Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 155




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Sau khi Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh trở lại Bắc Kinh, thì có một đống công việc cần phải giải quyết chờ đợi họ, hai người họ mã bất đình đề mà bận rộn hơn một tháng, mới nghe được tin tim của Đồng Duyệt xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, phải lập tức tiến hành giải phẫu thay tim.

Hai người họ lập tức gọi điện cho Lăng Tử Hàn, hỏi thăm tình huống, biết được giải phẫu của Đồng Duyệt rất thành công, hiện tại chỉ cần phải tịnh dưỡng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh thương lượng một chút, sau khi tan ca sẽ tới Mai Uyển. Đồng Duyệt sinh bệnh, người lớn trong nhà họ Lăng hơn phân nửa thời gian đều sẽ ở bệnh viện, có thể bỏ quên mất bọn nhỏ, bọn họ dự định trước tiên ghé đó chơi cùng 3 đứa nhỏ, sau đó sắp xếp thời gian ghé qua bệnh viện thăm Đồng Duyệt.

Biệt thự Mai Uyển quả nhiên chỉ có Đồng Húc cùng anh em Tiêu Diêu, vừa thấy bọn họ lập tức nước mắt lưng tròng, rồi không chịu để họ ôm.

Lăng Tiêu đá Lôi Hồng Phi một cước, hầm hừ mà nói: “Mọi người đều là người xấu, chỉ là bác Long là tốt nhất.”

Lôi Hồng Phi liền nhảy dựng lên: “Tốt, hai bác mới ra ngoài có vài ngày, thì đã thành người xấu rồi ha. Thằng quỷ Long Tiềm thừa dịp chúng ta không có ở đây dám gây xích mích ly gián, phá hư tình cảm của chúng ta cùng con nuôi, tôi phải đi đánh hắn.”

Lâm Tĩnh rất là tán thành: “Đánh hắn trước, sau đó bắt con của hắn đi, không cho bé nhận hắn làm cha.”

“Ý hay nha, tôi sẽ lập tức đem Tiểu Tiểu Long cùng Lam Kình mang tới đây hết.” Lôi Hồng Phi xoa tay, làm ra bộ dáng rất kích động chuẩn bị ra ngoài.

Tiểu Tiểu Long chính là con trai Long Ưng của Long Tiềm, cái tên này mang ý nghĩa là mong bé sẽ bay còn cao hơn cả cha bé, mà con trai của Trương Hải Dương tên là Trương Lam Kình, ngụ ý tiên minh, chí hướng rộng lớn, vì Lam Kình chính là động vật lớn nhất trong hải dương, có thể nói là hàng không mẫu hạm trong các loài sinh vật biển. Hai đứa nhỏ đều là con nuôi của Lôi Hồng Phi, tuy rằng cũng được người lớn trong nhà cưng chiều, nhưng cha của cả hai bé đều yêu cầu nghiêm ngặt, vì vậy không có quậy phá như anh em Tiêu Diêu. Nhưng so với hai anh em nhà họ Lăng, thì toàn bộ những đứa bé nhà người khác đều là trẻ ngoan.

Nghe được Lôi Hồng Phi muốn đi bắt người, ba đứa nhóc đều ngừng khóc, hăng hái mà muốn đi theo cùng. Lâm Tĩnh thấy tụi nhỏ ngừng khóc, cũng vui vẻ, tất nhiên sẽ không cản. Hai lớn 3 nhỏ đều nhanh chóng leo lên xe, chậm rãi chạy tới nhà của Long Tiềm.

Long Tiềm đã được điều tới Bộ Tư Lệnh Không Quân giữ chức phó tư lệnh, cùng Trương Hải Dương 1 bắc 1 nam, ở riêng chiếm nhiều thời gian nhất. Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, so với cự ly giữa bầu trời và hải dương thì càng gần gũi hơn, trong một năm ít nhất cũng có thời gian nghỉ ngơi để gặp mặt nhau.

Lôi Hồng Phi dừng xe trước biệt thự nhà Long gia, cũng không thèm nhấn chuông, đi thẳng tới cửa. Ba thằng nhóc nhất thời vui vẻ, cũng đi theo nháo loạn.

Long Tiềm từ nhỏ chính là anh lớn nhất trong cả đám nhỏ, hiện tại càng thêm ổn trọng, cũng chỉ có Lôi Hồng Phi mới có thể trước sau như một mà chơi xấu, căn bản mặc kệ thân phận tướng quân, khiến họ ai cũng rất bất đắc dĩ. Vừa nghe tiếng gọi cửa loạn thất bát tao, Long Tiềm chỉ biết khẳng định là Lôi Hồng Phi tới, chỉ là thanh âm có chút loạn, không giống như động tĩnh do 1 người làm ra, điều này khiến hắn có chút kỳ quái.

Hắn vừa mới mở cửa, thì anh em Tiêu Diêu lập tức ào vào, “Bác Long, bác Long”, nhất thời khiến hắn cười vui vẻ. “Thì ra hai nhóc tụi con nha.”

Lôi Hồng Phi tay mắt lanh lẹ, không đợi hắn đưa tay ôm, đã một tay đẩy hắn ra: “Tên họ Long kia, anh dám thừa dịp chúng tôi không ở đây, gây xích mích quan hệ tình cảm giữa tôi cùng con tôi, giờ tôi tìm anh tính sổ đây.”

Long Tiềm thối lui 2 bước, hoàn toàn chẳng để ý đến y, cười hỏi ba đứa nhỏ: “Tụi con nói gì thế?”

Trong lòng Lăng Tiêu Lăng Diêu căn bản là không có từ “sợ”, nên lẽ thẳng khí hùng mà nói: “Bọn họ ai cũng là người xấu, chỉ có bác Long là tốt nhất.”

Long Tiềm cười ha ha: “Con ngoan, nói rất đúng.”

Lôi Hồng Phi mặt giận dữ: “Hai đứa con nuôi của tôi đâu? Ra đây để tôi xử lý chút coi.”

Long Ưng là học sinh cấp 2, còn Trương Lam Kình là học sinh lớp 4, hiện tại đều đang ở trên lầu làm bài tập, Long Tiềm khinh bỉ liếc mắt nhìn Lôi Hồng Phi, trầm ổn mà nói: “Tụi nó còn hiểu chuyện hơn người làm cha nuôi như mày đấy, không cần mày dạy.”

“Ai kêu tụi nó có một người cha đáng ghét như anh làm chi.” Lôi Hồng Phi hừ một tiếng, đột nhiên tung ra một quyền, chỉ là dùng tay phải, nhưng lực lượng cũng rất lớn, ở trong không khí phát ra tiếng rít gió khá nhỏ.

Long Tiềm mẫn tiệp mà tránh qua 1 bên, nhưng không đánh trả: “Tao không đánh nhau trên mặt đất với mày, muốn đánh thì lên trời mà đánh.”

Anh em Tiêu Diêu cùng Đồng Húc ở một bên cười tới ngã tới ngã lui, còn không quên vạch trần: “Bác Long, bác Hổ cùng bác Lang bảo rằng, muốn đưa Long Ưng cùng Trương Lam Kình bắt hết qua nhà tụi con đó, kêu hai ảnh không nhận bác làm cha nữa đó.”

“Nằm mơ.” Long Tiềm chẳng đáng nói một câu, lập tức ra lệnh. “Hai người tới vừa lúc, vào bếp nấu cơm.”

Lôi Hồng Phi càng thêm chẳng đáng với hắn: “Anh cũng đừng nằm mơ sớm thế đi.” Sau đó kéo Lâm Tĩnh lên lầu.

Lăng Tiêu, Lăng Diêu rất hưng phấn, cùng Đồng Húc chạy theo sau, sôi nổi theo sát bọn họ lên lầu.

Long Tiềm cũng biết bệnh tình của Đồng Duyệt, cho nên cũng có suy nghĩ như Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, tận lực tránh để tụi nhỏ chìm vào không khí ưu thương, có thể vô ưu vô lự mà sống là tốt nhất. Long Tiềm vào nhà bếp, kêu bảo mẫu làm thêm vài món, lúc này mới lên lầu, kéo Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh từ thư phòng ra, đến phòng khách uống trà, để tụi nhỏ thoải mái mà chơi.

Tình hình bệnh dịch thời gian trước đó khiến mọi người ai cũng lo lắng không ngớt, bọn Long Tiềm là không quân, ngoại trừ phái máy bay quân dụng bốc xếp và vận chuyển vật tư cứu viện cùng đội chữa bệnh ra, chia sẻ một ít áp lực giùm cho hàng không dân dụng, thì thời gian khác cũng chẳng làm gì được. Đương nhiên, toàn bộ không quân phía Nam đều sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, tùy thời ứng phó tình hình bệnh dịch ở Nam Á dẫn phát ra biến cố bất ngờ, nhưng dù sao cũng chỉ là chuẩn bị cho chiến tranh. So với Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh, hắn thoải mái hơn nhiều. Thời gian đó, bọn họ cũng không ai ở Bắc Kinh, Đồng Duyệt bị bệnh phải nhập viện, Lăng Nghị thẳng thắn ở suốt trong văn phòng, ba đứa nhỏ nhà họ Lăng bị nhốt trong nhà không cho phép ra ngoài, quả thật cảm giác chẳng dễ chịu gì, cho nên hắn thường ghé qua thăm hỏi, mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi.

Từ khi Lăng Tử Hàn dần dần bước lên bục cao, thì Long Tiềm càng thêm kính phục với bạn thanh mai trúc mã này, chỉ là Lăng Tử Hàn vẫn như cũ thể nhược nhiều bệnh, cho nên càng khiến hắn thêm thương tiếc. Thân thủ Lăng Tử Hàn rất tốt, bối cảnh lại mạnh, hắn vẫn mặc kệ những điều đó, chỉ là trong nhóm hắn là anh trai lớn nhất, nên tất nhiên cực kỳ quan tâm tới người em trai nhỏ tuổi nhất trong đám.

Lôi Hồng Phi luôn luôn da dày thịt béo, tùy tiện đập thế nào cũng không sao, nhưng hiện tại cũng đã dần trưởng thành, hắn ở bên cạnh nhìn, cũng cảm thấy hài lòng.

Hôm nay, bạn bè của mình đều bình an trở về, tình hình bệnh dịch hung hiểm cũng đã được kiểm soát, tâm tình của hắn cũng đặc biệt tốt, vì vậy không xem Lâm Tĩnh là người ngoài, trực tiếp nói: “Tử Hàn cùng Thiên Vũ dự định sẽ đăng ký kết hôn chính thức, nhưng ngày cụ thể vẫn chưa rõ, phỏng chừng là mấy ngày nữa đó. Hai người thì sao? Lúc nào thì xử lý chuyện của hai người đây?”

Lôi Hồng Phi lập tức biết thời biết thế, nhìn Lâm Tĩnh cười nói: “Tôi muốn xử lý sớm chút, nhưng còn phải xem ý của Lão Lâm nữa.”

Lâm Tĩnh bất động thanh sắc mà nói: “Tôi không vội, nếu anh có đối tượng thích hợp thì cứ xử lý trước đi, đến lúc đó mời tôi uống rượu mừng là được rồi.”

Lôi Hồng Phi ngẩn ra, dường như không phản ứng kịp với câu nói này của hắn.

Long Tiềm nhịn không được cười to.

Hắn là tri kỷ của Lôi Hồng Phi, trước đây, Lôi Hồng Phi có tình cảm sâu đậm với Lăng Tử Hàn, vì sao có thể kéo lấy người vào tay, chẳng phải nhờ Long Tiềm cùng Trương Hải Dương tương trợ thật lớn hay sao, lúc đó hai người họ mới có thể đến với nhau. Cho đến hôm nay Lôi Hồng Phi ở phương diện này vẫn là thằng ngốc, Lâm Tĩnh nhìn qua rất khôn khéo, không ngờ ở phương diện này cũng là một thằng ngốc, chẳng lẽ phải giở trò cũ ra, đẩy giúp họ 1 lần?

Hắn hăng hái nhìn Lôi Hồng Phi, lại nhìn Lâm Tĩnh, trong lòng tính toán các loại, nhưng chung quy vẫn không dám ra tay. Tất cả những ai trong giới cao tầng quân đội đều biết quá khứ thảm khốc của Lâm Tĩnh, cho nên cũng không dám nói đùa giỡn ở mặt này cùng hắn, càng không đành lòng giúp Lôi Hồng Phi khi dễ hắn, nhưng thật ra lại hứng khởi giúp Lâm Tĩnh ăn hiếp lại y. Nghĩ như thế, Long Tiềm bỗng nhiên hiểu được tại sao Lăng Tử Hàn ở chuyện này lại chẳng thèm ra tay gì, cứ thế mà đứng nhìn Lôi Hồng Phi ngẩn người. Hắn đưa tay vuốt cằm, cười tủm tỉm mà nghĩ, kỳ thực như vậy cũng rất tốt, xem coi Lôi Hồng Phi ngốc tới mức nào mới chịu hiểu ra đây. Hắn cùng Trương Hải Dương cũng không cần phải sốt ruột, cứ đứng bên cạnh đóng vai quần chúng đi.

Bảo mẫu đi ra nói với Long Tiềm: “Có thể ăn cơm rồi.”

Long Tiềm gật đầu, lên lầu gọi tụi nhỏ xuống ăn cơm.

Đến lúc này Lôi Hồng Phi mới chịu suy nghĩ cẩn thận ý trong câu nói đó của Lâm Tĩnh, chẳng phải là đang muốn vứt bỏ sạch toàn bộ mối quan hệ giữa hai người họ hay sao? Y oán hận mà nhìn người ngồi bên cạnh mình, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, chúng ta ngủ chung với nhau 1 thời gian dài đến vậy, vậy mà cậu dám vứt bỏ sạch hết hả? Kêu tôi xử lý trước hả, hừ hừ, tôi trước tiên chính là muốn xử lý cậu đó.

(Mai_kari: Hai người chỉ là ngủ chung thôi mà, đâu có vấn đề gì lớn đâu. Khi nào hai người thức chung làm cái gì đó thì mới là vấn đề!!! Anh tức giận làm cái gì hả Hồng Phi)

Lâm Tĩnh làm bộ như không thấy ánh mắt tràn đầy lửa của y nhìn mình, không hề áp lực gì mà đứng dậy đi vào nhà bếp, tự nhủ nói: “Đêm nay nên uống 1 chén đi, ở chỗ này có rượu nào ngon không?”

Lôi Hồng Phi đều đã quen thuộc với các chỗ để rượu ở nhà anh em mình, nên lập tức đi mở tủ, lấy ra các chai vang đỏ được cất giấu tuốt bên trong, lấy ra nhìn kỹ, sau đó mới đặt vài chai lên bàn ăn, ân cần nói: “Cậu xem thử đi, muốn uống cái nào?”

Lâm Tĩnh hăng hái nhìn kỹ, lấy ra một chai vang đỏ Italia, “Nếm cái này trước đi, trước đây từng có nghe nói qua, nhưng chưa có dịp uống.”

“Được.” Lôi Hồng Phi cầm lấy chai mà hắn chọn, sau đó đi kiếm dụng cụ mở chai.

Lúc này, bọn nhỏ từ trên lầu mà chạy xuống, trước tiên vào nhà bếp rửa tay, sau đó cùng ngồi xuống bàn ăn. Ngoại trừ Long Ưng ra, thì bốn đứa nhỏ còn lại đều phải nghểnh cổ mới nhìn thấy được thức ăn đặt trên bàn, cao hứng bừng bừng chuẩn bị có một bữa cơm no đủ.

Long Tiềm ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh, cầm lấy bình rượu trước mặt hắn, cười nói: “Chỉ mới rời đi có 1 chút, mà mấy thằng nhóc kia đã thương lượng xem nên tháo hàng không mẫu hạm thế nào rồi, còn xúi Tiểu Kình dẫn tụi nó đến hàng không mẫu hạm của Hải Dương để quấy rối đó.”

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi cười ra tiếng. Một chiếc hàng không mẫu hạm bộ dễ lên tới vậy sao? Dù cho bỏ neo hay tuần tra trên biển, bảo vệ chung quanh cũng cực kỳ nghiêm mật.

Lâm Tĩnh cười nói: “Chúng tôi vừa mới mua một hàng không mẫu hạm mô hình, còn để trên xe chưa kịp tặng cho Tiêu nhi, Diêu nhi. Một lát chúng tôi sẽ quay về mua thêm 1 bộ cho Tiểu Kình, để bé từ từ nghiên cứu, sau đó mới có thể đi tháo được hàng không mẫu hạm thực của cha, đúng không?”

Anh em Tiêu Diêu lập tức mi phi sắc vũ, nắm chặt nắm tay: “Thật tốt quá.”

Long Tiềm cầm lấy bình rượu, vừa rót cho Lâm Tĩnh vừa nói: “Hiện tại chính sách những người độc thân cũng có thể xin con đã được ban hành rồi, cậu không định xin 1 đứa sao? Chuyện cần phải xử lý thì còn rất nhiều, nhưng chuyện con cái thì đừng chậm trễ.”

“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi cầm lấy bình rượu tự rót cho mình. “Lão Lâm, nếu không chúng ta cùng nhau xin đi, trước tiên có con vẫn hơn mà.”

Lâm Tĩnh cũng có chút tâm động với đề nghị này, liền gật đầu: “Ừ, để tôi suy nghĩ cái đã.”

“Tốt.” Long Tiềm cao hứng mà nâng ly rượu. “Nào, chúc mừng các cậu thắng lợi trở về.”

Lâm Tĩnh mỉm cười nâng chén: “Vì thắng lợi.”

Lôi Hồng Phi cũng hào sảng mà cười nói: “Vì thắng lợi.”

5 thằng nhỏ cũng đứng lên, giơ ly nước của mình, lớn tiếng nói: “Vì thắng lợi.”