Hổ Lang Chi Sư

Chương 39: Soái kỳ của Tư Đồ Duệ




Bóng tà dương đã ngã về Tây, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Trong đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt, lều của Tư Đồ Duệ ở trung quân.

Đỗ Dự tiến vào lều với vẻ hấp tấp, bẩm với Tư Đồ Duệ:

- Tổng đốc đại nhân, thám mã hồi báo, quân của đế quốc Quang Huy chỉ còn cách điểm phục kích của quân ta không đầy hai mươi dặm, quân thám báo của ta đã rút lui toàn bộ, lúc này đã mất đi liên lạc với đại quân ẩn nấp trong hầm.

- Ừ!

Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng gật đầu, trấn an:

- Đỗ Dự, ngươi không cần khẩn trương như vậy, ngươi làm việc rất cẩn thận, quân của đế quốc Quang Huy đang vội vàng đến, bọn chúng không thể phát hiện được bất cứ sơ hở gì.

- Dạ!

Đỗ Dự cung kính nói:

- Cũng tại ty chức quá lo lắng.

Tư Đồ Duệ vẫy vẫy tay gọi Đỗ Dự tới bên bàn, sau đó chỉ vào bản đồ trên bàn, nói:

- Đỗ Dự ngươi xem, nơi đây là vòng phục kích mà chúng ta dự định, khoảng một giờ sau, quân của đế quốc Quang Huy sẽ tiến vào mảnh đất bằng phẳng giữa quả đồi kia, đến lúc đó, quân mai phục của năm sư đoàn sẽ lập tức phá đất mà ra, cắt đứt đường lui của chúng.

-… Năm sư đoàn khác, cũng đã từ đại doanh xuất phát cách đây nửa giờ, chậm rãi áp sát ngọn đồi từ phía Tây qua phía Đông, hai cánh quân của ta cuối cùng sẽ hình thành thế giáp công hai mặt Đông Tây ngay tại điểm phục kích mà ta đã dự định.

-… Cuối cùng, hai sư đoàn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn và Tần Khởi hợp cùng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Hạo nhi sẽ tấn công từ phía Nam sang phía Bắc, quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc cho dù muốn đánh cũng không thể nào cùng lúc ứng phó được ba phương hướng tiến công, từ đó trở về sau, hắn cũng chỉ còn duy nhất một con đường có thể đi, chính là rút về hướng Bắc.

-… Mà hướng Bắc thì…

Cuối cùng Tư Đồ Duệ gõ gõ vào bản đồ, mỉm cười:

- Chính là Đoạn Hồn cốc, là phần mộ mà bản Tổng đốc đã đào sẵn cho Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ của hắn!

Đỗ Dự có vẻ hơi lo lắng:

- Nhưng nếu như vậy, trong đại doanh sẽ còn lại không tới hai sư đoàn, hai sư đoàn ấy vừa phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho lương thảo quân nhu, khí giới công thành, vừa phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đại nhân ngài, lại còn phải không ngừng cảnh giác pháo đài Hà Tây uy hiếp, binh lực như vậy e rằng hơi ít chăng?

Nếu như người khác phòng thủ ở pháo đài Hà Tây, Đỗ Dự tuyệt đối sẽ không lo lắng như vậy.

Thế nhưng bây giờ nằm phục trong pháo đài Hà Tây chính là một con mãnh hổ, tên này có thể ở giữa thiên quân vạn mã chém chết Tư Đồ Bưu, có thể dùng không tới hai ngàn quân ô hợp đánh bại hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, Đỗ Dự tuyệt đối không dám khinh thường. Thân là một tên tham mưu trưởng lão luyện, dày dặn kinh nghiệm, Đỗ Dự thừa biết trên chiến trường bất cứ một sơ suất nhỏ nào cũng có thể tạo thành bi kịch không thể nào cứu vãn.

- Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là đánh tan quân đoàn chủ lực của Triệu Nhạc, trận địa bên đó phải có ưu thế binh lực gấp ba lần, mới có thể đảm bảo không còn sơ suất.

Tư Đồ Duệ ngừng một chút, lại nói:

- Về phần pháo đài Hà Tây, bản Tổng đốc đã phái hai liên đội trọng trang bộ binh âm thầm mai phục bên ngoài, nếu như quân phòng thủ của pháo đài Hà Tây có động tĩnh khác thường, hai liên đội trọng trang bộ binh kia sẽ lập tức chặn ngay cửa quan. Cửa quan quá hẹp, không có cách nào cho phép quá nhiều binh lính ra cùng một lúc, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng có thể xuất ra khỏi quan được bao nhiêu quân? Binh lực hai liên đội cũng thừa sức đánh cho chúng dội ngược trở vào.

Đỗ Dự nghe vậy hai mắt sáng ngời, gật đầu nói:

- Không hổ là Tổng đốc đại nhân, như vậy thì không còn lo lắng gì nữa!

Tư Đồ Duệ vui vẻ gật đầu, gọi Tư Đồ Hạo đến bên cạnh dặn dò:

- Hạo nhi, trận chiến này trách nhiệm của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn ngươi rất quan trọng, ưu thế mạnh hay yếu của ngươi quyết định trực tiếp việc có thể ép quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc vào trong Đoạn Hồn cốc hay không, vì muốn bảo đảm thành công, ngươi hãy đem theo soái kỳ của phụ thân.

Tư Đồ Hạo biến sắc:

- Phụ thân, soái kỳ là do hoàng đế bệ hạ khâm tứ, đại biểu cho vinh dự vô thượng của kiếp sống mấy mươi năm trên yên ngựa của phụ thân người, hài nhi không dám thọ lĩnh!

- Trẻ con!

Tư Đồ Duệ hét lên một tiếng với vẻ trách móc:

- Phụ thân đưa soái kỳ cho ngươi, thứ nhất là để khích lệ tinh thần ba quân tướng sĩ, thứ hai là để làm cho quân địch khiếp sợ, chứ không phải đưa ngươi mang đi múa cho vui!

- Dạ!

Tư Đồ Hạo vội nói:

- Nếu là như vậy, con xin nhận!

- Đi đi!

Tư Đồ Duệ khoát khoát tay, nghiêm nghị nói:

- Đến lúc đó ta sẽ ở đại doanh tự mình thúc lên trống trận để trợ uy!

--------------

Pháo đài Hà Tây.

Lôi Minh và Mạnh Hổ đang đứng trên vọng tháp theo dõi động tĩnh của đại doanh đế quốc Minh Nguyệt bên kia.

Bầu trời đêm u tối chỉ là một mảnh yên ắng không có hoạt động gì, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, chỉ có tiếng gió Bắc đang gào thét…

Đột nhiên, Mạnh Hổ cau mày lại, hỏi Lôi Minh:

- Lão Lôi, ngươi nghe tiếng gì không?

- Hả?

Lôi Minh nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.

- Tiếng vó ngựa!

Mạnh Hổ trầm giọng nói:

- Tiếng của vô số vó sắt gõ xuống cả một vùng.

Mặc dù vó ngựa của quân đế quốc Minh Nguyệt đã được buộc lại bằng vải bố, nhưng Mạnh Hổ bằng vào tiếng vang rất nhỏ theo gió truyền đến cùng với rung động rất nhỏ của vọng tháp, đã mẫn cảm phát hiện được kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang xuất động.

Lôi Minh ngưng trọng hỏi:

- Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã xuất động? Nói như vậy là đại quân của Tổng đốc đại nhân cũng sắp đến?

Vừa nói, Lôi Minh vừa kiễng chân lên nhìn về chân trời phía Đông u ám, dường như phát hiện chút gì đó trong bóng tối vô tận, nhưng đáng tiếc là, ngoại trừ bóng tối ra chỉ là bóng tối, hắn cũng không phát hiện được gì.

Mạnh Hổ hít một hơi khí lạnh, trầm giọng nói:

- Hẳn là tối nay rồi!

- Hổ Tử!

Lôi Minh đột nhiên quay lại, hỏi với giọng có vẻ đau khổ:

- Tổng đốc đại nhân và chủ lực quân đoàn Tây Bộ thật sự chưa có biện pháp gì sao?

Mạnh Hổ gật đầu vô cùng lãnh khốc, chưa lên tiếng.

Lôi Minh đột nhiên nắm chặt hai đấm, hưng phấn nói:

- Chúng ta dốc hết toàn lực đi ứng cứu được không? Chờ đến khi chủ lực quân đoàn Tây Bộ của Tổng đốc đại nhân đang kịch chiến cùng với quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ, chúng ta đột nhiên từ bên cạnh giết ra, như vậy nhất định sẽ làm cho quân địch trở tay không kịp, nhất định có thể chuyển bại thành thắng, tại sao chúng ta không thử?

Mạnh Hổ phản bác một cách tàn nhẫn: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Làm vậy tức là đi chết!

Mạnh Hổ cũng không nói ngoa, nếu như Lôi Minh mang binh đi cứu Triệu Nhạc, quả thật là đi chết.

Huống chi Mạnh Hổ đã quyết định, hiện tại hắn sẽ thừa dịp đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt không còn binh lực mà dẫn Lôi Minh và sư đoàn số Bốn đột ngột bao vây, còn về chủ lực quân đoàn Tây Bộ và Triệu Nhạc hoàn toàn không quan hệ gì tới Mạnh Hổ hắn. Cho đến bây giờ Mạnh Hổ vẫn không phải là một bậc anh hùng cứu thế, cần gì phải đi mạo hiểm vì người không có quan hệ với mình?

Lôi Minh vội la lên:

- Mạnh Hổ, ngươi chưa thử qua sao biết là đi chết?

- Không cần thử, đó tuyệt đối là chịu chết!

Mạnh Hổ lạnh lùng nói:

- Lão Lôi ngươi đừng quên, sư đoàn số Bốn của ngươi chỉ là một sư đoàn mới vừa được gầy dựng lại toàn là tân binh, bất cứ một sư đoàn nào dưới tay Tư Đồ Duệ cũng đủ sức nghiền nát chúng ta! Huốn chi quân đội dưới tay Tư Đồ Duệ lần này có mấy mươi vạn, với quy mô quyết chiến lớn như vậy, ngươi chỉ có một sư đoàn tân binh trong tay thì có thể thay đổi được gì? Chuyện gì cũng không thay đổi được, cuối cùng phải trả giá bằng tính mạng của mình một cách vô ích!

- Thôi được, nếu đã như vậy, chúng ta giữ nguyên kế hoạch đột phá vòng vây.

Vẻ hưng phấn trên mặt Lôi Minh dần dần tiêu tan, nhưng trong mắt hắn dường như thoáng qua một vẻ gì rất là dứt khoát.

--------------

Trên ngọn đồi nhỏ dư mạch của Thanh Vân sơn.

Trước mặt mười dặm chính là pháo đài Hà Tây, kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, thậm chí còn xuất hiện kỵ binh với quy mô đại đội. Vì muốn phòng ngừa khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt tập kích, cho nên hơn bảy vạn đại quân của quân đoàn Tây Bộ chia thành đơn vị từng sư đoàn, hình thành ba đội hình to lớn dày đặc chậm rãi tiến về phía trước.

Làm như vậy mặc dù có thể ngăn cản được khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt tập kích, nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ hành quân. Vốn là Triệu Nhạc tính trước khi trời tối có thể chạy đến ngọn đổi nhỏ dư mạch của Thanh Vân sơn đóng quân, kết quả là đến tận nửa đêm mới tới.

Triệu Nhạc còn đang do dự không biết nên đi tiếp hay hạ trại nghỉ ngơi, Diệp Vấn Thiên, Diệp Định Tây, còn có Ngô Kỳ Đạt và Lý Minh Phong thần sắc vội vội vàng vàng đã chạy tới bên cạnh chiến xa Triệu Nhạc. Thấy Lý Minh Phong, Ngô Kỳ Đạt đi chung với chú cháu Diệp gia, trên mặt Triệu Nhạc lập tức thoáng qua một vẻ âm trầm.

- Tổng đốc đại nhân, tình hình có vẻ khác thường!

Diệp Vấn Thiên cố gạt bỏ hiềm khích với Triệu Nhạc qua một bên, lo lắng bồn chồn nói:

- Quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ vốn không xây dựng biên chế quân kỵ binh, thế nhưng số thám báo du kỵ đã chết cho đến lúc này đã có vài ngàn, mới vừa rồi, chúng ta lại bị một đại đội khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt quấy nhiễu, việc này có vẻ khác thường.

Lý Minh Phong cũng nói:

- Đúng vậy đại nhân, ty chức dám khẳng định, bọn kỵ binh này không phải của quân đoàn Thanh Châu.

- Đây cũng không phải là việc nhỏ!

Diệp Vấn Thiên nhìn tất cả mọi người, nói với vẻ kích động:

- Nơi này đột nhiên xuất hiện quân kỵ binh ngoài biên chế của quân đoàn Thanh Châu, đã chứng tỏ rằng lần này quân của đế quốc Minh Nguyệt xâm lấn không chỉ có một quân đoàn Thanh Châu. Tổng đốc đại nhân, chúng ta ngay cả binh lực chính xác của quân địch cũng không biết rõ ràng, nếu còn tuỳ tiện xông tới có phải là quá mạo hiểm hay không?

- Diệp Vấn Thiên ngươi có ý gì?

Triệu Nhạc cả giận nói:

- Ngươi hoài nghi bản Tổng đốc có dụng ý khác, cố ý giấu diếm quân tình thực sự hay sao?

- Ôi chao!

Diệp Vấn Thiên vội la lên:

- Ty chức không hề có ý này, đã đến lúc này rồi, ty chức đâu dám nghĩ tới những chuyện ấy? Ty chức chỉ là cảm thấy tình hình chung quanh có chỗ bất thường, chúng ta rất có thể đã tiến vào bẫy rập của Tư Đồ Duệ, theo ngu kiến của ty chức, rút lui về Tam Giang trở lại là hay nhất!

Diệp Vấn Thiên vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kèn hiệu liên miên không dứt.

Triệu Nhạc cùng bọn tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Tây Bộ vội quay đầu nhìn lại, vô số đốm lửa xuất hiện từ trong bóng đêm quỷ mị, chỉ thoáng chốc, hơn mười gò đất cách đó không xa đã được ánh lửa chiếu sáng rất rõ ràng.

Trong ánh lửa sáng như ban ngày, vô số quân của đế quốc Minh Nguyệt chui lên từ dưới đất y như ma quỷ. Triệu Nhạc quả thực không dám tin, hắn dùng cả hai tay ra sức giụi giụi cặp mắt mình, sau đó lại trợn trừng lên nhìn kỹ lại, cảnh tượng vẫn giống như trước, thậm chí quân của đế quốc Minh Nguyệt còn xuất hiện nhiều hơn nữa, từ dưới đất ùn ùn chui lên đông như kiến.

Không sai, quả thật không sai, quân của đế quốc Minh Nguyệt quả thật là từ dưới đất chui lên.

Trong khoảng thời gian chưa đến một bữa cơm, ít nhất hai vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đã chui lên từ dưới đất, đường rút trở về Tam Giang của quân đế quốc Quang Huy đã bị cắt đứt hoàn toàn.

- Không thể nào như vậy!

Triệu Nhạc hoảng sợ kêu to:

- Đám trộm cướp đế quốc Minh Nguyệt đáng chết sao có thể chui lên từ dưới đất? Chẳng lẽ bọn chúng biết độn thổ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

- Bẫy rập, đó rõ ràng là bẫy rập!

Diệp Vấn Thiên dậm chân thở dài:

- Chúng ta đã trúng quỷ kế của Tư Đồ Duệ, tên khốn này rõ ràng đã đào hầm từ trước, sau đó giấu quân đội dưới đất, ngồi chờ chúng ta tự chui đầu vào bẫy của hắn.

- Hoảng hốt gì chứ?

Triệu Nhạc đột nhiên rút chiến đao ra, lớn tiếng quát:

- Ngươi còn bộ dáng của một tên tham mưu hay sao? Không phải chỉ có mấy vạn quân của đế quốc Minh Nguyệt sao, có gì mà phải kêu cha gọi mẹ…

Triệu Nhạc chưa dứt lời, tiếng kèn hiệu chói tai lại vang lên từ phía sau.

Triệu Nhạc, Diệp Vấn Thiên và tất cả các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau ngọn đồi nhỏ phía Tây cũng đột nhiên xuất hiện một đốm lửa. Rất nhanh sau đó, đốm lửa ấy đã chia ra làm hai, hai thành bốn… không được bao lâu, đã biến thành vô số đốm lửa nhỏ, chậm rãi trở thành một dòng sông lửa.

Dưới ánh lửa chập chờn, vô số quân của đế quốc Minh Nguyệt dần hiện ra, tuy còn cách xa, nhưng Triệu Nhạc có thể cảm thấy sát khí từ hướng đó toát ra lạnh lẽo như đâm vào mặt, nhìn khí thế hừng hực như vậy, có thể đoán binh lực không dưới một quân đoàn. Quay đầu lại nhìn về hướng thành Tam Giang, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã tụ tập đông hơn lúc nãy, binh lực cũng vào khoảng một quân đoàn.

Trong nháy mắt, lòng Triệu Nhạc như chìm xuống, phía Đông và Tây đều là đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, phía Bắc chính là Thanh Vân sơn kéo dài vô tận. Lão thất phu Tư Đồ Duệ kia tính toán thật giỏi, không ngờ lại mai phục đại quân ở chỗ mà người ta không thể nào nghĩ tới như vậy, chẳng lẽ bi kịch Tuyệt Vọng cốc năm xưa lại tái diễn vào hôm nay hay sao?

Gần như theo bản năng, Tư Đồ Duệ quay đầu lại nhìn về phía Nam là hướng duy nhất còn yên tĩnh.

Nơi ấy vốn là bờ sông yên tĩnh từ nãy đến giờ, đột nhiên lúc này bắt đầu náo động hẳn lên, vô số ánh đuốc đã được thắp lên, một đám đông mặc giáp sắt cỡi ngựa màu đen tựa như một con quái thú khổng lồ từ bóng tối đột nhiên hiện ra. Thậm chí cánh quân kỵ binh ấy chỉ còn cách quân của đế quốc Quang Huy không đầy năm dặm, thì ra cánh quân kỵ binh ấy đã sớm phục sẵn ở đó, chỉ là quân của đế quốc Quang Huy không phát giác mà thôi.

Trong ánh đuốc sáng như ban ngày, một lá đại kỳ Minh Nguyệt có viền màu vàng đang bay phần phật trong gió Bắc.

- Đó là…

Tư Đồ Duệ mặt giật giật co rút:

- Soái kỳ của Tư Đồ Duệ!