Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 128




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Máy bay nổ vang, xóc nảy trong không trung, ngay cả mặt đất cũng có thể nhìn ra được thân máy bay không giữ được ổn định, thế nhưng việc đáp xuống thì không thể thay đổi, đã vào thế bắt buộc phải làm, những bộ đội cùng quan binh phòng cháy chữa cháy đang đứng sát bên bốn phía quanh khe núi đều khẩn trương mà nhìn tình huống của máy bay, tùy thời chuẩn bị cứu viện.

Khi toàn bộ máy bay dần hiện rõ ra trước mặt mọi người thì máy bay đã bay vào phạm vi trong khe, đợi khi nó bắt đầu đáp xuống, dần trượt một đường dài trên mặt đất, thì rất nhiều người nhìn ra, nó có khả năng sẽ đụng vào vách núi.

Đội trưởng phòng cháy chữa cháy khẩn trương mà ra lệnh cho toàn bộ xe cứu hỏa cùng đội viên chú ý, nếu máy bay thật sự phải đụng vách núi, thì lập tức tiến lên dập lửa cứu người. Các quân sĩ bên bộ đội cũng đang truyền mệnh lệnh, chuẩn bị cứu viện.

Tất cả mọi người ở khe núi đều chạy vội tới chỗ mà máy bay đang trượt dần theo sườn núi, để máy bay có thể thấy rõ được. Lôi Hồng Phi cẩn thận lái máy bay chạm đất, cẩn thận quan sát tình hình địa lý của thôn trang nhỏ phía trước cùng hình dạng kiến trúc, chậm rãi điều chỉnh phương hướng.

Người trong khe nhìn hướng đáp của máy bay, có không ít người kinh hãi kêu to. Những quan quân ổn trọng còn lại thần sắc kịch biến, nhất thời không biết nên hạ lệnh thế nào mới thỏa đáng.

Máy bay loại hình nhẹ màu ngân này lệch khỏi quỹ đạo, trượt dần một đường cung lớn trên mặt đất, dùng tốc độ cao mà hướng thẳng tới thôn trang nhỏ trong khe núi. Tất cả chỉ phát sinh trong vòng vài phút, thân máy bay lướt qua bên ngoài làng, cái cánh hơi nghiêng mà đâm thẳng vào một cây đại thụ lớn, sau đó va vào một bức tường thấp trong sân nhà. Tiếng “Ầm Ầm”, “Đùng Đùng” vang vọng khắp khe núi, chỉ thấy đại thụ bị bẻ gãy, tường thì sập đổ, cánh máy bay cũng bị nứt, rốt cục vượt qua được 4 bức tường nhà dân, thì văng ra phía ngoài, bay thẳng vào giữa một ngôi nhà khác. Tốc độ của máy bay dưới một loạt va chạm dần giảm bớt lại, cũng không còn đâm vào tường nữa, mà trượt thẳng về phía trước một đoạn rồi ngừng lại. Lúc này, đầu máy bay chỉ cách vách núi có vài mét, do chiếc cánh gãy mà tạo nên độ nghiêng, khiến không còn sự cân bằng nữa, thân máy bay một mực lay động trong gió, dường như bất kì lúc nào cũng có thể ngả xuống đất.

Chỉ trong thời gian ngắn, cũng rất kinh tâm động phách. Các thôn dân đều mở to mắt nhìn, bộ đội cùng quan binh phòng cháy chữa cháy lại không chút do dự, lập tức chạy thẳng tới chỗ máy bay. Mấy bác sĩ, y tá mặc đồ trắng cũng mang theo cáng cứu thương mà chạy tới.

Lôi Hồng Phi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vào khoang thuyền sau, nói với Lâm Tĩnh: “Chúng ta tới rồi, cậu ngồi thêm 1 chút nữa, họ mang cáng cứu thương tới.”

Sắc mặt Lâm Tĩnh đã có chút xám trắng, may mà có mang mũ trùm, nếu không việc đáp xuống đầy giày vò như thế sẽ khiến hắn hít thở không thông mà chết mất. Hắn nhìn Lôi Hồng Phi cười cười, nhưng cả khí lực để nói cũng không có. Lôi Hồng Phi liếc mắt liền biết tình hình của hắn không tốt, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, cũng không dám lỗ mãng di chuyển hắn, chỉ có thể chờ nhân viên cứu hộ tới.

Thanh niên trong khoang điều khiển đi theo Lôi Hồng Phi ra phía sau. Cậu mở cửa khoang thuyền, trước tiên để bác sĩ, y tá lên, sau đó mới xuống dưới nói chuyện với các quân sĩ, biểu thị cám ơn, nói tiếng khổ cực mọi người, sau đó đưa yêu cầu muốn lập tức muốn về Bắc Kinh. Các quân sĩ tất nhiên không có ý kiến gì, Lăng Tử Hàn đã thông qua thượng cấp của họ mà sắp xếp, bọn họ chỉ cần chấp hành.

Người đi lên máy bay khá nhiều, máy bay càng khó duy trì cân đối, lay động càng lúc càng bất ổn. Bác sĩ cũng không tiến hành kiểm tra ngay lập tức cho Lâm Tĩnh, lập tức nói: “Mau, đem bệnh nhân xuống dưới trước, đưa lên xe cứu thương.”

Không chờ bọn họ ra tay, Lôi Hồng Phi đã ôm lấy Lâm Tĩnh, nhẹ nhàng đặt lên cáng cứu thương, lập tức nâng lên.

Thân máy bay lay động càng thêm lợi hại, Lôi Hồng Phi lại chẳng thèm quan tâm, cánh tay hữu lực hầu như gánh vác gần hết trọng lượng của cáng cứu thương, chỉ vài bước đã ra trước cửa khoang thuyền.

Chờ thanh niên ở phía dưới kia đưa tay nắm lấy phần đầu của cáng cứu thương, nâng Lâm Tĩnh bình ổn xuống dưới máy bay rồi. Lôi Hồng Phi lại không xuống, mà nghiêng người, trong miệng giục “Mau mau mau”, để hai bác sĩ cùng 1 y tá nhanh chóng mà bước ra cửa khoang thuyền.

Lúc này, máy bay cũng không thể duy trì cân đối nữa, nghiêng về 1 bên mà ầm ầm đổ, biến thành một đống đá vụn và bùn đất.

Lôi Hồng Phi phóng người lên, lao ra máy bay, ở không trung xoay một vòng cung, vững vàng đáp xuống mặt đất.

Thấy y bình an ra ngoài, thanh niên kia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liền bắt chuyện cùng với quan quân, cùng Lôi Hồng Phi chạy vội theo cáng cứu thương.

Tất cả mọi người đều biết cứu người là quan trọng nên chẳng để tâm tới thái độ của họ, trong lòng đều thấy vui mừng, dù sao bọn họ cũng an toàn hạ cánh, bệnh nhân trên máy bay nhìn qua tuy trạng thái không tốt, nhưng cũng không xảy ra biến cố bất ngờ. Còn về phần hỗn độn của thôn trang này, mấy bức tường bị hủy, mấy căn nhà bị sập, hơn 10 cây bị bẻ gãy, đều đã có sẵn nhân viên công tác chính phủ đã phụ trách giải quyết tốt hậu quả từ huyện tới thôn, ở trên đã trực tiếp đưa chỉ thị, bồi thường ưu tiên, bảo đảm không tổn hại đến lợi ích thôn dân, không ảnh hưởng cuộc sống bọn họ.

Mấy việc này không cần bọn Lôi Hồng Phi xử lý, hai người họ mang cáng cứu thương, chạy như bay, mấy bác sĩ, y tá tay không đi phía sau lại theo không kịp, ai cũng đều thở hồng hộc, may là xe cứu thương đứng ở con đường cách đó không xa, không đến mức khiến họ mệt thở không nổi.

Xe cứu thương này là dạng xe cứu viện nhiều công năng chuyên môn phân phối cho toàn bộ địa hình, sau khi họ đi tới, Lôi Hồng Phi liền đối với xe cứu thương: “Chạy tới Bắc Kinh.”

“Yes, sir.” Tài xế kia cũng là được chọn riêng, có nhiều năm kinh nghiệm lái xe, đối với mấy tình hình giao thông phức tạp hoặc khí trời ác liệt đều có thể thong dong ứng phó.

Lâm Tĩnh sau khi được đưa lên xe cứu thương thì hôn mê, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc lập tức tiến hành kiểm tra cùng xử trí khẩn cấp cho hắn, trong xe bắt đầu bận rộn.

Lôi Hồng Phi tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn có lý trí, không có làm nhiễu tới công tác cứu hộ của họ, mà ngồi vào phòng điều khiển. Từ đây tới Bắc Kinh, lái xe mất ít nhất cũng 7, 8 tiếng đồng hồ, y dự định cùng tài xế và thanh niên kia thay phiên nhau lái.

Tình huống Lâm Tĩnh rất phức tạp, mấy bác sĩ này đều là từ bệnh viện thành phố nhỏ gần đây tới, xử lý cũng có chút khó khăn, liền dựa theo chỉ thị của thượng cấp trước đây, gọi cho Đồng Duyệt, đem toàn bộ số liệu kiểm tra chuyển qua cho hắn, để nhờ hắn hướng dẫn phương pháp cứu trị.

Đồng Duyệt tất nhiên biết rõ tâm tình Lôi Hồng Phi, vừa xem số liệu kiểm tra đo lường vừa gọi bác sĩ chuyển máy cho y, thoải mái nói: “Con không cần quá khẩn trương, bệnh của Tiểu Lâm cũng không nghiêm trọng lắm, hiện nay xem ra, hẳn là phần phổi có chút vấn đề thôi, nhưng cũng không phải triệu chứng phức tạp gì, rất nhanh là có thể chữa trị được.”

“Dạ, cám ơn chú Đồng.” Lôi Hồng Phi tôn kính hắn, thế nhưng với câu nói của hắn lại có chút hoài nghi.

Lăng Tử Hàn bệnh nặng mười năm, khiến Đồng Duyệt dốc hết tâm huyết, chờ đợi lo lắng, trải qua dằn vặt dài dòng như vậy, phỏng chừng trong lòng Đồng Duyệt, phàm là bệnh không nghiêm trọng như bằng Lăng Tử Hàn thì đều là bệnh nhẹ, nhưng đó là lý trí của một bác sĩ, còn Lôi Hồng Phi thì không được như thế, trong lòng rất lo lắng, lại không tiện nói ra.

An ủi y một chút, Đồng Duyệt lại bảo y chuyển điện thoại lại cho bác sĩ, bắt đầu tiến hành chỉ huy cứu chữa từ xa.

Có hắn chỉ đạo, lại khiến Lôi Hồng Phi an tâm hơn, nhất thời cảm thấy mệt mỏi rã rời. Y đã có một ngày một đêm không nghỉ ngơi, vẫn luôn chìm trong trạng thái khẩn trương và sầu lo, hiện tại mới có thể trầm tĩnh lại. Y bắt đầu giải thích cẩn thận tình hình con đường vào Bắc Kinh với người thanh niên kia, khẳng định được thời gian thay phiên nhau lái xong, liền dựa vào ghế mà bắt đầu ngủ say.

Trong xe rất an tĩnh, mơ hồ có thể nghe được tiếng lả tả bánh xe nghiền qua đường, cùng tiếng gió thổi gào thét bên ngoài, khiến người trong xe nảy sinh cảm giác an toàn. Lôi Hồng Phi ngủ rất say, người thanh niên vẫn không đánh thức y, mà trên đường thay tài xế, 1 đường thẳng tới Bắc Kinh.

Ngay khi màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ lên, trong bầu trời đầy tuyết, xe cứu thương vào thành Bắc Kinh, rốt cục tiến vào bệnh viện 643.