Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Đem đồ về phân loại xong xuôi hết rồi, Lôi Hồng Phi lôi kéo Lâm Tĩnh chơi game, sau đó kêu hắn đi nghỉ.
Lâm Tĩnh cũng cảm giác khá mệt, liền đi lên lầu, đến phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, sau đó thay áo ngủ. Hắn đang chuẩn bị vào phòng dành cho khách, lại bị Lôi Hồng Phi kéo vào phòng chủ.
“Cậu cứ ngủ ở đây đi.” Lôi Hồng Phi giải thích. “Tối không thể cho cậu ngủ 1 mình được, tôi lo.”
Trong lòng Lâm Tĩnh cũng có chút lo lắng, vạn nhất bệnh tình có gì biến chuyển, đang ngủ giữa đêm chợt không thể hít thở, bên người không có ai, thì khó nói trước được hậu quả. Nghe Lôi Hồng Phi nói xong, hắn liền cười cười, xốc chăn lên, nằm xuống giường.
Lôi Hồng Phi tắt đèn, đến phòng đọc sách mở máy tính. Hôm nay cả ngày y không đi làm, đêm qua lại gấp gáp bận rộn, cũng không nhớ chuyện gì cứ thế chạy thẳng vào bệnh viện, vì vậy không có làm gì hết, lúc này có thời gian, liền bắt đầu mở hộp mail xem qua công việc của mình, xem có chuyện gì quan trọng cần phải lập tức xử lý hay không.
Làm việc 1 hồi, y cũng thấy lo lắng, cứ nửa tiếng lại đến phòng ngủ nhìn. Trong phòng rất an tĩnh, y đứng trong bóng tối cẩn thận lắng nghe, xác nhận tiếng hít thở đều đặn của Lâm Tĩnh, lúc này mới rời đi, trở về tiếp tục làm việc.
Tới nửa đêm, y mới xong công việc, ra phòng vệ sinh ở ngoài tắm rửa vệ sinh, nhẹ bước đi vào phòng ngủ, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Lâm Tĩnh.
Y luôn là người có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng cả đêm này y không dám ngủ say, trong đầu luôn cứ căng ra, thường xuyên giật mình tỉnh giấc, lặng lẽ tới gần người Lâm Tĩnh. Y sợ quấy rầy giấc ngủ của Lâm Tĩnh, nên không có mở đèn, trong phòng tối đen đến đưa tay ra không thấy năm ngón, y không nhìn thấy bộ dáng của Lâm Tĩnh, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chậm rãi tiến gần, đến tận khi hơi thở của Lâm Tĩnh nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt của y, y mới có thể lui về, yên tâm mà nhắm mắt.
Sáng sớm trong quân doanh sẽ có tiếng chuông báo, buổi tối cũng có chuông báo tắt đèn, đây là quân lệnh, phần lớn các quân đội đều giống nhau. Lôi Hồng Phi vừa ngủ 1 chút, đã bị tiếng chuông báo rời giường đánh thức. Y vừa ngồi dậy, Lâm Tĩnh cũng mở mắt, muốn rời giường. Y đưa tay đè lại, nhẹ giọng nói: “Còn sớm, cậu ngủ thêm chút nữa đi.”
Lâm Tĩnh ngủ say một đêm, cảm giác thần thanh khí sảng, liền ôn hòa cười nói: “Tôi không ngủ được nữa đâu, nằm hoài cũng không quen, cũng nên dậy thôi.”
Lôi Hồng Phi mở đèn, cẩn thận quan sát hắn 1 lát, nhìn sắc mặt hắn quả thực khá tốt, liền gật đầu: “Nếu như thật sự không ngủ tiếp được nữa, thì chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”
Là quan quân trong Bộ tư lệnh, ai cũng xuất thân từ chiến đội đặc biệt, dù không cần phải ra chiến trường, thì ai cũng phải luôn tùy thời khắc mà chuẩn bị ra tiền tuyến, vì vậy ngoại trừ bình thường phải đi làm ra, thì sáng sớm mỗi ngày đều cẩn phải luyện tập không thể lơ là, trước đây Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cũng thường dậy huấn luyện vào sáng sớm, tùy thời bảo trì trạng thái điều kiện tốt nhất. Lôi Hồng Phi hôm nay vốn định một mình ra ngoài luyện tập, nếu Lâm Tĩnh cũng kiên trì muốn rời giường, thì sẽ lo lắng cho sức khỏe của hắn, vận động mạnh thì không ổn, chỉ có thể đi tản bộ thôi.
Lâm Tĩnh xuống giường, thuận miệng nói: “Tôi về nhà thay quần áo trước đã.”
Lôi Hồng Phi nhìn bộ đồ ngủ trên người hắn, trên mặt đầy tiếu ý: “Đêm qua cậu mặc đồ của tôi không phải cũng hợp lắm hay sao? Vậy về thay chi cho phiền phức? Tiếp tục mặc đi. Đồ của tôi nhiều lắm, cậu cứ tùy y lựa, thích mặc cái nào thì mặc.”
Ngoại trừ mấy bộ âu phục cần phải mặc trong mấy dịp trang trọng ra, thì phần lớn đều là đồ mặc thường. Lâm Tĩnh nghĩ mình mặc đồ rộng chút cũng không có vấn đề gì, trái lại càng khiến mình thêm tiêu sái. Lâm Tĩnh với y vốn đã sớm thân như anh em, cũng không phải mở miệng khách sáo gì, cứ thể đi mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ thường màu xám tro vải bông mặc vào.
Lôi Hồng Phi rửa mặt xong, mặc vào một bộ màu cà phê nhạt, liền cùng hắn đi ra cửa.
Sáng sớm giữa hè mang một sự mát mẻ đặc biệt, còn đường cái trước cửa nhà bọn họ hai bên đều là đại thụ, gió nhẹ thổi qua từ các tán lá cây, mang thêm vài phần sức sống.
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn vòm trời đạm lam sắc đằng xa, hít vào một hơi thật sâu, thích ý mà nói: “Đã lâu rồi không được thảnh thơi như thế.”
Hắn ở trong khu rừng nhiệt đới khá lâu, phải bố trí rồi chỉ huy các trận chiến đầy ác liệt, tiêu diệt vài trùm ma túy lớn nổi tiếng quốc tế, phá hủy một số công xưởng cùng kho chứa chất có hại, không hề ngừng nghỉ mà quay về nước, còn chưa kịp thở thì mén xíu nguy hiểm tính mạng, đến tận lúc này, mới có thể chân chính mà thong thả.
Lôi Hồng Phi cười gật đầu, cùng hắn chậm rãi đi dọc con đường. Thỉnh thoảng có vài chiến sĩ ra ngoài tập thể dục buổi sáng xếp thành hàng đi ngang qua hai người họ, tiếng bước chân chỉnh tề mang theo sự nhanh nhẹn dũng mãnh. Nhìn thấy hai vị thủ trưởng, liền có vài quan quân chỉ huy đang dẫn đội tập, mọi người cùng nhau gọi “Chào thủ trưởng!”. Lôi Hồng Phi liền cười khoát khoát tay, Lâm Tĩnh cũng gật đầu chào, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng.
Lâm Tĩnh ở bên ngoài luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu, khuôn mặt tuấn duật bình thường luôn nghiêm nghị, tản ra khí lãnh liệt, cách xa người khác. Kỳ thực Ninh Giác Phi trì quân cực nghiêm, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng sát phạt quyết đoán, thưởng phạt rõ ràng, rất mang phong cách của đại tướng, nhưng khi hắn ở trước mặt Lôi Hồng Phi thì luôn hỉ hả, nhưng lúc chọc ghẹo Lâm Tĩnh cũng phải có chút kiêng dè. Chỉ có khi ở bên cạnh Lôi Hồng Phi, sự băng lãnh bình thường của Lâm Tĩnh mới dần dần bị cái người luôn nhiệt tình như hỏa này làm tan chảy, dần dần có chút ấm áp, khiến đồng sự cùng thuộc hạ của hắn cũng không còn sợ hãi như trước nữa.
Cứ một đội rồi một đội dần dần chạy ngang qua, lục tục đi xa. Chỉ có, bộ tư lệnh to như vậy tương đối giống như quân doanh, mang khí thế ngất trời.
Hai người họ thong thả đi bộ, ánh sáng mặt trời buổi sớm mai xuyên qua tán lá cây rậm rạp, từng tia sáng lẻ loi không ngừng đảo quanh dáng người cao ngất của bọn họ, thỉnh thoảng chiếu qua mắt của bọn họ, tản ra ánh sáng rực rỡ, càng mang đậm ý tứ hàm xúc yên tĩnh.
Đi bộ trong đại viện 2 vòng, Lôi Hồng Phi đưa tay nhìn đồng hồ của mình 1 chút, quay đầu nói với Lâm Tĩnh: “Về ăn điểm tâm thôi, hiện tại làm chắc không kịp rồi, cậu về nhà chờ tôi trước đi, tôi đi căn tin mua đồ ăn về.”
Lâm Tĩnh mỉm cười, “Hôm nay tôi không có đi làm, không cần gấp, anh cứ vào căn tin ăn rồi đi làm đi, tôi về trước.”
“Được.” Lôi Hồng Phi thuận lợi lấy ra một chuỗi chìa khóa đi cho hắn. “Cậu cầm đi. Trưa tôi không có về ăn, tối nay nếu phải tăng ca, lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.”
“Được.” Lâm Tĩnh đưa tay tiếp nhận chìa khóa, xoay người đi về hướng cửa nhà Lôi Hồng Phi.
Có mấy người quan quân xa xa đang đi tới căn tin, thấy Lôi Hồng Phi đi tới, liền thả chậm bước chân, cười hỏi: “Sếp, nghe nói Lâm tham mưu trưởng bị bệnh rồi, hiện tại thế nào rồi? Có ổn hơn không?”
“Khá hơn rồi.” Lôi Hồng Phi hòa ái dễ gần trả lời. “Bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi nhiều, hai ngày nữa sẽ đi làm lại.”
Mấy người quan quân liên tục gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lôi Hồng Phi bình thường luôn luôn bình dị gần gũi, đi vào liền cùng vài quan quân ngồi xuống chung 1 bàn, uống chút sữa bò, ăn bánh bao, màn thầu, rồi thêm hai trứng gà luộc, lúc này mới quay trở lại, thay đổi quân trang, ra cửa đi làm.
Xe của y vừa ra khỏi cửa chính, Ninh Giác Phi liền đẩy cửa phòng làm việc của mình, ngồi ở sau bàn bắt đầu làm việc. Hắn mở hộp mail làm việc, ngay đầu là một mail không có quan hệ gì với công việc cả, chủ đề là “Scandal nổi tiếng nhất định phải xem trong năm nay”. Hắn nhíu nhíu mày, mở mail ra nhìn sơ qua 1 chút, nhất thời cười ra tiếng.
Hắn suy nghĩ một chút, đem mấy cái bài post kia đều download cất giữ lại, sau đó viết một bài đăng với từ ngữ nghiêm khắc gửi cho toàn bộ mỗi người trong bộ tư lệnh: “Ai post bài này lên forum vậy? Không có căn cứ! Không làm việc đàng hoàng! Không kính trọng cấp trên! Tiết lộ cơ mật! Toàn bộ tháo xuống cho tôi, nếu tôi truy ra, lột hết da của người đó xuống!”
Quan quân các bộ môn đều lục tục đi làm rồi, chuyện đầu tiên làm chính là mở hộp mail của mình kiểm tra mail. Toàn bộ văn phòng đều rất an tĩnh, nửa tiếng sau, mấy cái bài post đứng đầu gây chấn động trên forum trong suốt thời gian qua đều biến mất không thấy chút tăm hơi.