Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 122




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trải qua sự tàn sát bừa bãi của bão tuyết, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, hoa tuyết tại không trung tựa như muốn đông thành băng, sau đó mới rơi xuống mặt đất, ngay cả tuyết trên mặt đất cũng không còn xốp nữa, trở nên cứng.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều đang vùi sâu mình vào trong tuyết, chỉ mới 1 tiếng đồng hồ trôi qua mà lại tựa như dài dằng dẵng. Bọ họ không ai nhúc nhích, không nói gì, nhưng lại phải nỗ lực chống lại hàn khí, để đại não cùng thân thể bảo trì cảnh giác cao độ ở trạng thái tốt nhất, tùy thời ra tay, vì vậy, bọn họ đều tốn khá nhiều thể lực cùng tinh lực.

Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày, cảm giác khí lạnh bên ngoài dần dần xâm nhập vào trong cơ thể, trong lòng lại không hề lo lắng gì. Hắn đã ở Tân Cương nhiều năm, hoàn cảnh băng thiên tuyết địa là chuyện thường, cơ thể vốn đã thích ứng, vốn cũng không thấy khó chịu. Trang bị của họ cũng rất tiên tiến, nội y đặc biệt, được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù lợi dụng sinh vật nhiệt năng tuần hoàn, tập trung nhiệt lượng không để bị mất, lại ngăn trở hàn khí bên ngoài xâm nhập, nhưng cũng không phải vạn năng, nhất là ở dưới hoàn cảnh bão tuyết lợi hại thế này làm thế nào cũng không thể ngăn trở toàn bộ khí lạnh được. Nếu như hắn vẫn đang hoạt động thì khí lạnh không có gì đáng kể, nhưng hiện tại cứ phải bất động, đây thực sự là một khảo nghiệm nghiêm trọng với tố chất cơ thể hắn. Hắn biết bệnh tình của mình, bình thường sẽ không phát tác, nhưng ở tình huống hiện tại thì rất khó nói. Hắn cảm thấy có chút phiền não, nhưng với kinh nghiệm lúc xưa, dường như bệnh này cũng không phát tác cấp tính, luôn bắt đầu từ trạng thái cảm mạo trước, nói theo cách khác, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát bệnh, cũng không sẽ ảnh hưởng tới hành động tiếp theo.

Cách bởi một con đường cái chật hẹp, Lôi Hồng Phi đang mai phục đối diện hắn lại đang cực kỳ lo lắng. Trước khi tới đây, y không hề nghĩ tới hành động sẽ triển khai ở một hoàn cảnh ác liệt thế này, mà cơ thể Lâm Tĩnh lại mang theo một tai họa ngầm cực lớn, chỉ cần phát bệnh, hậu quả thực sự sẽ không chịu nổi, thế nhưng với tính tình của Lâm Tĩnh, tên đã bắn không thể rút lại được, hắn khẳng định sẽ không rời khỏi hành động, ngồi trong xe chờ hưởng phúc. Cho nên Lôi Hồng Phi không khuyên, thế nhưng trong lòng lại lo lắng không thể chịu nổi. Y vừa nỗ lực bảo trì sức sống vừa cầu khẩn trong lòng, hy vọng Lâm Tĩnh tất cả đều tốt, không bị bệnh ở đây.

Sau khi đợi tới hơn 2 tiếng, thì xe của ‘Blaze’ mới khoan thai mà chạy tới. Ở trên đường bọn chúng có dừng qua vài phút, hai bảo vệ đang lái xe chạy ra phía sau ngủ 1 giấc, hai người đã được nghỉ ngơi tốt thì đổi sang lái xe. ‘Blaze’ ngại ở ghế sau không đủ rộng, nằm ngủ thì cảm thấy khó chịu, nên vẫn ngồi ở vị trí chính giữa, lấy ghế ngã dựa phía sau, mang dây an toàn, đắp cái chăn, ngủ rất ngon. Khí trời thế này, y cũng không phát hiện ai theo dõi mình, vì vậy tinh thần khá thả lỏng, chỉ mở hệ thống che đậy cùng hệ thống giám sát, liền yên tâm mà ngủ say.

Bên tai vẫn nghe tiếng gió thét gào, đèn xe chiếu tới cũng chỉ thấy toàn là băng tuyết trắng xóa cùng bóng đêm vô biên vô hạn, ở hoàn cảnh thế này mà lái xe, rất dễ mệt mỏi rã rời, người lái xe cùng người ngồi ghế phó cũng dần thư giãn, hoàn toàn không hề nghĩ ra sẽ có ai ở trong hoàn cảnh thế này lại đi tập kích được cả, với lại ở khí trời khắc nghiệt thế này bọn chúng cũng sẽ thể chạy trốn.

Mang theo tâm tình lạc quan, bọn chúng tiến vào sơn cốc. Đây là một giải đất đồi núi, sơn cốc này cũng chẳng khác gì mấy sơn cốc mà họ vừa đi qua, chợt giữa đường xuất hiện tảng đá lớn, nhìn qua cũng khá bình thường. Hai người chậm rãi dừng xe lại, thấp giọng thương lượng 1 chút, không đánh thức người phía sau mà xuống xe, cùng nhau đi thăm dò tình hình.

Khối đá phía trước ở ngay ven đường, vấn đề không lớn, hai người chỉ nhìn thoáng qua lại đi về khối đá ở phía sau đặt ngay giữa đường, đứng đó cẩn thận quan sát.

Trời rất tối, cho dù có đèn chiếu tới, thì chiếu tới đây cũng khá ảm đảm. Bọn chúng cầm đèn pin, đi quanh tảng đá đó nửa vòng, vừa kiểm tra địa hình vừa thường lượng làm thế nào để xe qua được đây ổn thỏa nhất.

Ngay khi bọn chúng bước tới khối đá thứ hai, để người trong xe không nhìn thấy được chúng nữa, thì mai phục trên núi lập tức nổ súng. Một lần cậu bắn 2 phát, đều trúng vào đầu hai người bọn chúng. Trong bọn chúng chỉ có 1 người khẽ hừ 1 tiếng, còn người kia ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, hầu như song song ngã xuống mặt tuyết. Âm thanh rất nhỏ đó rất nhanh bị tiếng gió che giấu, khiến người khác không thể nghe được gì.

Lôi Hồng Phi đã xem cẩn thận vị trí của ‘Blaze’ trong xe, khi xe vừa dừng lại, hai tên kia xuống xe đi tới khối đá thứ nhất, thì y đã bắt đầu di chuyển trong tuyết. Dần dần đi tới bên cạnh xe. Cùng lúc đó, Lâm Tĩnh cũng chậm rãi di chuyển tới, canh giữ ở cửa xe bên kia. Hắn ngưng tụ tâm thần, đợi khi hai tên kia đi tới khối đá thứ hai, thì lập tức trong nháy mắt hành động nhanh mạnh với khí thế lôi đình vạn quân.

Tay phải của y một phát như đao, giật mạnh cửa xe, ôm lấy tên Blaze đang say ngủ, sau đó dùng sức kéo, ngay cả dây an toàn cũng bị kéo đứt ra luôn, sau đó lùi ra sau.

Tiếng nổ đoàng vang vọng trong sơn cốc vắng vẻ, tay phải Lâm Tĩnh cầm súng, đồng thời hung hăng làm bể cửa kính xe, sau đó liên tục bóp cò về ghế sau của xe, tất cả đều hạ gục hai tên đã bị tiếng vang đánh thức nhưng còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị giết chết toàn bộ.

Hầu như hai chiến sĩ tới cùng lúc kia chẳng kịp làm được gì, thì tất cả đã kết thúc.

Toàn bộ mọi chuyện chỉ cần mất 1 phút đã hoàn thành, Lâm Tĩnh vung tay lên với hai chiến sĩ kia, dự định đi ngang qua đầu xe, nhìn Lôi Hồng Phi bắt được ‘Blaze’.

Đúng lúc này, lòng bàn tay của ‘Blaze’ mang sắc mặt tái nhợt khẽ động, dường như hung hăng ấn một cái gì đó. Lôi Hồng Phi không thấy được động tác của y, nhưng trong nháy mắt cảm giác toàn thân nổi da gà, theo bản năng kêu to: “Lão Lâm, mau tránh xa.”

Lâm Tĩnh lập tức nhảy ra phía ngoài, thế nhưng tuyết ở phía sau làm chậm lại tốc độ của hắn.

Xe của ‘Blaze’ lập tức nổ ầm ầm, rất nhanh phóng ra một quả cầu lửa to lớn. Xe rất rắn chắn, không bị nghiền nát trong bạo tạc lớn, chỉ có cửa kính thủy tinh của xe bay tứ tung, như đạn mà bắn ra bốn phía trong bóng tối.

Lâm Tĩnh bị sóng xung kích cường liệt đẩy mạnh ra xa, văng vào trong lớp tuyết đọng bên sườn núi. Hai chiến sĩ ở cách xa hơn, nên tránh được, tuy rằng cũng bị khí nổ ném xuống mặt đất, nhưng nhờ có tuyết ở dưới như mặt nệm lót tránh giảm xóc, nên không có bị thương.

Lôi Hồng Phi vừa sợ vừa vội, một chưởng đánh mạnh vào ‘Blaze’, ném y vào một chiến sĩ trước mặt, lập tức xông lên sườn núi, cẩn thận ôm lấy Lâm Tĩnh bị ngã vào trong hố tuyết, lo lắng kêu lên: “Lão Lâm, Lão Lâm.”

Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngực bị đè nén, cổ có chút khô, nhịn không được ho hai tiếng, hít sâu không khí lạnh lẽo, lúc này mới cảm thấy tỉnh táo hơn. Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

Lôi Hồng Phi nghe Lâm Tĩnh nói thì thần trí thanh tỉnh, hô hấp cũng thong thả, trong lòng thoáng kiên định một ít. Ở đây cảnh tối lửa tắt đèn, băng thiên tuyết địa, không có khả năng kiểm tra thương thế, y quyết định thật nhanh, gọi người đang tập kích ở trên núi về lại, để lại hai người xử lý hiện trường, một người cầm giữ ‘Blaze’, cùng mình đi trước.

Y cẩn thận cõng Lâm Tĩnh trên lưng, ở tuyết từng bước từng bước cẩn thận mà đi về phía trước, lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng gió lớn tuyết mạnh, dù sao cũng không thể nhanh hơn được. Lâm Tĩnh cả người vô lực, cũng sẽ không có cậy mạnh, nằm trên lưng y, cảm giác được sự lo lắng vô vàn của y, cười nhẹ: “Tôi thật sự không sao, chỉ là đụng mạnh 1 chút, tạm thời không có khí lực, anh không cần lo.” Mới nói được mấy câu, hắn cảm thấy cổ họng lại ngứa, nhịn không được ho vài tiếng.

Lôi Hồng Phi trầm giọng nói: “Được rồi, cậu đừng nói nữa, dưỡng thần đi.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh không hề hé răng. Ở trong bóng đêm lạnh lẽo, hắn cảm giác càng lúc càng sáng, trước mắt ứa ra sao Kim, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nghiêng đầu nằm ở trên vai Lôi Hồng Phi, an tĩnh nhắm mắt lại.