Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Mệnh lệnh ở trên nhanh chóng truyền xuống, do Lâm Tĩnh dẫn đoàn huấn luyện viên đặc biệt tới B quốc trước, để bọn họ huấn luyện đại đội đặc công, Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi dẫn đội Thiểm Điện đột kích, chiến đội hải quân cùng đại đội Du Chuẩn bộ đội đặc chủng không quân vừa mới tổ kiến tới Nam Hải, tham gia quân diễn liên hợp trên biển giữa nước nhà cùng B quốc.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Lâm Tĩnh tươi cười rạng rỡ, Lôi Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi, Ninh Giác Phi vốn rất vui, nhưng cân nhắc đến tâm tình của thầy mình, không dám quá mức đường hoàng, chỉ nhịn lại. Quân lệnh như núi, Lôi Hồng Phi không thể đi tìm cha mình để nhõng nhẽo được, chỉ có thể lập tức bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị, dù sao y cũng có cơ hội tới B quốc, có thể gặp Lăng Tử Hàn ở nước đó.
Lâm Tĩnh sau khi tổng hợp lại cân nhắc, cùng Lôi Hồng Phi và Ninh Giác Phi nhiều lần thương nghị, cuối cùng xác nhận danh sách, điều chỉnh quan quân của bộ đội đặc chủng trên toàn quốc được điều tới Bắc Kinh, hợp thành đoàn huấn luyện viên B quốc.
Lôi Hồng Phi ra lệnh với bộ đội đặc chủng tham gia quân diễn, sau đó cùng Ninh Giác Phi mang theo đội đột kích Thiểm Điện cùng nhân viên của bộ tư lệnh xuất phát. Bọn họ bay đến Hải Nam trước, sau đó lại đổi sang 4 phi cơ trực thăng vận tải trọng hình đến chiếc hàng không mẫu hạm Thiên Nhai đã nhổ neo xuất phát trước.
Lần này Trung Quốc xuất động chính là đoàn hàng không mẫu hạm, ngoài tàu Thiên Nhai còn có thêm 2 chiến tàu tuần dương hỏa tiễn, 2 chiếc tàu coevette hỏa tiễn, 3 chiếc tàu khu trục chống tàu ngầm, 2 chiếc tàu lên bờ cỡ lên, 2 chiếc tàu hậu cần, dưới nước có 3 chiếc tàu ngầm công kích bằng hạt nhân. Lôi Hồng Phi ngồi trên chiếc phi cơ trực thăng hạng nặng bay đến hải vực đặt hàng không mẫu hạm, y lập tức nhìn thấy hạm đội khí thế như hồng trên biển rộng.
Nhìn một chút, y cười nói với Ninh Giác Phi bên cạnh: “Có đôi khi anh nghĩ, nếu muốn đánh trận, có thể chỉ huy một loạt tàu chiến như vậy khẳng định đã ghiền.”
“Đúng.” Ninh Giác Phi cũng nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn tàu chiến trên biển, nhìn bọt sóng trắng trên đầu thuyền cùng đuôi thuyền kéo dài suốt 1 khoảng, trong lòng cũng có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào: “Này, lão đại, nếu như lúc trước anh không cứng đầu muốn tham gia vào nhóm tụi em, tiếp tục làm phi công, hiện tại cũng có thể lái được 1 chiếc hàng không mẫu hạm rồi nhỉ?”
“Khẳng định” Lôi Hồng Phi phẫn nộ mà nói, “Kỳ thực hiện tại anh cũng có thể bay, nhưng tên Hải Dương kia hoàn toàn không cho anh đụng tới máy bay của hắn.”
Ninh Giác Phi nhịn không được cười, “Khẳng định không thể để anh đụng bậy được, trang bị vũ khí của chúng ta cũng đâu thể người khác làm lộn xộn được.”
Đang nói chuyện thì phi cơ trực thăng được phép đáp xuống, dần hạ cánh ngay boong tàu hàng không mẫu hạm.
Lôi Hồng Phi thông qua hệ thống chỉ huy hạ lệnh cho toàn thể nhân viên: “Sau khi đáp xuống, đội đột kích Thiểm Điện lập tức đến trong khoang thuyền tập hợp, nghe theo chỉ thị của Ninh phó tư lệnh, quan quân trong ban chỉ huy theo nhân viên hàng không mẫu hạm đến khoang chỉ định tiến hành giai đoạn trước công tác thiết trí ban chỉ huy.”
Tai nghe của y không ngừng truyền đến tiếng hồi đáp: “Đã nhận lệnh, over.” Người trên 4 phi cơ đều chuẩn bị xong việc đáp xuống.
Máy bay vừa đáp xuống, cửa khoang thuyền nhanh chóng mở ra, đội viên đột kích trên mặt đầy nét vẽ từng người nhảy xuống, nhanh chóng chạy vội tới buồng nhỏ trên tàu, rất nhanh biến mất trên boong tàu, nhân viên tương ứng bộ tư lệnh đặc biệt chiến cũng mang theo đủ loại valy đủ kiểu dáng đi cùng quan quân hải quân vào buồng nhỏ trên tàu dành riêng cho họ, chỉ còn lại 4 phi cơ trực thăng đang cất cánh bay lên, chuẩn bị bay trở về căn cứ Tam Á.
Lôi Hồng Phi không có rời đi, mà đứng trên boong tàu ôm chặt lấy thiếu tướng hải quân Trương Hải Dương. Hai vị danh tướng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hiện tại ít khi nào gặp mặt, vì vậy cảm giác càng thêm thân thiết.
Trương Hải Dương khoái trá mà nói: “Thật không nghĩ tới, Hồng Phi, thằng quỷ mày mấy năm nay càng đánh càng hăng, còn trẻ vậy mà đã thành tướng quân, thực sự là khiến mấy người bạn thân như tụi tao mở rộng tầm mắt.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha, nhẹ nhàng đánh hắn 1 quyền: “Anh cũng vậy thôi, không phải cũng lợi hại lắm sao? Tư lệnh hàng không mẫu hạm nha, anh xem, anh vừa ra quân đã thành tràng diện như vậy, thật khiến nhiều người ước ao.”
Trương Hải Dương nhìn hạm đội của mình đang cuồn cuộn tiến về phía trước, không khỏi tự hào cười nói: “Đúng vậy, từ nhỏ tao đã ước ao có thể chỉ huy hạm đội như vậy, hiện tại ước mơ thành hiện thực rồi.”
Hai người không có vội vã bàn công tác, mà lên boong tàu tản bộ nói chuyện phiếm.
Sau khi giao lưu một ít hiện trạng, thì Trương Hải Dương lại hỏi tới bệnh tình Lăng Tử Hàn, nhất thời khiến Lôi Hồng Phi phiền muộn không ngớt, không khỏi bùi ngùi thở dài: “Hải Dương, nếu như lần này chúng ta đến B quốc thấy Tử Hàn, anh giúp tôi nói chút lời đi. Em ấy vẫn coi anh như anh trai, nếu anh nói thì có lẽ em ấy sẽ nghe lời.”
“Gì cơ? Tử Hàn muốn đi B quốc?” Trương Hải Dương giật mình, “Em ấy tới đó làm gì?”
Lôi Hồng Phi rầu rĩ mà nói: “Em ấy được tổng thống B quốc mời tới, đảm nhiệm trợ lý đặc biệt cho ông ta.”
Trương Hải Dương càng kinh ngạc: “Tổng thống kia đang bán gì trong hồ lô vậy?”
“Ai biết?” Lôi Hồng Phi nhíu mày, “Bọn họ cùng chúng ta chúng ta cử hành liên hợp quân diễn, cùng quốc gia chúng ta ký kết một loạt hiệp định kinh tế, còn mời đoàn huấn luyện viên đặc chiến đi họ huấn luyện đặc công, chuyện này tôi có thể hiểu, cũng tán thành, nhưng một tổng thống lại mời Tử Hàn đi làm trợ lý tư nhân cho ông ta, thì khiến tôi rất bực, đến giờ cũng không rõ, tổng thống kia rốt cục có ý gì.”
Trương Hải Dương suy nghĩ một hồi, cũng lắc đầu: “Tao cũng không rõ.”
“Quên đi, không nghĩ nữa, dù sao Tử Hàn đã đi, hiện tại nghĩ cũng vậy thôi.” Lôi Hồng Phi nhún vai, không cam lòng mà nói, “Lâm Tĩnh mang theo đoàn huấn luyện viên đi B quốc, toàn bộ quan quân đó đều là tinh anh trong tinh anh bên chúng tôi, nếu Tử Hàn gặp phải tình huống khẩn cấp, bọn họ có thể chạy đi trợ giúp.”
“À, vậy thì tốt.” Trương Hải Dương yên tâm, liền đưa tay vỗ vai y, “Đi thôi, đây là nhiệt đới, nắng rất gắt, nếu đứng lâu dưới mặt trời sẽ không tốt, chúng ta đến khoang thuyền uống chén trà, chậm rãi trò chuyện.”
Bọn họ có rất nhiều chuyện để kể, kế hoạch diễn tập Lôi Hồng Phi đã nhận được, định cùng Ninh Giác Phi cùng Lâm Tĩnh nghiên cứu qua, hiện tại cần câu thông với Trương Hải Dương, để có thể cùng tàu chiến hải quân cùng bộ đội lục quân lên đất liền tiến hành hành động phối hợp, bảo đảm việc diễn tập hoàn mỹ.
Hai người ở trong ban chỉ huy Trương Hải Dương nói đến mấy tiếng, đến tận khi Ninh Giác Phi tiến đến, mới cắt đứt được câu chuyện. Trương Hải Dương cùng Ninh Giác Phi nhiệt tình bắt tay, vừa nói hai ba câu đã bị Lôi Hồng Phi cắt đứt, “Hải Dương, Giác Phi là đệ tử của tôi, cũng là anh em cũng anh, đều là người một nhà, không cần khách khí như thế.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi cười gật đầu, “Trương tư lệnh, Lôi tư lệnh là thầy em, hai anh đều là sếp của em, có chuyện gì cứ dặn dò, không cần khách khí với em.”
“Được được.” Trương Hải Dương sảng khoái cười nói, “Nào, ngồi xuống uống trà, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”
“Được.” Ninh Giác Phi ngồi xuống, đưa tay nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói với Lôi Hồng Phi, “Lăng đại ca cùng đoàn huấn luyện viên của chúng ta chắc đến Khê La rồi, có muốn xem tin bên B quốc không?”
“Muốn muốn.” Lôi Hồng Phi liền phất tay, “Hải Dương, truyền tín hiệu của họ tới đi.”
Trương Hải Dương lập tức dặn tham mưu, tìm tín hiệu đài truyền hình của B quốc, truyền tới màn hình lớn trước mặt bọn họ.
Thân phận Lăng Tử Hàn rất quý trọng, đến B quốc đảm nhiệm trợ lý đặc biệt sự vụ Quốc Gia An Toàn của tổng thống, khiến toàn quốc đều quan tâm, còn “Dã lang” Lâm Tĩnh dẫn theo đoàn huấn luyện viên đặc chiến tới B quốc trợ giúp huấn luyện đặc công, càng khiến quốc nội B quốc oanh động, vì vậy truyền thông trong ngoài nước rất nhiều phóng viên đã sớm chạy tới sân bay, ở đó đứng đợi Lăng Tử Hàn cùng đoàn huấn luyện viên dùng chuyên cơ bay tới.
Chạng vạng, máy bay bọn họ đáp xuống sân bay quốc tế Tiểu Trúc ở Khê La. Đài truyền hình quốc gia B quốc liền phát sóng trực tiếp hiện trường tới toàn bộ thế giới.
Máy bay trượt đến đoàn người hoan nghênh phía trước, xe cầu thang chạy tới cửa rồi ngừng lại, cửa khoang máy bay mở, Lăng Tử Hàn xuất hiện trước hết. Cậu mặc áo sơmi màu tím, bên ngoài mặc áo ba-đơ-xuy màu đen, phiêu dật tiêu sái, phong độ. Cậu cầm theo va-li chậm rãi đi xuống, tiếp theo sau chính là 7 quan quân Trung Quốc mặc quân phục bộ đội đặc chủng được thiết kế mới nhất, lần lượt từ đại tá đến thượng úy.
Phóng viên phụ trách phát sóng trực tiếp vô cùng hưng phấn, giới thiệu Lăng Tử Hàn rất ngắn gọn, trọng điểm chỉ có cậu chính là con trai của Lăng Nghị, chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn Trung Quốc, đã từng đảm nhiệm cục trưởng cục đốc tra Bộ An Toàn Quốc Gia Trung Quốc, sau lại được điều đến Bộ Ngoại giao Trung Quốc công tác, hiện tại với thân phận quan ngoại giao tiếp nhận lời mời của tổng thống Lý Nguyên, đến B quốc đảm nhiệm trợ lý đặc biệt cho tổng thống. Nói xong, vị nam phóng viên tuổi trẻ kia còn lợi dụng ngữ khí nhiệt tình dào dạt nhắc tới “Mỹ nam tử đệ nhất quân đội” đến từ Trung Quốc, Lâm Tĩnh.
Đến trước Lâm Tĩnh, truyền thông B quốc liền đem hết các ý thơ ca ngợi vô cùng nhuần nhuyễn dùng hết lên người hắn. Vị đại tá độc thân tên hiệu “Dã Lang” tràn ngập màu sắc lãng mạn, vóc người tướng mạo không chỗ nào không hoàn mỹ, trên chiến trường nhanh nhẹn dũng mãnh, nếu như phân tử khủng bố Trung Á vừa nghe tên thì đã sợ mất mật, rất nhiều phóng viên đều gọi hắn là “Con sói xinh đẹp nhất hung hãn nhất trên thảo nguyên bát ngát”, kích động đến mức khiến tình cảm quần chúng bắt đầu khởi động, hy vọng có thể nhìn thấy được phong thái thật của hắn.
Giờ này khắc này, đại danh đỉnh đỉnh Dã Lang Trung Quốc Lâm Tĩnh tựa như một siêu sao hạng A, vừa lộ diện thì ánh sáng lập tức từ tứ phía phát ra, nhất thời khiến Lăng Tử Hàn ở phía trước hắn không còn khiến ai chú ý nữa, phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn hết, các camera men cũng lập tức đuổi theo sát hắn, rất nhanh đã không còn thấy hình ảnh của Lăng Tử Hàn nữa.
Lôi Hồng Phi có chút thất vọng, hừ một tiếng: “Lão Lâm thật đáng ghét, bộ đang làm người mẫu thời trang sao chứ?”
“Cũng không thể trách hắn được.” Ninh Giác Phi cười tủm tỉm mà nói, “Với tính cách của hắn, khẳng định trong lòng đã sớm không nhịn được, nhưng lại không thể lộ ra mặt được, chắc cũng đang phiền muộn lắm.”
“Ừ, cũng đúng.” Lôi Hồng Phi cao hứng vỗ đùi, “May là tôi không đi, không cần chịu tội rồi.”
Trương Hải Dương cười ra tiếng: “Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Tĩnh quả thật rất đẹp, đúng danh hiệu “Mỹ nam tử đệ nhất quân đội” danh bất hư truyền mà.”
“Đẹp trai thì sao chứ?” Lôi Hồng Phi không cho là đúng, “Lẽ nào kẻ thù vì vẻ đẹp của hắn mà không chiến đã hàng à?”
“Đó là hai việc khác nhau, khi đánh nhau hắn cũng rất nghiêm túc.” Trương Hải Dương quay đầu nhìn y một cái, “Sao mày lại xét nét người ta thế, có gì à?”
“Hừ, tôi xét nét hắn làm gì?” Lôi Hồng Phi nhìn màn hình, nhịn không được bĩu môi, “Hắn là tình địch của tôi.”
Trương Hải Dương bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời buồn cười, “Tình địch này thực lực quá mạnh rồi.”
“Mạnh chỗ nào? Tử Hàn không có nông cạn như vậy, chỉ cần nhìn mặt người đẹp là chọn.” Lôi Hồng Phi cắn răng nói, “Sớm muộn gì tôi cũng xử đẹp hắn.”
Ninh Giác Phi cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc, lúc này thấp giọng nhắc nhở, “Thầy à, nếu như muốn quan báo tư thù, thì không thích hợp tuyên bố ra trước công chúng đâu.”
“Đúng.” Lôi Hồng Phi nghiêm trang gật đầu, “Lão tử muốn dùng trí, đánh lén là tốt nhất.”
Trương Hải Dương bị họ chọc cười, “Vậy mà hai người lại làm được tư lệnh sao, tao phục sát đất.”
Trên màn hình thật lớn, nghi thức hoan nghênh đang tiến hành. Lạc Mẫn cùng Lâm Tĩnh và đoàn huấn luyện viên lần lượt bắt tay nhau, nhiệt tình hoan nghênh họ tới.
Chờ Lâm Tĩnh xoay người lại, đặc công B quốc ở đây với nhiệm vụ cảnh giới kiêm nghênh tiếp tất cả đều nghiêm cúi chào. Lâm Tĩnh cùng 6 quan quân lập tức thu lại nụ cười, cùng nhau hoàn lễ, động tác đều nhịp, rất đẹp.
Nhất thời, ánh đèn loang loáng, các phóng viên liền ào tới, camera, bút ghi âm, máy phỏng vấn tiến về phía trước, các câu hỏi liên tiếp vang lên.
Cảnh sát liền tiến lên tạo thành tường người, ngăn chặn dòng người. Lạc Mẫn cùng bọn Lâm Tĩnh liền tiến tới phòng quý khách trong sân bay, các phóng viên cũng chen chúc đi cùng.
Phóng viên đài truyền hình Quốc gia xuất hiện trên màn ảnh, kích động đến hai mắt tỏa ánh sáng: “Các vị khán giả, đoàn huấn luyện viên đặc chiến Trung Quốc sẽ cử hành một buổi hội chiêu đãi ký giả ngắn gọn, đài chúng tôi sẽ truyền hình trực buổi chiêu đãi sau giây lát.”
Trong khi phóng viên còn trên đường đến phòng quý khách, đài truyền hình liền thả máy bay quay phim, hình ảnh bọn Lâm Tĩnh đi xuống cầu thang mạn. Lôi Hồng Phi nhìn thân ảnh cao gầy thon gầy cùng khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tử Hàn, khe khẽ thở dài: “Tử Hàn vĩnh viễn không giống người thường.”
“Đúng vậy.” Trương Hải Dương vui mừng mà nói, “Nhìn qua sức khỏe của em ấy cũng tốt.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi nhớ lại cảnh tận mắt thấy Lăng Tử Hàn bị bệnh nằm trên giường vào sinh nhật của cậu, trong lòng còn lo hơn cả Trương Hải Dương, nhưng lúc này không thích hợp nói mấy chuyện không vui này, nên y không đề cập tới.
Buổi hội chiêu đãi ký giả đều nói những chuyện bình thường, không có gì giá trị, Trương Hải Dương không muốn lãng phí thời gian. Hắn vỗ vỗ vai Lôi Hồng Phi, “Đi thôi, chúng ta ăn cơm trước, sau đó triệu tập quan quân họp, cùng mọi người nghiên cứu kế hoạch diễn tập.”
Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi lập tức thu hồi lực chú ý, tập trung đến công tác chính mình. Hai người đồng ý rồi theo hắn tiến vào nhà hàng.