Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 135




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn khá quen thuộc với kết cấu của các phòng bệnh thế này, vừa vào cửa thì thấy hai người họ đang ngồi, sau đó liền đi tới ghế sofa đơn ngồi xuống, nhẹ cười: “Cảm giác của hai anh cũng quá nhạy rồi đi. Tầng ngầm thứ 1, thứ 2 ở đây đều được bố trí đặc biệt, thanh âm bên trong rất khó truyền ra ngoài, càng đừng nói tới chuyện gió tuyết đang thổi bên ngoài. Tuy rằng trong ngầm có động tĩnh, nhưng người ở lầu 1 còn chưa phát hiện ra được điều gì bất thường, mà các anh ở lầu 3, lại có thể nghe thấy tiếng súng, khiến tôi rất bội phục, quả không hổ danh là tinh anh.”

“Thôi đi, đừng có chụp mũ bắt tụi anh đeo.” Lôi Hồng Phi đứng dậy rót ly trà cho cậu, lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh, hăng hái hỏi. “Ở dưới đó bọn em đang cất giữ thứ gì vậy? Nhìn bộ dáng của em, dường như đã phòng bị từ trước rồi phải không, chỉ sợ tập kích này cũng không phải lần đầu phải không?”

Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn y, sau đó lại nhìn Lăng Tử Hàn. “Không thể nói thì đừng nói, không cần để ý tới y, lớn tới chừng này rồi, mà còn tò mò như thế, chẳng khác gì con nít …”

Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mở to hơn.

Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng, giúp đỡ hoà giải: “Hồng Phi chính là tính tình này, từ nhỏ tới lớn chưa từng đổi. Tôi nghĩ ảnh vậy cũng tốt, dụng tâm hảo, nhân ngay thẳng, dễ ở chung, cho nên y có rất nhiều bạn, ở trong quân giới, hay chính giới thì nhân duyên đều rất tốt. Nhìn qua tính cách có hơi trẻ con, nhưng kỳ thực chính là đại trí giả ngu.”

Lôi Hồng Phi nhất thời đắc ý dào dạt: “Chỉ có Tử Hàn hiểu anh.”

Lâm Tĩnh chẳng thèm để tâm: “Nói trắng ra, không phải là gian trá giảo hoạt hay sao, Tử Hàn không muốn đả kích anh, nên lúc nói cũng cố gắng dùng từ tốt đẹp một chút, vậy mà anh cũng không nhận ra sao, hừ.”

Lôi Hồng Phi vẻ mặt vô tội: “Tôi không có gian trá giảo hoạt nha, kỳ thực tôi luôn là một người trung hậu thành thật.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, đưa tay nâng tách trà, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua miệng tách, chờ hai người họ đấu miệng xong, nhìn mình, lúc này mới chậm rãi nói: “Việc này nói cho hai anh nghe cũng không có vấn đề gì, nếu như hai anh mà tôi còn không tin, thì trên đời này người có thể tin được còn mấy ai nữa chứ.”

“Cũng không phải vấn đề tin hay không tin, mà cậu còn phải dựa theo quy định làm việc nữa mà.” Lâm Tĩnh hiểu rõ ý người mà an ủi cậu. “Nếu như không tiện nói thì đừng nói.”

“Đúng.” Lôi Hồng Phi vội vã gật đầu, rất nghiêm túc phụ họa. “Tử Hàn, anh chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi, mới tùy tiện hỏi thế, kỳ thực cũng không nhất định phải biết nội tình đâu.”

Nét mặt Lăng Tử Hàn rất nhẹ nhàng: “Việc này xác thực thuộc về cơ mật cao độ, đối với các anh cũng có thể nói, trước đây không nói cho các anh biết, bất quá vì nó không có liên quan tới quân sự, mà hôm nay cũng có dính tới rồi, nên nói cũng không sao.”

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh nghe cậu nói vậy, liền an tĩnh, chăm chú lắng nghe.

Thanh âm Lăng Tử Hàn không nhanh không chậm, phảng phất tựa như đang nói một chuyện cũng không tính là sự tình khẩn yếu: “Tôi bị bệnh nhiều năm như vậy, bệnh viện 643 vì chữa trị cho tôi mà mất khá nhiều công sức, cũng vì vậy mà ở rất nhiều lĩnh vực đạt được tiến bộ nhảy vọt, có những phát hiện đạt được thành tựu lớn vượt thời đại ở trong giới y học quốc tế, người quan tâm tới nơi này càng lúc càng nhiều, trong đó không riêng gì những y học gia đã luôn tận sức cứu sống nhân loại, cũng chẳng hiếm tổ chức khủng bố. Mấy năm qua, để đánh lạc hướng chúng, thì trong tầng ngầm của Đặc Biệt Y Liệu bệnh viện 643 có một vùng cấm, có khá nhiều người suy đoán, bên trong có một người bệnh nhân cực kỳ đặc thù, cũng chính là nguyên nhân đã khiến cho bệnh viện này đạt được tiến bộ nhảy vọt đến thế. Vì vậy, có khá nhiều người thiếu kiên nhẫn muốn lẻn vào trong đó, có ý định cướp đi bệnh nhân kia, để thu được lợi ích từ đó. Đối với chúng tôi, chuyện xảy ra như tối nay là một chuyện khá bình thường, chỉ là, không ngờ hai anh lại phát hiện, nên hơi bất ngờ 1 chút. Thiên Vũ đã xuống phía dưới kiểm tra hệ thống, cố gắng để sau này người như các anh cũng không thể phát hiện ra được động tĩnh gì từ tầng ngầm.” Nói xong, cậu mang âm giọng trêu chọc, trên mặt đầy nét cười.

Lôi Hồng Phi lại không nghĩ cậu nói đơn giản như thế, thế nhưng chỉ cần vài câu đã hiểu, mục tiêu của bọn người đó chính là cậu. Tất nhiên thời điểm hành động ở Cung Đảo chục năm về trước, Lôi Hồng Phi cũng đã biết rất rõ, Lăng Tử Hàn là người duy nhất đã nhiều lần thử qua “Ma trảo” mà vẫn còn sống. Ở mặt y học, thì cậu mang giá trị rất ớn, có không ít tổ chức khủng bố muốn bắt được cậu, mà ngay cả tập đoàn gián điệp thương nghiệp, tập đoàn y dược lớn cũng đều có hứng thú với cậu, chỉ là bọn chúng lại chưa từng đem bệnh nhân đó và Lăng Tử Hàn liên hệ cùng một chỗ, mà là cho rằng bệnh nhân đó luôn ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Nhưng điều đó cũng không nghĩa Lăng Tử Hàn sẽ an toàn, những người trong bệnh viện 643 biết bệnh tình của Lăng Tử Hàn không ít, đều là những người đã từng được phân biệt mới được thêm vào tổ chữa bệnh, thế nhưng vạn nhất có người cá biệt nào đó không thể chống được uy hiếp lợi dụ, lộ ra tin tức, thì Lăng Tử Hàn lập tức sẽ nằm vào vị trí nguy hiểm nhất.

Y cau mày, vẻ mặt không hề đồng tình. Nhưng Lâm Tĩnh không phản ứng nhanh như y, nhưng cũng không chậm, rất nhanh đã nghĩ thông suốt các điểm chính trong đó, không khỏi lo lắng nhìn về phía Lăng Tử Hàn. “Làm vậy … có cần thiết không?”

Vừa đến mùa đông, thân thể Lăng Tử Hàn liền thật không tốt, tuy rằng Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ rất chú ý, luôn kiệt lực giữ cậu trong chỗ ấm, nhưng không thể ngăn được bệnh tình cậu phát tác. Mấy năm qua, cậu luôn thon gầy, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua yếu đuối. Lúc này, dưới ngọn đèn tối, mái tóc ngắn hoa râm cảu cậu càng thêm chói mắt, khiến Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều rất sầu lo.

“Sức khỏe của em cứ phải khiến cho người khác phải lo lắng, sao còn muốn gánh thêm chuyện này?” Lôi Hồng Phi có chút oán giận. “Muốn dụ bắt mấy tên khốn chó chết đó, đều còn cách mà, cần gì em phải mạo hiểm đến thế?”

Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Không phải em muốn dụ bắt chúng, mà do chúng cứ trăm phương nghìn kế cố gắng tìm đầu mối, nếu đã như vậy, còn không bằng cho chúng một hướng, để chúng có thể tìm hiểu được nguồn gốc mà tìm lấy người này, cũng đỡ để chúng cứ phải chạy tán loạn chung quanh, trái lại không thể khống chế được.”

Lôi Hồng Phi vẫn như cũ nhíu mày: “Nếu vậy … Chú Đồng chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Bọn em đã cho người ở bên cạnh bảo vệ ba rồi, với lại, trải qua phân tích của em, thì mục đích của chúng chính là bệnh nhân đặc biệt kia, nếu như kinh động tới bọn em, thì tin chắc bọn em sẽ dời bệnh nhân đó đi, thì bọn chúng chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì bọn người có đầu óc một chút sẽ không đi làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy đâu.”

“Nhưng người mà bọn chúng có đến mà không có về, vậy chẳng phải đả thảo kinh xà hay sao?” Lâm Tĩnh không hiểu. “Cậu đáng lẽ phải không ngừng đổi địa phương, vậy mới dễ khiến cho người mắc câu.”

Lăng Tử Hàn định liệu trước cười nói: “Người tới đây không phải thuộc về một tổ chức duy nhất, mà có đủ loại, loại nào cũng có. Bố trí của tôi chỉ là lo trước khỏi hoạ, nếu bọn chúng không tới, thì đương nhiên hay nhất, còn nếu đã tới, thì cứ lưu lại toàn bộ đi, một tên cũng không cho trốn.”

“Ra là vậy.” Lâm Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ. “Vậy thì tốt.”

Lôi Hồng Phi cũng yên tâm, nhất thời tới thích thú. “Này, đánh nhau rất đã ghiền đó nha, dù sao Lão Lâm cũng phải nằm ở đây thêm một thời gian, sau này nếu có chuyện như thế nữa, nhớ báo bọn anh biết nha.”

“Hai người các anh là tướng quân, có bao nhiêu chuyện lớn chờ hai anh đi làm, cần gì lại lấy chén cơm của người khác?” Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. “Hai anh cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải làm việc, tôi đi trước vậy.” Cậu lên đây chính là muốn để hai người bạn của mình yên tâm, nói rõ sự tình, chứ không định ở lại lâu nói chuyện phiếm. Đêm khuya trời lạnh, cậu còn phải xem thử Thiên Vũ đã xong việc hay chưa, rồi sớm cùng anh về nhà.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cũng không lưu cậu, nhìn sắc mặt còn trắng hơn bức tường của cậu, đều muốn để cậu nhanh về nhà ngủ, không cần phải bôn ba ở bên ngoài, thế nhưng biết chức vụ cùng trách nhiệm hiện tại mà cậu đang gánh, thì lời này cũng thể nói ra.

Nhìn cậu tới cửa phòng, thong thả rời đi, Lôi Hồng Phi lại thấp thoáng nét u buồn, thấp giọng nói: “Mỗi lần thấy Tử Hàn, tôi đều cảm thấy có lỗi, loại cảm giác này có lẽ suốt đời cũng không thể nào biến mất được.” Nói xong, y thở dài.

Đối với Lăng Tử Hàn, Lâm Tĩnh cũng từng có tâm tình tự trách, cho nên rất hiểu tâm tình của y. Tuy rằng không hiểu rõ ràng lắm quá khứ của họ lắm, nhưng hắn biết Lôi Hồng Phi cùng Lăng Tử Hàn chính là thanh mai trúc mã, sau đó thì thành người yêu, rõ ràng rất xứng, sau đó lại chia tay, khiến người khác thật khó hiểu. Sau khi Lâm Tĩnh điều đến Bắc Kinh công tác, thời gian ở chung với Lôi Hồng Phi càng lúc càng nhiều, thì luôn nhìn ra y luôn rất tự trách rất không cam lòng, còn Lăng Tử Hàn đối với y thì luôn ôn hòa rất bao dung, người sáng suốt đều thấy được rõ ràng là Lôi Hồng Phi phụ Lăng Tử Hàn. Mất đi một người bạn đời hoàn mỹ như thế, thì ai cũng sẽ đều vô cùng hối hận không ngớt, tuy rằng Lâm Tĩnh không hỏi, nhưng ở mặt này cũng từng nghĩ Lôi Hồng Phi rất ngu xuẩn.

Hiện tại Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đã trải qua cuộc sống bình an hạnh phúc. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều đã từ bỏ tâm tư cá nhân của mình, cảm giác tự trách cũng dần dần giảm bớt, chậm rãi biến mất. Lâm Tĩnh rất ít nhìn thấy bộ dáng khó chịu này của Lôi Hồng Phi, không khỏi trầm mặc chốc lát, thoải mái thoải mái vỗ vỗ y: “Hiện tại Tử Hàn sống rất tốt, sức khỏe cũng tốt hơn trước nhiều, anh cũng đừng đau lòng nữa, nếu như để cậu ấy thấy, thì lại không dễ chịu.”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi hít sâu một hơi, nét mặt cũng giảng ra, xoay người ôm lấy hắn, dịu dàng mà nói. “Thời gian không còn sớm, cậu cũng mau ngủ đi.”

Lâm Tĩnh kỳ thực không hề buồn ngủ, thế nhưng hắn thì có thể bình minh tới thì ngủ bù, nhưng Lôi Hồng Phi sáng sớm còn phải đi làm, cho nên không thể bắt y ngồi cùng mình nữa. Hắn cười gật đầu, đứng dậy cởi áo lông, quần, mặc quần áo bệnh nhân lên giường.

Lôi Hồng Phi đi kiểm tra cửa phòng, sau đó tắt đèn, chỉ để lại ánh đèn yếu ớt. Đi tới bên cạnh sofa, y do dự một chút, không có giống trước đây cứ đem sofa là giường, mà chạy đến bên cạnh giường, chen chúc nằm xuống bên người Lâm Tĩnh.

Giường này rất rắn chắc, nằm 2 người đàn ông cũng không vấn đề gì, chỉ là hơi chật 1 chút, cơ thể của họ đều khá rắn chắc, hơi rộng, nên nếu nằm không cẩn thận rất dễ rớt xuống giường. Lâm Tĩnh nghĩ tâm tình của y có lẽ không tốt, nên cũng không có đuổi y, mà lại dịch người qua 1 bên 1 chút, nghiêng người qua, chừa ra một khoảng trống.

Lôi Hồng Phi cũng nghiêng người, một cánh tay cứ tự nhiên mà ôm lấy thắt lưng của hắn, cảm nhận khí tức đặc biệt cùng với thuốc trên người hắn, lúc này mới thả lỏng được một bụng tâm tư, thỏa mãn thở dài 1 hơi, nhẹ nhàng mà nói: “Ngủ đi.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh nhắm hai mắt lại. Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lôi Hồng Phi khiến hắn cảm giác thoải mái, rất nhanh liền ngủ say.

Bên ngoài tiếng gió thổi mạnh, hoa tuyết không ngừng bay, trong bóng đêm càng rơi dày đặc, từng chút một lấp đầy mặt đất, khiến toàn bộ vùng đất trở nên một mảnh trắng noãn.

Lôi Hồng Phi nghe tiếng gió thổi bên ngoài ngoài cửa sổ, trợn mắt nhìn người gần trong gang tấc của mình, cố nhịn thật lâu, rốt cục nhẫn nại không được, lén lút tiến người sát lại, ở trên môi của Lâm Tĩnh nhẹ nhàng hôn một chút, rồi hôn 1 chút, sau đó ngừng thở nhìn hắn, rất sợ hắn giật mình tỉnh giấc. Qua một hồi lâu, Lâm Tĩnh vẫn còn ngủ say, Lôi Hồng Phi do dự mà, lại tiến đến hôn thêm 1 chút, sau đó không dám tiến thêm nữa, sợ bản thân không khống chế được mà gây ra rắc rối. Nằm bên cạnh người mình thương, thật vất vả lắm y mới có thể đè xuống khát vọng rục rịch, rốt cục cũng vô pháp đi vào giấc ngủ.

Tâm tình lộn xộn của y không ngừng liên tục quay trong đầu, y suy nghĩ rất nhiều về các cách biểu lộ tình cảm với Lâm Tĩnh, nhưng cuối cùng đều tự mình bác bỏ. Y không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ ý định này, chỉ dám tưởng tượng đến mỹ cảnh sau khi y cùng Lâm Tĩnh chính thức kết hôn, trên mặt không tự chủ được hiện ra nụ cười sung sướng.