ mạnh. Mỗi lần Quỷ Thu hành động đều 1 chiêu trí mạng, sau đó lập tức biến mất, đừng nói tới đuổi bắt, căn bản một chút tung tích cũng không cách nào tra được, từ đó có thể tưởng tượng được kỹ thuật hỗ trợ của Linh Sa xuất sắc thế nào. Nếu như lần này Phong Ma tới, thì cũng không có gì phải sợ, cùng y đánh 1 trận cũng coi như đã nghiền, nhưng nếu như “Linh Quỷ Song Sát” mà tới, thì sợ sẽ khó đối phó. Chúng ta không thể coi thường được, lão Lôi cũng phải chú ý an toàn.”
“Ừ, tôi biết.” Lôi Hồng Phi gật đầu, chuyển chủ đề. “Được rồi, lão Lâm, cậu về nhà cậu ở đi. Có cậu ở cùng tôi, tôi sợ sát thủ không dám ra tay.”
Ninh Giác Phi giật mình. “Bọn chúng dám tới bộ tư lệnh chúng ta giết tiền quan tư lệnh bộ đội đặc chủng?”
Lôi Hồng Phi hạ thấp giọng: “Bác Lăng đã nói lại kế hoạch cho tôi biết, chúng ta cần phải phối hợp, hành động ám sát lần này, nhất định phải để cho đối phương thành công.”
“Gì cơ?” Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi khiếp sợ nhìn y, đồng thời nói. “Không được.”
Ngữ khí Lôi Hồng Phi nhấn mạnh. “Bác Lăng không phải đến thương lượng cùng tôi đâu. Đó là mệnh lệnh.”
Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều đồng thời dựng thẳng người lên, không chút do dự nói: “Yes, đó là mệnh lệnh.”HẾT CHƯƠNG 60
Lời tác giả:
Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi trước hành động “Quỷ Thu ám sát Lôi Hồng Phi” có biết trước hay không, tôi đã suy nghĩ qua nhiều ngày, suy nghĩ một vài phương án. Nếu như Lâm Tĩnh hoàn toàn không biết tình hình gì, đến lúc đó khẳng định khiếp sợ không ngớt, chân tình lưu lộ tuyệt đối có thể khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng về mặt logic cũng không được hợp lý cho lắm, vì sau khi “Ám sát”, bọn họ còn phải tiếp tục phối hợp, cho nên tôi quyết định nói cho Lâm Tĩnh biết trước. Mỗi lần tới những điểm quan trọng tôi đều nhiều lần cân nhắc, chỉ cần đã định ra được, viết cũng sẽ nhanh hơn.