Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 112




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Khi Lôi Hồng Phi trở về thì cũng đã quá nửa đêm. Thượng cấp của y thông báo họp, toàn là chuyện quan trọng, thuộc về cấp bách, cho nên y phải ở lại văn phòng làm việc tới khuya.

Lâm Tĩnh sáng mai còn phải đi làm, nên cũng không đợi y, ở trước cửa hiên cùng phòng cách đều bật đèn nhỏ cho y, còn mình thì đi ngủ trước.

Lôi Hồng Phi nhìn ngọn đèn trong bóng đêm, trong lòng nhất thời ấm áp. Lâm Tĩnh nghe lời y đi ngủ trước, nhưng vẫn không quên mở đèn sẵn cho y, chiếu sáng cho y một con đường trở về. Y cảm thấy rất vui mừng.

Tắm rửa xong, y thay áo ngủ, nhẹ bước leo lên giường, vừa nằm xuống, liền nghe thấy tiếng hàm hồ của Lâm Tĩnh: “Về rồi à?”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi kề sát vào người hắn, nhẹ giọng hỏi. “Tối nay uống nhiều lắm à?”

“Không có, chỉ mấy ly thôi.” Lâm Tĩnh trở mình, cảm thấy tiếng mình có chút khô, liền muốn ngồi dậy định xuống giường.

Lôi Hồng Phi lại đè hắn xuống: “Muốn lấy gì? Tôi đi lấy cho.”

Lâm Tĩnh cũng đã quen, nên nằm xuống nói: “Muốn uống nước.”

Uống rượu xong buổi tối thường hay miệng khô lưỡi khô, cổ họng khó chịu, Lôi Hồng Phi biết rất rõ, vì thế liền nhanh chóng đi tới máy uống nước bên góc tường lấy ly nước ấm, bên trong bỏ thêm nước thuốc táo khô để nhuận hầu, sau đó đưa đến cho Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh ngồi xuống dựa vào đầu giường, vừa uống nước vừa hỏi y: “Bên ngoài còn đang tuyết à?”

“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, thân thiết nói. “Hôm nay gặp Phương Thành mà, sự tình chắc thành rồi ha?”

“Khá thuận lợi, dù sao anh ta đã hứa sẽ tu bổ cho trang bị bị tổn thất lần này của chúng tôi rồi.” Lâm Tĩnh mỉm cười nói, “Còn về chuyện tôi yêu cầu cung cấp tăng thêm trang bị mới, thì anh ta còn phải tìm hiểu tình hình nữa, ra ước định, tổng hợp lại rồi mới suy tính, sau đó mới ra quyết định có nên liệt vào kế hoạch cung cấp cho năm sau hay không.”

Lôi Hồng Phi âm thầm cắn răng. Tên Phương Thành này gian trá giảo hoạt quá đi, lúc trước nếu chỉ là trang bị bổ sung quy mô nhỏ, thì vấn đề cũng đâu có gì lớn, chỉ cần mời lãnh đạo bên bộ công đoạn lắp ráp ăn 2 bữa cơm là xong xuôi rồi, nếu như chuẩn bị đại chiến, thì y chẳng biết cần phải phí bao sức lực, mới có thể thuyết phục được lãnh đạo bên công đoạn lắp ráp chịu nhả mồi, bổ sung cho trang bị bị tổn thất của họ, hôm nay Phương Thành lại dễ dàng đồng ý hiển nhiên đã tạo được ấn tượng khá tốt với Lâm Tĩnh, sau này nếu anh ta có thể hỗ trợ cho Lâm Tĩnh cơ hội mua thêm những trang bị mới, tăng thêm nhiều lần gặp mặt tìm hiểu tình hình, chậm chạp đưa ra ước định, không chịu quyết định, đợi đến khi Lâm Tĩnh nóng nảy, thì anh ta sẽ ra tay hạ thủ. Tên khốn này, thực sự con mẹ nó hỗn đản.

Tuy rằng nghĩ thế, nhưng bề ngoài của y vẫn không thể hiện gì, chỉ cười nói: “Vậy là được rồi, có thể thuận lợi hoàn thành việc, sau này không cần phải cực khổ xã giao nữa.”

“Cũng không tới mức gọi là khổ cực, Phương Thành là một người khá trưởng thành, tuyệt không tự cao tự đại hay làm khó dễ người khác. Chúng tôi muốn mua thêm thiết bị mới, tiền phải chi cũng không ít, anh ta chỉ dựa theo trình tự công tác mà làm, cũng là chuyện hiển nhiên thôi.” Lâm Tĩnh uống xong nước, cảm thấy thoải mái hơn, liền đặt ly lên tủ đầu giường bên cạnh, nói với y. “Mai còn phải đi làm, ngủ thôi.”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi tắt đèn, cùng hắn nằm xuống, cũng không thèm nói gì nữa.

Rất nhanh, Lâm Tĩnh ngủ say, Lôi Hồng Phi nhắm mắt lại, tuy rằng còn chưa ngủ, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, không còn hoảng loạn như ngày hôm qua nữa. Y đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, Phương Thành dù có ý định với Lâm Tĩnh hay không, thì toàn là do bản thân mình suy đoán, căn bản không phải là chuyện đã được chứng thực, không cần phải tự loạn đầu trận tuyến.

Vì y phải một mực họp, tăng ca, không có hỏi qua bữa ăn của Lâm Tĩnh cùng Phương Thành, nên cũng không biết Lâm Tĩnh hồi tối là ở nhà Phương Thành ăn cơm, còn tưởng là ở bên nhà hàng bên ngoài dùng bữa xã giao, nên cũng không lưu ý lắm, cho đến tận sáng ngày thứ hai, mới nghe Lâm Tĩnh thuận miệng nhắc tới: “Hoa viên trong nhà Phương Thành khá đẹp đấy, rõ ràng phải dùng công nghệ cao mới tạo ra được, nhìn qua chẳng có chút nào giống máy móc cả, tựa như tiên cảnh vậy. Anh ta còn ra ý định làm cho tôi 1 cái, nhưng tôi sợ để hai đứa con nhìn thấy, sẽ tháo tung phá hủy nó đi mất, cảm thấy tiếc, nên không đồng ý.”

Lôi Hồng Phi giật mình: “Cậu tới nhà anh ta?”

“Đúng.” Lâm Tĩnh hồn nhiên gật đầu. “Anh ta cùng cha mình, anh hai đều ở cùng một đại viện, chỉ là khác dãy nhà mà thôi, cách nhau cũng chỉ một khoảng, nhưng lại khá an tĩnh.”

Sắc mặt Lôi Hồng Phi có chút khó coi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, hời hợt nói: “Nhắc tới chuyện này mới nhớ, hình như cậu chưa tới Trúc Uyển nhà tôi hả, cuối tuần này ghé qua đó chơi thử đi. Lâu rồi tôi cũng chưa về nhà, chúng ta cùng cha mẹ tôi ăn bữa cơm, được không?”

“Hả?” Lâm Tĩnh đang cúi đầu uống cháo, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y. “Chuyện này … hình như không hợp cho lắm?”

Nghĩ đến chuyện đi gặp Lôi Chấn, chẳng biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút xấu hổ, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy có chút quẫn bách. Hắn sống hơn 30 năm qua, tuy rằng từng có vô số gian nan gian khổ, sinh tử tồn vong, cho đến tận giờ vẫn luôn nghiêm nghị không hãi sợ. Trước đây, khi Lôi Chấn còn là Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng muốn đưa Lăng Tử Hàn vào trong Đại Đội Dã Lang của hắn, hắn còn dám dũng cảm chống đối trực tiếp, chưa từng có cái cảm giác muốn tránh lui giống như thế này, điều này khiến cho hắn có chút mờ mịt không giải thích được, nhưng tạm thời cũng không dám đối mặt.

Lôi Hồng Phi nhìn thấy một tia hoảng loạn ẩn sâu trong đôi mắt hắn, có chút ngạc nhiên, liền cuồng hỉ: “Chuyện đó … có gì không thích hợp chứ, cha tôi vẫn luôn rất thích cậu mà, ở trong lòng đã sớm xem cậu là con trai rồi, lẽ nào cậu chẳng biết?”

Lâm Tĩnh đương nhiên là biết, khi hắn chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ, Lôi Chấn đã cho hắn rất nhiều cơ hội, vừa khen ngợi, vừa bao dung, bồi dưỡng, bảo hộ, có thể đi tới được vị trí ngày hôm nay, nỗ lực cùng tài năng của hắn dù cho thật có xuất sắc, thì muốn đi lên ở vị trí cao tầng hơn nữa, thì kỳ thực không có nhiều ưu thế, vì hắn chỉ là một người bình thường, cũng không thuộc về phe phái nào, nhưng sự ủng hộ của Lôi Chấn lại tạo cho hắn một nền tảng vững chắc, cũng vì thế mà tăng thêm tầm quan trọng của hắn, hắn mới có thể cưỡi ngựa phóng thẳng mà không cần ngừng lại, có thể tiếp tục vươn về phía trước. Những điều này hắn đều biết rõ, trong lòng cũng tràn ngập cảm kích, thế nhưng hắn không phải dạng người thích dùng hoa ngôn xảo ngữ ngay đầu lưỡi, chỉ có thể dùng hành động mà toàn lực hết sức, hoàn thành công việc tốt nhất, chỉ cần Lôi Chấn hoặc là Lôi Hồng Phi cần, hắn tuyệt đối không chút do dự đứng về phía bọn họ, vì họ mà tạo nên một lực lượng hữu ích. Thế nhưng, tới Lôi gia, đây là chuyện mà hắn chưa từng nghĩ tới. Hôm qua khi tới Phương gia, tâm tình của hắn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi, không nghĩ tới ngày hôm nay khi Lôi Hồng Phi nhắc tới việc tới Lôi gia, hắn lại muốn lùi bước.

Cúi đầu suy nghĩ 1 hồi, hắn vẫn không thể rõ được lý do là vì sao, thế nhưng cũng không muốn miễn cưỡng bản thân, liền ngẩng đầu cười nói: “Việc này sau này hãy nói tiếp đi, gần đây công việc của tôi khá bận, cuối tuần không chừng còn phải tăng ca, sau đó còn phải ra ngoài để xem xét mấy bộ đội tham chiến khác, thực sự không có thời gian đi cùng anh tới thăm bác trai bác gái.”

Lôi Hồng Phi thấy biểu hiện này của hắn, trong lòng càng thêm vui mừng, đương nhiên sẽ không ép buộc hắn, lập tức gật đầu: “Được, vậy không cần vội, cho công việc của cậu ổn định rồi, chúng ta hãy nói tiếp.”

Lâm Tĩnh âm thầm thở ra một hơi, lúc này mới trầm tĩnh lại.