Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 143




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, sau đó cài đặt điện tử quấy rầy cường lực, đề phòng bên ngoài có người nhìn trộm. Lâm Tĩnh đem toàn bộ đồ dùng trong phòng khách chuyển qua hết bên tường, chừa cho một chỗ trống cho bọn họ.

Lăng Tử Hàn đứng đối diện Lôi Hồng Phi, không hề tạo thế, tựa như một thư sinh bị bệnh nhu nhược hòa nhã, khiến người khác không thấy uy hiếp chút nào.

Lôi Hồng Phi cũng muốn thoải mái như cậu, thế nhưng kích động cùng hưng phấn tràn ngập lòng dạ y, khiến y không thể bình tĩnh. Y khẩn cấp nói: “Đến đây nào, chúng ta đều tấn công toàn lực, em tuyệt đối không được nương tay với anh đâu nhé.”

“Được.” Lăng Tử Hàn trả lời cực kỳ giản đơn ngắn ngủi. Vừa nói xong, cậu tựa như tia chớp lập tức ra một quyền hướng thẳng tới ngực trái của Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi đã từng chân chính đánh một trận cực kỳ ý nghĩa với Lăng Tử Hàn, đó là lúc Lăng Tử Hàn giả thành sát thủ, lén vào trong đây ám sát y, lúc đó y không rõ tình huống, toàn lực phản kích, mà thân pháp nhẹ nhàng mau lẹ cùng phương thức chiến đấu quỷ dị của Lăng Tử Hàn khiến y đến nay khó quên. Y cứ luôn suy nghĩ làm thế nào để có thể phá giải được thế tấn công đó của cậu, hôm nay chính là cơ hội tốt để có thể kiểm nghiệm những suy nghĩ này. Nhìn Lăng Tử Hàn như tiễn vọt nhanh tới, y liền lùi về sau 1 bước, tay phải nắm thành quyền vung mạnh ra. Lực mạnh xé nát không khí, phát ra tiếng bén nhọn, nắm tay của y mang khí thế lôi đình vạn quân hướng thẳng tới Lăng Tử Hàn.

Dưới sự trùng kích mạnh mẽ nhanh chóng kia, bỗng nhiên Lăng Tử Hàn thay đổi hướng, đầu ngón chân đẩy trên mặt thảm, cả người nhẹ bay lên, tựa như cánh lông chim không có trọng lượng, dưới quyền phong của Lôi Hồng Phi mà bay lên, đung đưa trên không, vừa lúc đáp xuống ngay phía sau y.

Lôi Hồng Phi xoay người, cánh tay phải quét ngang, khiến cơ thể tạo thành một đường cung, hình thành phòng ngự vững chắc.

Lăng Tử Hàn vừa xuất hiện, lại chợt ở ngay sau y, một chưởng đưa ra hướng thẳng lưng y.

Lôi Hồng Phi nhanh chóng xoay người, đồng thời cánh tay phải cũng vung ra.

Lăng Tử Hàn thuận thế ngả xuống đất, hai chân đồng xoắn phần cẳng chân của Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi thu quyền nhảy lên, nhanh chóng nhảy về phía sau.

Tay Lăng Tử Hàn nhanh chóng chống đỡ trên mặt thảm, cả người phóng lên, đuổi theo y.

Lôi Hồng Phi vẫn đang vung quyền ra, cánh tay phải xuất kích chính diện.

Hai tay Lăng Tử Hàn đều đưa ra, một tay cầm lấy cổ tay phải của y, vừa người nhào vào ngay giữa lòng ngực y, khủy tay trái hướng thẳng phần ngực của y.

Lôi Hồng Phi bỗng nhiên ngả xuống đất, tránh được đòn trí mạng đó, cũng đem Lăng Tử Hàn kéo ngã theo, cánh tay cánh tay phải chém ra quân lực, muốn cuốn cả người cậu, nhân cơ hội ngăn chặn cậu lại.

Thân thể Lăng Tử Hàn hơi lung lay trong không trung, cảm nhận được cánh tay phải của Lôi Hồng Phi truyền đến lực lượng thật lớn không thể chống đối, lập tức không chút do dự buông ra, hai tay đẩy mạnh dưới thiết quyền của y, mượn lực nhảy ra ngoài.

Lôi Hồng Phi vừa ngả xuống đất, đầu ngón chân Lăng Tử Hàn cũng khó khăn lắm dính vào thảm, lập tức nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân ở giữa không trung liên hoàn đá ra, một cước đá vào tay phải của Lôi Hồng Phi, một chân thì hướng vào phần đầu của y.

Tay trái Lôi Hồng Phi chụp mắt cá chân của cậu, tay phải vung quyền, mạnh mẽ hướng thẳng tới cẳng chân của cậu.

Ngay trong lúc điện quang thạch hỏa đó, chân của Lăng Tử Hàn giữa không trung cong lại, hai tay xuất ra, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay trái của y, chân trái vung ra, đá thẳng vào cánh tay phải của y, từ một phía làm thay đổi quỹ tích chém của tay phải, đầu gối đùi phải nhắm ngay ngực phải của y, chỉ là do khí lực không đủ nên không thể tạo ra đòn trí mạng.

Trận đánh của họ rất nhanh, Vệ Thiên Vũ giải thích cũng chẳng chậm: “Xem ra Hồng Phi là dốc hết sức nha, cánh tay phải vừa chém ra, thì liền có thể ngăn chặn được phần lớn thế tấn công. Đối loại hình dùng sức mạnh tuyệt đối này, tốt nhất chính là phải mau, tốc độ ra chiêu phải mau tới mức khiến cho cánh tay phải của y không thể theo kịp, mới có thể tìm được kẽ hở. Đương nhiên, cũng cần phải có sức mạnh, nếu không dù tìm được kẽ hở cũng không thể bắt được, càng không thể tấn công.”

Anh nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ, Lâm Tĩnh một mực gật đầu, thật cao hứng mà nhìn tốc độ như chớp của Lăng Tử Hàn, khiến đối phương mê hoặc, dụ dỗ, bức bách, rốt cục khiến cho Lôi Hồng Phi lộ ra kẽ hở, do đó bị áp chế trên mặt thảm.

“Tôi hiểu rồi.” Hắn cười tủm tỉm nhìn Lôi Hồng Phi nằm trên mặt đất, tức giận trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Lăng Tử Hàn đứng dậy, kéo Lôi Hồng Phi đứng lên, cười nói: “Anh chưa đủ nhanh.”

Lôi Hồng Phi gật đầu: “Đúng, sau này anh cần phải luyện tập trong mặt tốc độ. Thế nhưng, nói thật, trên đời này người có được tốc độ như em liệu được mấy người?” Nói đến đây, y bỗng nhiên nhìn thấy nụ cười của Lâm Tĩnh, không khỏi rùng mình một cái.

Lăng Tử Hàn cố nín cười, hỏi y: “Muốn đánh lại không?”

“Không đánh lại.” Lôi Hồng Phi nhanh chóng vung tay lên, rồi đi đến bên tường lấy đồ dụng đem về chỗ cũ. Y cùng Lăng Tử Hàn tuy rằng đánh nhau không lâu, nhưng đều là dùng toàn lực, cho nên không cần phải đánh tiếp. Nếu như làm cho Lăng Tử Hàn mệt, sợ Lâm Tĩnh sẽ tức giận mất.

Lâm Tĩnh thấy thái độ của y chợt đoan chính như thế, cũng tích cực biết sửa sai, nên không thèm giận dỗi y nữa, vừa ngồi xuống liền nói với Vệ Thiên Vũ: “Bên chúng tôi mới vừa phát triển một game mới, dùng để huấn luyện tân binh mới vừa vào bộ đội đặc chủng, anh cùng Tử Hàn xem qua thử giúp tôi, cho chút ý kiến nhé.”

“Được thôi.” Vệ Thiên Vũ cười gật đầu. “Đối với game thì tôi luôn có hứng thú mà.”

Bốn người mở máy vi tính, dưới quyền của Lâm Tĩnh mà được mời vào game, log in vào hệ thống tác chiến từng binh sĩ, vừa chơi vừa thảo luận, cảm giác rất vui vẻ.

Thời gian buổi chiều nhanh chóng trôi qua, ba đứa nhỏ được Trần Kiến Hữu cùng Thái Hân Uy đưa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười hài lòng.

Ăn cơm xong, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ liền đưa tụi nhỏ về. Lúc ra cửa, Vệ Thiên Vũ nói với Lâm Tĩnh: “Tôi có nhắn với Phương Thành rồi, gần đây anh ta có hơi bận 1 chút, thế nhưng, anh ta đồng ý tết âm lịch có thời gian sẽ ghé qua nói chuyện.”

Lâm Tĩnh thật cao hứng: “Tốt quá.”

Lôi Hồng Phi cũng vui vẻ, nơi này là sân nhà của y, y đầy lòng tin, vì vậy cũng nói lời cảm ơn, “Thiên Vũ, cực cho anh rồi, cám ơn, cám ơn.”

Vệ Thiên Vũ ôn hòa cười nói: “Không cần khách khí như thế.”

Lăng Tử Hàn cùng anh mang 3 đứa nhỏ ra ngoài, nói với Lâm Tĩnh: “Đừng tiễn nữa, ở nhà tĩnh dưỡng đi, nhớ giữ sức khỏe.”

“Được.” Lâm Tĩnh đứng ở cửa, phất tay chào họ “Có thời gian thì ghé đây chơi.”

“Nhất định.” Lăng Tử Hàn lại nhìn Lôi Hồng Phi đang đi theo phía sau. “Anh cũng đừng tiễn nữa, tụi em không phải khách. Lão Lâm sức khỏe không tốt, anh chăm sóc hắn nhiều chút nhé.”

“Ừ, anh biết mà.” Lôi Hồng Phi đồng ý, cũng không kiên trì nữa, đứng ở cửa nhìn họ rời đi, lúc này mới đóng cửa nhà.

Lâm Tĩnh cảm giác có chút mệt mỏi rã rời, muốn lên lầu nghỉ ngơi. Lên đến lầu 2, hắn bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền đứng ở trước cửa phòng ngủ của khách nhìn cái giường đã được lắp mới hơn phân nửa, có chút bất đắc dĩ nghĩ, nhà mình mới đưa cho đôi tân phu phu kia làm tân phòng, mà giường phòng ngủ khách lại ra dạng này, thế giới to lớn, lại chẳng thể tìm được chỗ để ngủ.

Lôi Hồng Phi đi lên cùng hắn, nhìn biểu tình trên mặt hắn, lập tức cẩn thận hỏi: “Hay là hôm nay tôi ngủ ở dưới đất.”

Lâm Tĩnh nhếch khóe môi, hờ hững nói: “Tôi không phản đối.”

Lôi Hồng Phi bị kiềm hãm, lập tức cợt nhả mà nói: “Gì chứ … không phải tôi sợ quấy rầy tới cậu hay sao. Kỳ thực tôi sẽ rất nhẹ mà, đảm bảo ngủ ngoan ngoãn, không nhúc nhích, không làm cậu thức giấc. Còn … Hay là cậu ngủ trước đi, tôi đi dọn bếp cái đã.”

Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng chạy trối chết của y, nở nụ cười.