Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 116




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Căn cứ tình báo mà Lăng Tử Hàn truyền tới, thì tên hacker biệt hiệu “Blaze” này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua tao nhã, mắt tràn đầy trí tuệ, tuy rằng một mực bị đuổi bắt, nhưng nét mặt luôn trầm ổn trấn định. Do y chính là cao thủ vi tính số một số hai thế giới, bởi như vậy dù dùng hết biện pháp, cũng không cách nào tra ra được thân phận thực sự của y, chỉ biết y mang huyết thống Arab thuần khiết, vì vậy động cơ cùng tổ chức khủng bố liên thủ mưu hại Ninh Giác Phi cũng không phải do tiền tài hoặc lợi ích bản thân. Người như thế thường là một phần tử khủng bố ngoan cố, nhưng cũng là lực lượng trung kiên nhất trong cấp bậc thủ lĩnh.

Tục ngữ nói không sai, “không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.” Tựa như cao thủ vi tính đứng đầu như cái tên “Blaze” này, một ngày chiến tranh xảy ra, y phát huy tác dụng của mình, chỉ sợ còn có uy lực hơn cả thiên quân vạn mã, so với y, thì mấy cái tên phần tử khủng bố cột bom trên người chạy đi tập kích tự sát thì chẳng đáng kể tới. Nếu như không phải do y, thì Ninh Giác Phi cũng không bị rơi vào tuyệt cảnh đến nỗi không cách nào thoát thân, cuối cùng đành phải phấn thân toái cốt tại nơi núi hoang.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều đã suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong quá trình này, đối với cái tên hacker “Blaze” bản thân hận thấu xương, trước đó cũng biết Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đang nghĩ cách bắt y, thì hai người họ cũng không hỏi nhiều, hiện tại Lăng Tử Hàn để cho hai người họ đi bắt, thì quả là gãi đúng chỗ ngứa. Giờ này khắc này, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện này.

Hai người trở lại căn cứ bộ đội đặc chủng vùng ngoại ô, lập tức triệu tập đại đội trưởng cùng tham mưu trưởng, cùng bọn họ bí mật thương nghị phương án tác chiến. Muốn đi Mông Cổ thì khá đơn giản, người Trung Quốc xuất quan từ biên cảnh, có thể thị thực tại quan khẩu, ở trong lãnh thổ Mông Cổ tối đa 30 ngày, rất tiện lợi.

Tuy rằng Lâm Tĩnh lớn lên tuấn mỹ, nhưng cũng là lớn lên ở Tây Vực, trong cốt khí mang sự nhanh nhẹn dũng mãnh rất giống người Mông Cổ, mà Lôi Hồng Phi thì càng hào phóng, bởi vậy hai người họ giả thành thương nhân Mông Cổ cũng không có vấn đề gì. “Blaze” cũng không mang theo nhiều người, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi thương lượng một chút, cũng cho rằng không cần mang theo nhiều người, ở trong tiểu đội đặc cần chọn ra 3 bộ đội đặc chủng ưu tú nhất.

Để tiện chấp hành nhiệm vụ, bọn họ bất kì lúc nào cũng có vài tư liệu thân phận hoàn chỉnh, giấy chứng nhận cũng đầy đủ, cho nên nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng, suốt đêm xuất phát.

Trong cơn bão tuyết tràn ngập, bọn họ dùng máy bay quân dụng, hướng vào phía trong biên cảnh Mông Cổ.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều mặc y phục thường, bên ngoài mang áo khoác thông khí màu đen chuyên dùng để nhảy dù. Ngồi ở trong cabin, hai người họ cũng không nhìn bóng đêm bên ngoài, mà cầm máy vi tính, nghiêm túc xem tình báo mà Lăng Tử Hàn tức thời gửi tới.

“Blaze” chính là hacker đỉnh cấp, tùy thời tùy chỗ đều có thể dùng máy vi tính kết nối tiến hành quấy rầy vệ tinh trong vũ trụ, dù cho bất kì số liệu hoặc hình vẻ được truyền về từ máy quản chế đều có thể là giả, bởi vậy Lăng Tử Hàn vẫn dùng phương pháp nguyên thủy nhất, chính là phái liệp thủ tổ 3 đang trong giai đoạn huấn luyện theo dõi, luôn dùng đôi mắt theo sát y. Hacker dù cho cao tới đâu cao tới đâu, cũng không cách nào làm ảnh hưởng tới đại não con người, càng không thể sử dụng mấy thủ thuật tàng hình trong truyền thuyết, dù cho “Blaze” cải trang thế nào đi nữa, thì những liệp thủ tuổi còn trẻ kia cũng có thể nhìn thấy được, không bị bọn họ qua mặt.

“Blaze” vốn dĩ đang ở trong một khách sạn ở thành phố nhỏ tại Mông Cổ, hiện tại lại đột nhiên di chuyển, dùng xe việt dã chạy thẳng tới hướng đông. Chiếc xe đó là do bọn họ thuê tại quốc nội Mông Cổ, tính năng cũng không tính là tốt, nhưng dùng để chạy trốn cũng đủ. Hiện tại có thể xác nhận, bên cạnh “Blaze” có 4 người, đều là phần tử khủng bố chiến lực cường hãn, rất trung thành với “Blaze”, nếu như gặp phải tập kích, bọn chúng tuyệt đối quyết chiến đến chết, không có khả năng đầu hàng.

Lâm Tĩnh dùng địa đồ Mông Cổ để tìm xem con đường bộ dự định thoát đi của “Blaze”, suy luận ra được phương hướng của chúng, sau đó ra lệnh cho phi công đổi hướng bay. “Blaze” một đường thẳng phía Đông, tốc độ cực nhanh, nếu bọn họ lại đáp xuống địa điểm mà chúng đã đi qua, chờ sau khi nhập cảnh mới đuổi theo tiếp, thì khẳng định rất khó, nên chỉ có thể đáp xuống trước chỗ bọn chúng định đi qua, sau đó mới canh được thời gian.

Tốc độ máy bay rất mau, một tiếng sau, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh dẫn đầu đoàn người nhảy dù trong đêm, bình ổn rơi xuống cao nguyên đầy tuyết đọng.

Nơi này là đã sớm là thảo nguyên thoái hóa, trên cơ bản cũng đã sa hóa luôn, nên khá hoang tàn vắng vẻ. Lúc này cuồng phong gào thét, bông tuyết phô thiên cái địa, đưa tay ra không thấy ngón, hoàn cảnh khá ác liệt.

Lôi Hồng Phi nhìn bốn phía 1 chút, nhưng không nói gì. Hành động của họ lần này, chỉ huy là Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi tuyệt đối sẽ không ra tiếng đoạt lấy quyền làm chủ, quấy rầy Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh mở máy vi tính, kiểm tra vị trí của vệ tinh, rất nhanh tìm được con đường đến quan khẩu biên cảnh. Bọn họ lập tức gấp dù lại, bỏ vào túi, sau đó bắt đầu bước trong tuyết hướng về phía trước.