Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 138




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh là lần đầu tiên bị người ta kiềm chế như thế, trong nháy mắt không kịp phản ứng.

Lôi Hồng Phi dùng tư thế tựa như núi đè mà áp hắn lên tường, cánh tay phải tựa như thiên quân vạn mã, nắm chặt lấy thắt lưng hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích. Y thở gấp, phun ra mùi rượu nồng, nhiệt độ cơ thể cực cao, dù cho cách một lớp quần áo vẫn khiến Lâm Tĩnh cảm thấy nóng rực.

Nhìn con mắt đỏ bừng của y, Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày, giơ lên một tay quơ qua quơ lại trước mặt y, hỏi: “Mấy ngón?”

“5.” Lôi Hồng Phi theo bản năng trả lời, lập tức thanh minh. “Tôi không say.”

Nỗi lòng vốn có chút quẫn bách của Lâm Tĩnh nhất thời trầm tĩnh lại, nhẹ cười nói: “Được, anh không say, vậy anh thả tôi ra trước đi.”

Lôi Hồng Phi nghe lời dần dần thả lỏng cánh tay phải, nhưng lập tức siết chặt lại lần nữa, toàn bộ cơ thể đè tới, đặt mạnh người hắn lên tường, trừng mắt chất vất hắn: “Vậy cậu trả lời tôi trước đi, y là ai?”

Lâm Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng bị ai kiềm chế tới mức không thể động đậy, nên sắc mặt dần dần trầm xuống, trong lòng suy xét, nên dùng cách nào mới có thể thắng được cánh tay này của y, hung hăng đá y ra ngoài. Từ khi Lôi Hồng Phi sở hữu cánh tay vô kiên bất tồi kia, hắn luôn một mực nghiên cứu đối sách khắc chế loại “Vũ khí” này, lúc này có nên đem toàn bộ ra thử hết một lần hay không.

Lôi Hồng Phi không nghe được câu trả lời, trong lòng càng thêm tức giận: “Có gì không thể nói?”

Lâm Tĩnh cũng tức giận: “Mắc gì tôi phải nói cho anh biết?”

“Mắc gì?” Lôi Hồng Phi trong cơn giận dữ, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc, y không thể kiềm được nữa, mạnh mẽ nhào tới đôi môi khêu gợi kia, nhiệt tình hừng hực khí thế đã sớm dâng trào trong lòng cứ thế mà tuôn ra.

Lâm Tĩnh bất ngờ không phòng bị, trong đầu oanh một chút, không biết phải làm sao, nhưng nhiều nhất chính là thẹn quá hoá giận, cũng không kịp nghĩ tới chiến thuật chiến lược gì cả, hai tay cứ cố sức đẩy ra ngoài, đồng thời muốn dùng hết sức đánh vào Lôi Hồng Phi, muốn một chiêu thoát khỏi khốn cảnh.

Tuy rằng Lôi Hồng Phi say, nhưng dù sao y cũng đã trải qua nhiều năm huấn luyện cùng chiến đấu, đồng thời rèn luyện hàng ngày trong quân đội đã tồn tại trong từng tế bào cơ thể y. Cánh tay phải của y ôm siết Lâm Tĩnh, hai chân đứng theo góc, giữ chặt hai chân hắn, dựa theo cách đứng, lực đạo, hoàn toàn dựa theo đúng tiêu chuẩn trong giáo trình đặc chiến. Tuy rằng Lâm Tĩnh dùng hết khí lực, nhưng y vẫn không hề lay chuyển, chỉ đang tham lam tiến về phía Lâm Tĩnh, khao khát thâm nhập tác cầu với Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh giận dữ. Có lúc nào mà hắn trở nên bị động thế này? Có ai lại dám đè hắn lại mà làm chuyện này? Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!~

Lôi Hồng Phi đã kích động đến không thể tỉnh táo. Cánh tay phải của y siết chặt lấy Lâm Tĩnh, tay trái thì cố định phần cổ của hắn, hai đùi siết chặt chân của Lâm Tĩnh, cả người dán sát vào cơ thể Lâm Tĩnh, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể mà đặt hắn lên tường, không hề kiêng nể gì cả theo đuổi vui sướng không gì sánh được.

Lâm Tĩnh dù cho dũng mãnh thế nào, lúc này cũng vô kế khả thi. Ngay từ đầu hắn đã mất đi thế chủ động, mà cánh tay thiết của Lôi Hồng Phi cùng cơ thể khôi ngô mang men say nồng kia, tựa như ba hòn núi lớn đè xuống người, dù cho có hai Lâm Tĩnh cũng không cách nào phản kháng, đừng nói tới việc hắn vừa mới xuất viện hôm nay, sức lực căn bản không thể sánh được. Hắn phản kháng một hồi, nhưng chẳng có hiệu quả gì cả, dùng hết khí lực rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Lôi Hồng Phi hôn thật lâu, cả người càng lúc càng hưng phấn, lưỡi nóng dần rời chỗ, từ đôi môi Lâm Tĩnh chuyển tới gương mặt, cằm, cổ. Y thở hổn hển, một đường hôn xuống dưới, trêu chọc khiến cho Lâm Tĩnh hô hấp cũng gấp gáp, cảm giác có chút thở không nổi, trước mắt ứa ra sao Kim.

“Anh — tên khốn.” Lâm Tĩnh tức giận mắng. “Có gan thì cả đời này anh đừng có buông tay, chỉ cần buông lão tử nhất định giết anh.”

Lôi Hồng Phi nhiệt huyết sôi trào, nói: “Đừng nói cả đời, dù cho 3 kiếp anh cũng không sẽ buông tay.”

Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức phản ứng, trên mặt liền đỏ, vừa giãy dụa vừa mắng: “Cái đồ mù chữ nhà anh, ngay cả nói cũng không hiểu cả. Mẹ nó, buông ra!”

“Không buông! Dù cho em có giết anh, anh cũng không buông!” Lôi Hồng Phi lầm bầm, vẫn toàn lực áp chế.

Hai tay hai chân của y đều đang bị kẹt, chỉ có miệng là có thể sử dụng. Trong phòng rất ấm, Lâm Tĩnh chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi bằng nhung, hàm răng Lôi Hồng Phi đang hôn cổ của hắn liền mạnh mẽ cắn, khiến phân nửa phần nút ở trên bị sứt ra, khiến vạt áo mở rộng. Y thở ra hơi nóng, không đầu không đuôi mà hôn, khiến Lâm Tĩnh toàn thân run lên.

“Mẹ nó … Mẹ nó … Tên khốn …” Lâm Tĩnh hận đắc cắn răng, nhưng không cách nào khống chế được bản năng của cơ thể. Hắn hiện tại rất muốn xé nát quần áo của Lôi Hồng Phi, áp y lên mặt đất, giáo huấn y một trận, thế nhưng hiện tại hắn lại không cách nào phản chế, hoàn toàn không cách nào chiếm được thế chủ động, khiến hắn rất phẫn nộ.

Trong đầu hắn ông ông tác hưởng, nhất thời không chú ý. Lôi Hồng Phi căn bản không quản hắn có đang suy nghĩ hay đang mắng y, dựa vào men say, biết rõ hiện tại chỉ cần ngăn chặn được hắn là được, không được để cho hắn nhúc nhích, vì vậy cánh tay phải vẫn luôn siết chặt, tay trái lại bị dục vọng dẫn đạo, dần dần tiến xuống phía dưới chen vào lưng quần của hắn.

Bị bàn tay to nóng rực cầm lấy chỗ hiểm, cả người Lâm Tĩnh chấn động, muốn mắng ầm lên, nhưng lại không cách nào áp chế được tiếng rên rỉ. Hắn nhanh chóng cắn môi, cố nén không kêu ra, nhưng tiếng rên rỉ hồi nãy đã kịp truyền tới lỗ tai Lôi Hồng Phi, khiến y càng thêm điên cuồng.

Cánh tay phải của y gia tăng lực, mạnh mẽ đặt Lâm Tĩnh xuống mặt thảm, vẫn tha thiết siết chặt, còn tay trái thì thuận thế kéo đứt thắt lưng quần của hắn, quần của hắn cùng của y cũng bị tháo ra quăng qua 1 bên. Lâm Tĩnh bị té xuống mặt thảm đến cháng váng đầu, đang muốn mở miệng mắng tiếp, thì đôi môi lại bị lưỡi nóng ngăn chặn. Lôi Hồng Phi càng đè chặt hắn, khiến hắn không cách nào giãy dụa, tay trái của y đã đi xuống dưới, cầm lấy phân thân hai người cùng 1 chỗ, bắt đầu theo tiết tấu mà lộng.

Lâm Tĩnh bị y áp chế kín không kẽ hở, môi cùng y đồng thời tấn công, dục vọng bị ẩn nhẫn từ lâu bắt đầu bị châm bởi kích tình nóng hổi của y, nhanh chóng lan cháy cả đồng cỏ. Hắn từ bỏ giãy dụa, không ngừng thở dốc dưới khoái cảm đang lan ra toàn thân, thỉnh thoảng từ giữa mũi phát sinh ra tiếng rên rỉ không thể ức chế. Sự tình đã tới nước này rồi, hắn cũng không cách nào lừa mình dối người, nên đơn giản cam chịu nhắm hai mắt lại, trong lòng âm thầm cắn răng: “Mẹ nó, hôm nay lật thuyền trong mương, chuyện sao thì đành mặc vậy, chờ anh tỉnh rượu, lão tử sẽ lột da của anh.”

Trái tim của Lôi Hồng Phi không ngừng đập mạnh, trong đầu không tỉnh táo kia chỉ có một tiếng nói duy nhất, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực đảo Hoàng Long, nhưng ở tận sâu trong lòng lại có một cảnh giác theo bản năng, không dám làm tới bước cuối cùng. Trong sự giày vò giữa khát vọng kịch liệt và quấn quýt thâm trầm, động tác trên tay y càng thêm nhanh, cao trào như biển gầm tuôn ra, rung động rầm rầm bên lỗ tai y, khiến cả người y huyết mạch sôi sục, phảng phất muốn xé toạc cả người y, nhanh chóng muốn tìm chỗ để phát tiết.

Chỉ dựa vào một tay không đủ để thỏa mãn dục vọng của cơ thể và trái tim, Lôi Hồng Phi dần dần không thể dằn nổi, dựa vào bản năng hành động, tay phải thả ra, không để ý tới việc chặn Lâm Tĩnh nữa, siết chặt phân thân hai người ở giữa, sau đó mạnh mẽ mà đè ép rồi đưa đẩy, dùng hết mọi thủ đoạn truy đuổi sung sướng cực hạn.

Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên bị áp, Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy phổi cũng sắp bị nổ tung rồi, cả người chìm nổi trong xấu hổ và giận dữ cùng khoái cảm, phiêu đãng, giãy dụa, hãm nịch, cảm giác mâu thuẫn trọng trọng như thế hắn chưa từng trải qua, khiến trong lòng hắn rất hỗn loạn, nên không chú ý tới chuyện khác nữa. Rất nhanh, khoái cảm cường liệt đã đẩy lùi toàn bộ cảm giác trong cơ thể hắn, khiến hắn kìm lòng không đậu trầm tĩnh lại, cứ thế không chống lại nữa.

Đã nhiều năm rồi, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều không có hưởng qua tư vị tình dục, hôm nay bỗng nhiên dấn thân vào trong đó, cảm giác đều mạnh gấp đôi, cao trào thay nhau nổi lên, khiến họ không tự chủ được mà run, toàn thân căng ra, tay ôm lấy cánh tay đối phương càng ngày càng cố sức, thiếu chút nữa bẻ đứt đầu khớp xương đối phương

Lôi Hồng Phi tựa như xe tăng mà không ngừng trùng kích nghiền trên người Lâm Tĩnh, thô bạo, kịch liệt, khiến hai người họ đồng thời lên đỉnh, phun trào nhiệt tình rừng rực. Lôi Hồng Phi phát sinh tiếng hô trầm thấp, thả đôi môi Lâm Tĩnh ra, cắn mạnh lên vai hắn, ở dưới cơn cao trào run rẩy không ngừng, không cách nào dẹp loạn.