Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 108




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lôi Hồng Phi gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh đang tăng ca, quan tâm hỏi han.

Lăng Tử Hàn thấy tâm tư y đã bay tới bộ tư lệnh, nên đứng dậy vào nhà bếp.

Vệ Thiên Vũ đang thực hiện mấy món ăn theo yêu cầu của bọn nhỏ. Tuy rằng bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn bữa tối, nhưng ba đứa nhỏ vẫn thích nhất được ăn món ăn do chính hai người cha cùng ông nội mình làm, cứ có cơ hội là lại đòi bọn họ nấu. Chỉ cần có thời gian, Vệ Thiên Vũ sẽ vui vẻ đồng ý. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của con trai mình tràn đầy nụ cười vui vẻ, anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Lăng Tử Hàn đi vào nhà bếp rộng, ba đứa nhỏ đang líu ríu lập tức cầm chén dĩa không đi ra ngoài, cao hứng đi quấn lấy Lôi Hồng Phi.

Lăng Tử Hàn đi tới bên người Vệ Thiên Vũ, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, cười nói: “Em chưa từng nghĩ tới Hồng Phi cũng có ngày này.”

Vệ Thiên Vũ thiếu chút nữa cười ha ha, sợ kinh động Lôi Hồng Phi trong phòng khách, nên mới cố nén, quay đầu nhìn cậu, dịu dàng nói: “Khó có lúc y thật sự động tâm, Lâm Tĩnh cũng không thể một mình sống mãi như thế được, anh nghĩ bọn họ rất xứng, việc này có thể giúp được.”

“Giúp thì giúp, nhưng không cần phải toàn lực ứng phó, cần phải để cho Hồng Phi bị lột mấy tầng da, y mới có thể quý trọng cả đời được.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Anh với Phương Thành quan hệ cũng khá tốt, có thể thử đi khuyên anh ta thử xem. Dùng chút kỹ xảo ám muội cho anh ta, Phương Thành cũng không có ngốc như Hồng Phi, khẳng định có thể hiểu được đó.”

Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, “Người như lão Phương anh cũng hiểu được đôi chút, không cần phải dùng minh kỳ ám chỉ. Anh ta sẽ mặc kệ việc Lâm Tĩnh có đối tượng hay không, chỉ cần chưa chính thức kết hôn, anh ta sẽ lẽ thẳng khí hùng mà ra tay. Hơn nữa, anh ta theo đuổi người ta là vì mục đích kết hôn, cho nên cũng không thể nói anh ta đùa giỡn lưu manh. Việc cạnh tranh trước hôn nhân là công bằng mà, đây là chuyện bình thường, chúng ta cũng không có phản đối đạo lý này. Một ngày người mà anh ta theo đuổi chợt kết hôn, anh ta lập tức buông tay, tuyệt không dây dưa. Đối với tác phong hành sự của anh ta, anh rất tán thưởng.”

“Em biết, nếu không anh cũng trở thành bạn với anh ta.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu. “Có kiên trì, có nguyên tắc, đây chính là tố chất của những người thành công. Kỳ thực Hồng Phi cũng giống như anh ta vậy, y có thể thủ vững bên cạnh Lâm Tĩnh, không miễn cưỡng Lâm Tĩnh nhưng cũng không để người khác tiếp cận hắn. Ừ, điểm này có chút tương đồng với con cọp nha.”

“Đúng vậy, con cọp chính là sơn vương mà, dã lang lại đang ở trong địa bàn của nó, ai cũng khó mà chạm vào được.” Vệ Thiên Vũ cười nói. “Hiện tại chợt có thêm một con cọp khác xông tới, y không dễ bỏ qua đâu.”

“Hai hổ đánh nhau, sẽ có 1 con bị thương.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Hai người họ thực lực tương đương, chỉ sợ lưỡng bại câu thương.”

“Không đâu.” Vệ Thiên Vũ khẳng định mà nói. “Thứ nhất, Phương Thành sẽ không khinh xuất; Thứ hai, Hồng Phi cũng không lỗ mãng; thứ ba, cha của hai người họ cũng không để hai người họ huyên náo đâu.”

“Ừ, cũng đúng.” Lăng Tử Hàn cười khẽ. “Vở kịch này thật náo nhiệt nha, chúng ta ở ngoài đứng xem đi, thật vui mà.”

Giờ khắc này, trong mắt Vệ Thiên Vũ, Lăng Tử Hàn tựa như một đứa nhỏ dễ thương, trong ánh mắt luôn luôn trầm tĩnh tràn đầy tâm tình thỏa mãn, hài hước, hiếu kỳ, sung sướng, thú vị, khiến trong lòng anh rất vui mừng, nhịn không được đưa tay vuốt khuôn mặt cậu, cúi đầu cười ra tiếng.

Hai người thân thiết đứng chung một chỗ, nhẹ giọng đàm tiếu. Nồi trong tay Vệ Thiên Vũ vẫn không ngừng qua lại trên bếp, Lăng Tử Hàn ôm thắt lưng anh cũng không buông. Trong phòng bếp ngoại trừ hương món ăn không ngừng lan tỏa, còn tràn ngập ấm áp và ngọt ngào nồng đậm.

Lôi Hồng Phi đột nhiên xuất hiện ở ngay cửa, sát phong cảnh nói: “Tử Hàn, Thiên Vũ, anh trở về nha, không ở nhà em ăn đâu.”

Lăng Tử Hàn vô cùng kinh ngạc: “Sao thế?”

Lôi Hồng Phi gãi gãi đầu: “Lâm Tĩnh còn đang tăng ca, nói là đã ăn cơm tối rồi, phỏng chứng chắc cũng tùy tiện mà thôi, anh muốn về làm đồ ăn khuya cho hắn.”

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nhịn không được buồn cười, nhưng không giữ lại. Vệ Thiên Vũ tắt bếp, cùng Lăng Tử Hàn tiễn y.

Ba đứa nhóc cũng lại không chịu, từ trong nhà lao ra, chạy tới ôm lấy chân y, không cho y đi.

Lôi Hồng Phi cười ha ha, cúi đầu kỹ xảo mà giải tay của tụi nhóc ra, lần lượt xách từng đứa lên, lần lượt ném cho Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn. Hai người nhẹ nhàng tiếp lấy, ôm con mình trong khuỷu tay.

Lăng Tiêu, Lăng Diêu mừng rỡ kêu to: “Trở lại nhé, trở lại nhé.”

Lôi Hồng Phi khoát tay áo với tụi nhóc: “Lần sau chơi tiếp.” Sau đó lên xe, chạy đi.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ bèn nhìn nhau cười, ôm con mình về phòng. Lăng Tử Hàn không chút khách khí mà nói: “Từ mai, tụi con phải tập viết chữ, không được làm mấy chuyện vô pháp vô thiên này nữa.”

Ba đứa nhỏ “Nha” một tiếng, nhưng thật ra Đồng Húc rất ngoan, liền nhanh chóng cầm chén lên ăn. Mà hai anh em Tiêu Diêu cũng chuyển tròng mắt, chẳng biết đang suy nghĩ trò gì.

Lăng Tử Hàn vỗ một cái lên đầu hai đứa con mình, hừ một tiếng: “Đang nghĩ cái gì? Sau này mỗi ngày đều cho tụi con bài tập, nếu không hoàn thành, các con không được làm gì hết, xem ba xử lý tụi con thế nào.”

Lăng Tiêu không e ngại, hì hì cười nói: “Ba à, con chợt nhớ ra, giường trong nhà bác Hổ bị tụi con phá rồi, bây giờ vẫn chưa có lắp lại.”

Lăng Diêu nhãn tình sáng lên: “Đúng rồi nha, tụi con phải lắp lại tốt cho bọn họ mới được, nếu như khách của bác Hổ, bác Lang tới thấy được, hình như không được tốt.”

“Đừng có tìm cớ. Làm xong bài tập mà ba cho, cuối cùng có thể cân nhắc việc dẫn tụi con tới đó chơi, nếu như làm không xong, đừng có mong đi đâu hết.” Lăng Tử Hàn xụ mặt, nhưng trong lòng lại nhịn cười. Hai đứa nhóc này hủy đi giường phòng khách, Lôi Hồng Phi khẳng định rất vui vẻ, chỉ ước gì cái giường đó vĩnh viễn khỏi được lắp lại được luôn ấy chứ.

Anh em Tiêu Dao lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Tụi con bảo đảm làm tốt.”

Lăng Tử Hàn làm ra bộ dáng chẳng thèm để ý đến tụi nhỏ, gắp một con tôm cho Đồng Húc, ôn hòa nói: “Mau ăn cơm, ngày mai em cũng phải làm bài tập đấy.”

Đồng Húc vui vẻ gật đầu: “dạ”

Mai Uyển đang hoà thuận vui vẻ, thì nhà Lôi Hồng Phi lại có chút quạnh quẽ. Sau khi y trở về, thấy văn phòng Lâm Tĩnh đèn đuốc sáng trưng, liền biết người này còn đang tăng ca.

Lâm Tĩnh vừa chính thức đảm nhận quan tư lệnh, chuyện cần xử lý rất nhiều. Vài đội đột kích tham chiến đã xuất cảnh giờ cũng đang lục tục trở về, công tác tiếp theo còn khá nhiều, người bệnh cần phải thăm, liệt sĩ hy sinh cần phải trợ cấp, trang bị tổn thất cần phải thống kê, trạng thái tâm lý của quân sĩ tham chiến cũng phải tiến hành kiểm tra lại, vật tư cùng trang bị cần bổ sung càng phải báo cáo đúng lúc, quân sĩ chết trong trận này cũng cần phải có sự báo cáo thảo luận để điều động nhân sự lại, chuyện nào cũng quan trọng cả, không cái nào được qua loa. Lâm Tĩnh bận rộn cả ngày, chỉ cảm thấy thời gian không đủ, hoàn toàn không để ý đến trưa và tối mình ăn cái gì, chỉ cần đầy bụng là được.

Lôi Hồng Phi cũng từng trải qua thời kỳ này, cho nên biết rõ tình hình làm việc hiện tại của hắn, vì vậy cũng không đi quấy rối hắn, mà thẳng về nhà, dự định làm nhiều món dinh dưỡng, chờ sau khi Lâm Tĩnh trở về thì bổ sung nguyên khí cho hắn.

Nhà của y cùng với nhà của Ninh Giác Phi và Lâm Tĩnh kế bên đều đen kịt một mảnh, hiển nhiên chưa từng có ai ở qua. Sau khi Ninh Giác Phi hy sinh, nhà cấp cho hắn vẫn chưa được thu hồi, vẫn để cho vợ cùng con hắn ở, thế nhưng vợ của hắn do thương tâm quá độ, vẫn đang trị liệu trong bệnh viện, con trai thì được ông bà mang về bên nội, nên nhà ở đây đã không còn nhân khí. Bên cạnh nhà của Lâm Tĩnh, là nhà của phó tư lệnh tân nhậm cùng tham mưu trưởng, đèn đều sáng, phỏng chừng là người nhà, còn bọn họ hẳn là còn đang tăng ca.

Lôi Hồng Phi dừng trong gara, từ cửa hông vào thẳng nhà. Mở đèn phòng khách, y liền nhìn thấy ở trên bàn có đặt một thứ gì đó rất lớn, dưới ánh đèn chớp động ánh sáng.

Y nghi hoặc mà đi qua nhìn, phát hiện đây là một tác phẩm nghệ thuật khá tinh mỹ. Còn chưa kịp nhìn kỹ, thấy trên đó có tấm bưu thiếp hấp dẫn tầm mắt của y.

Đó là một tấm bưu thiếp nhỏ được thiết kế ngắn gọn tinh xảo, ở trên có chữ viết tay khá đẹp, “Lâm tư lệnh, thứ này là hàng mỹ nghệ, toàn bộ đều do vỏ đạn các loại được mài dũa tạo thành, gọi là 《 Sứ Giả Hòa Bình 》, hy vọng cậu thích!” Dưới đó có một dòng rồng bay phượng múa, là cái tên “Phương Thành.”

Lôi Hồng Phi nhất thời lửa giận thượng trùng, “Hay nha, tôi còn chưa ra tay đối phó anh, anh đã tiến công nhà tôi trước rồi ha?”