Hổ Lang Chi Sư

Chương 233: Chạy Trốn Giữ Mạng (Thượng)




Hàng chục tên cảnh vệ trên cảnh kỹ trường đồng loạt hò hét xông tới, muốn ngăn cản hai tên đấu sĩ hung mãnh này. Thế nhưng rất nhanh bọn chúng đã bị hai tên đấu sĩ hung hăng húc ngã lăn trên mặt đất, số cảnh vệ ngã xuống rồi gần như không ai còn sống nổi, nếu không phải bị chém đứt cổ họng thì bị húc vỡ nát thân thể, hoặc bị một kiếm xuyên thủng qua đầu.

Bản chất trời sinh của Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ vốn không phải là người hạ tiện, bọn chúng lấy thân phận nô lệ để tiến hành giác đấu ở cảnh kỹ trường cũng không phải là tự nguyện. Không có lúc nào bọn chúng không mơ mộng được trở về với bộ lạc của mình, không có lúc nào bọn chúng không mơ mộng được trở lại cố hương, đoàn tụ với thân nhân, vợ con của mình. Bây giờ rốt cục cơ hội đã xuất hiện, bọn chúng sao thể bỏ qua cơ hội bằng vàng này chứ?

Cho dù biết rõ đây là một lần bạo động thất bại, bọn chúng cũng tuyệt đối không lùi bước, phải liều mạng mà thôi!

Có thêm Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ gia nhập, đội cảnh vệ của cảnh kỹ trường đang ào ào xông ra từ những cánh cửa vòm bắt đầu bị rối loạn, không tổ chức được sự ngăn cản hiệu quả. Mạnh Hổ rõ ràng cũng cảm nhận được biến hoá bất ngờ xảy ra sau lưng mình, mắt thấy đã sắp sửa xông ra khỏi bức tường bảo vệ, Mạnh Hổ bất ngờ có hành động ra ngoài dự đoán của mọi người, hắn vòng ngược trở lại, tay quơ trọng thuẫn tiếp tục tham gia vào cuộc chiến!

Nói thật ra, dù không có Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ hỗ trợ, Mạnh Hổ cũng tuyệt đối nắm chắc có thể xông lên khán đài phía Bắc, nhưng Mạnh Hổ vẫn có chút tình cảm với hai tên này. Nếu hai người đã ra tay giúp hắn, Mạnh Hổ hắn cũng tuyệt đối không thể làm ngơ, cho nên hắn dứt khoát quyết định quay đầu lại tiếp ứng cho Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ đột phá vòng vây.

Hơn nữa Mạnh Hổ hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi hắn ra khỏi cảnh kỹ trường, hắn rất có thể sẽ phải đối mặt với vòng vây truy sát của hàng ngàn, thậm chí hàng vạn binh sĩ quân đội chính quy đế quốc. Nếu như bên cạnh có hai tay dũng sĩ như Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ, cơ hội xông ra khỏi trùng vây còn sống sót tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, đây hoàn toàn là một mối mua bán lợi cả trăm bề, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.

Thấy Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại giết trở về, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ lập tức vô cùng chấn động. Tuy rằng cả hai tên đều là Man nhân, nhưng cũng không phải là bọn tân binh mới ra chiến trường trận đầu, đương nhiên hiểu được hành động của Mạnh Hổ là có ý gì. Cho nên cả hai tên cũng không dám ham chiến nữa, lập tức điên cuồng xông về phía Mạnh Hổ hội hợp với nhau.

Tuy nhiên một màn này lại làm cho công chúa Mông Nghiên trên khán đài trở nên vô cùng khẩn trương, nhưng cho dù nàng có gấp cũng vô ích. Mạnh Hổ đã quay trở lại vòng chiến, hiện tại chuyện duy nhất mà nàng có thể làm là tiếp tục chờ đợi. Thông đạo sau lưng nàng dẫn ra ngoài cảnh kỹ trường vẫn còn vô cùng im ắng, nàng đã sắp xếp cho bốn mươi tên tử sĩ tinh nhuệ bên trong để giữ chặt thông đạo này.

Thời gian như đang trôi qua từng giây một, tuy chỉ mới chưa tới năm phút đồng hồ, nhưng Mông Nghiên lại cảm giác như đã qua năm ngàn năm vậy! Rốt cục Mạnh Hổ đã mang theo hai tên Man nhân hung thần Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ vượt qua tầng tầng chặn giết của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, chạy tới chân tường bảo vệ ở phía Bắc khán đài.

Tường bảo vệ phía Bắc khán đài vốn dùng để bảo vệ đám vương tôn quý tộc trên hàng ghế đặc biệt, độ cao của nó còn cao hơn cả tường bảo vệ ở ba mặt còn lại. Tường bảo vệ ở ba mặt còn lại đều cao hơn ba trượng, hơn nữa trên đầu tường còn có một lớp lưới sắt cao chừng hai trượng nữa. Với độ cao như vậy chỉ dựa vào sức người là tuyệt đối không thể vượt qua, cho dù bằng vào trường mâu miễn cưỡng vượt qua được tường bảo vệ cao ba trượng, cũng khó mà tránh khỏi bị lớp lưới sắt cao hai trượng ngăn trở. E rằng bọn Mạnh Hổ còn chưa kịp xé rách lớp lưới sắt để chạy trốn, bọn cung tiễn thủ đã nhanh chóng đuổi tới bắn chết bọn họ ngay trên lưới sắt.

Trên hàng ghế đặc biệt phía Bắc khán đài.

Thấy tình lang ngày nhớ đêm mong của mình đã tới gần ngay trước mắt, công chúa Mông Nghiên không kìm được nỗi vui mừng, vọt tới sát mép khán đài đưa tay vẫy vẫy Mạnh Hổ:

- Hổ lang… Ở đây! Đột vây ngã này!

Gần như cùng lúc công chúa Mông Nghiên cất tiếng kêu, hai tên tử sĩ tinh nhuệ của phủ công chúa đã nhanh chóng xuất hiện phía sau nàng. Chỉ trong nháy mắt, lớp lưới sắt kiên cố đã bị phá vỡ một lỗ hổng to tướng, một sợi dây sắt thòng xuống sẵn sàng phía ngoài tường. Mạnh Hổ cùng bọn Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ thấy vậy không nén nổi vui mừng, cả ba ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Mạnh Hổ rống to một tiếng, đoạt lấy mười mấy cây trường mâu sau đó ném tung ra bốn phía, giết chết ít nhất hai mươi tên cảnh vệ cảnh kỹ trường. Thừa dịp đám cảnh vệ vây quanh sợ hãi thối lui, Mạnh Hổ quay lại quát to với Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ:

- Các ngươi chạy trước đi, mau!

Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ do dự một chút rồi gầm to:

- Ngươi lên trước, huynh đệ chúng ta đoạn hậu!

- Câm miệng!

Mạnh Hổ lại thét:

- Còn ở đó lải nhải nữa, bản tướng quân sẽ vặn cổ các ngươi!

Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ nhìn nhau, thân hình hai người gần như đồng thời bắn vọt lên không, lấy tốc độ nhanh nhất bám sợi dây sắt trèo lên khán đài. Trên khán đài, công chúa Mông Nghiên lo lắng nhìn xuống, chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn tên cảnh vệ cảnh kỹ trường đang từ bốn phương tám hướng xông tới, trong nháy mắt đã bao vây Mạnh Hổ vào giữa.

Thế nhưng ngay sau đó, đám đông bao vây xung quanh Mạnh Hổ trong giây lát đã bị giạt ra bốn phía, xem tình cảnh giống như có một cơn sóng thần cuồn cuộn đánh vào mỏm đá ngầm kiên cố, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa trong nháy mắt liền hoá thành bọt nước văng tung toé đầy trời. Thân hình cường tráng của Mạnh Hổ lại hiện ra, sau đó thoăn thoắt leo lên theo sợi xích sắt nhanh như vượn, rốt cục đã lên tới khán đài phía Bắc.

- Đi thôi!

Sau khi nhảy lên khán đài, Mạnh Hổ không chút nghĩ ngợi ôm xốc thân thể mềm mại của Mông Nghiên vắt ngang lên vai mình, dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía thông đạo. Trước khi chạy vẫn không quên quay sang quát một tiếng với hai tên Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ còn đang đứng ngây ra đó, Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ phát ra hai tiếng gầm như dã thú, theo sát sau lưng Mạnh Hổ chạy về phía thông đạo.

Vút… vút… vút…

Ngay lúc bọn Mạnh Hổ vừa chạy vào trong thông đạo, một trận mưa nỏ tiễn dày đặc đột ngột từ phía sau bắn tới. Hai tên tử sĩ chạy sau cùng trong nháy mắt đã biến thành hai con nhím, mỗi tên bị trúng ít nhất là ba, bốn mươi mũi nỏ tiễn trên người. Nỏ tiễn sau khi xuyên qua thân thể chúng có thể nhìn thấy được ánh sáng xanh sẫm lấp loé, vừa nhìn đã biết là được tẩm đầy kịch độc!

Hiển nhiên lần này Mông Diễn và Sử Di Viễn đã quyết định hạ sát thủ, không dám nuôi hy vọng bắt sống được Mạnh Hổ một lần nữa, trò mèo vờn chuột diễn một lần cũng đã quá đủ rồi, Mông Diễn cũng không dám nghĩ đến sẽ diễn lại lần thứ hai. Lần này cho dù Sử Di Viễn nói đến rách cả lưỡi hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện giữ lại tính mạng Mạnh Hổ, để cho một kẻ nguy hiểm như vậy sống sót, Mông Diễn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Phải biết rằng tên Mạnh Hổ này có thể mang theo một cánh tinh binh đánh tới đế đô Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt! Có ai dám nói hắn sẽ không mang theo một cánh tinh binh như vậy đánh tới đế đô Lạc Kinh sau khi trốn thoát khỏi đế quốc Quang Huy?! Nếu là như vậy, Mông Diễn hắn há chẳng giống như Thu Phong Kính, bị Mạnh Hổ bắt làm tù binh hay sao? Nghĩ tới đây, Mông Diễn không rét mà run, trong lòng vô cùng hối hận, nếu sớm biết đã không đáp ứng yêu cầu của lão hồ đồ Sử Di Viễn kia rồi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Chuyện duy nhất mà Mông Diễn cảm thấy may mắn chính là, lúc này Mạnh Hổ đã bị dồn vào ngõ cụt.

Lối ra của thông đạo đã bị đám cung tiễn thủ của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường và đám thị vệ đại nội của Mông Diễn ngăn chặn, nhất là đám thị vệ đại nội có mang theo hai mươi cây Thần Cơ nỏ phát huy ra tác dụng ngoài sức tưởng tượng. Tuy rằng số lượng hai mươi Thần Cơ nỏ không nhiều nhặn gì, nhưng dùng để phong toả lối ra một thông đạo nho nhỏ thì vẫn còn thừa sức.

Tuy rằng Mạnh Hổ võ nghệ cao cường, nhưng hắn cũng không có khả năng hứng chịu mười mấy mũi nỏ tiễn trên người mà không chết. Dù sao Mạnh Hổ cũng là tấm thân bằng xương bằng thịt, không phải mình đồng da sắt, bị nỏ tiễn bắn trúng phải chỗ yếu hại cũng phải chết như thường.

Mặt khác, đầu kia của thông đạo này cũng đã bị đội cảnh vệ của cảnh kỹ trường nhanh chóng ngăn chặn. Hiện tại Mạnh Hổ cùng với Hoa Báo Tề Anh, Độc Xà Dư Vũ, công chúa Mông Nghiên và đội tử sĩ của nàng đã trở thành cá nằm trong chậu. Chỉ chờ Diệp Hạo Thiên mang Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh của Ngự Lâm quân từ Huyết Long cốc trở về, toàn bộ cảnh kỹ trường sẽ bị vây chặt như nêm cối, lúc ấy cho dù Mạnh Hổ có tài năng thông thiên triệt địa cũng không thể nào chạy thoát.

- Mạnh Hổ, các ngươi đã bị bao vây!

- Đừng ngoan cố chống lại, buông vũ khí đầu hàng đi thôi!

- Mạnh Hổ, dù cho ngươi chạy thoát thì sao chứ? Nếu không sử dụng giải dược đúng kỳ hạn, ngay cả bản sư cũng không dám chắc độc dược trong cơ thể ngươi sẽ phát tác lúc nào, đến lúc đó cho dù Thánh nữ Quang Minh giáng lâm cũng không thể nào cứu được ngươi!

Tuy rằng thoạt nhìn bọn Mạnh Hổ đã như cá nằm trong chậu, nhưng trong lòng Mông Diễn vẫn cảm thấy run lên từng đợt, hắn vẫn lo rằng Mạnh Hổ sẽ phá vây thoát được cho nên cố gắng hết sức chiêu hàng Mạnh Hổ. Đương nhiên nếu như Mạnh Hổ buông vũ khí từ trong thông đạo đi ra mà không phòng bị, Mông Diễn hắn sẽ không chút do dự hạ lệnh bắn chết Mạnh Hổ ngay lập tức!

Cho nên chuyện dụ hàng này chỉ là lừa gạt mà thôi.

Tuy nhiên đáng tiếc rằng, bây giờ Mông Diễn mới giác ngộ chuyện này dường như đã chậm.

Lúc này Mạnh Hổ đã thật sự trở thành một con mãnh hổ thoát khỏi lồng giam, hơn nữa lại có thêm hai nanh vuốt có thể nói là sắc bén nhất: Hoa Báo Tề Anh và Độc Xà Dư Vũ. Người ta thường gọi cái gì là hổ thêm cánh, bây giờ muốn vây khốn Mạnh Hổ gần như không có khả năng.

- Hai mươi Thần Cơ nỏ!

Độc Xà Dư Vũ lập tức dựa theo tiếng nỏ tiễn xé gió mà phát đoán ra tình hình quân địch, liền rút ra năm mũi Nhạn Linh tiễn từ trong ống tên lắp sẵn sàng lên trên dây cung, quay đầu lại gằn giọng nói với Mạnh Hổ:

- Ta cần yểm hộ, mỗi lần ngăn trở địch nhân bắn một lượt, ta có thể bắn chết ít nhất bốn tên nỏ thủ.

- Ta lên!

Một tên tử sĩ của phủ công chúa tay cầm trọng thuẫn liền nằm xuống đất, sau đó co tròn người lại, bắt đầu lăn trên mặt đá xanh của thông đạo ra ngoài cửa. Gần như trong khoảnh khắc mà hắn lăn ra tới cửa thông đạo, một đợt nỏ tiễn dày đặc đã bắn tới, mạnh mẽ trúng vào mặt trọng thuẫn bằng sắt ròng, sau đó văng ra khắp nơi.

Gần như cùng lúc tên tử sĩ kia lăn ra ngoài cửa thông đạo, thân hình của Độc Xà Dư Vũ cũng nhanh nhẹn quay một vòng sau đó trượt ra ngoài. Ngay lúc đợt nỏ tiễn thứ nhất bắn vào trọng thuẫn của tên tử sĩ kia, đợt nỏ tiễn thứ hai còn chưa kịp bắn tới, Độc Xà Dư Vũ được tên tử sĩ yểm hộ đột nhiên đứng thẳng người lên, gần như hoàn toàn dựa vào bản năng, dây cung vốn đã giương căng trong tay Độc Xà Dư Vũ đột nhiên buông ra. Chỉ nghe ong một tiếng, rốt cục năm mũi Nhạn Linh tiễn trên dây cung đã đồng thời bắn ra, ngay sau đó, bên ngoài thông đạo lập tức vang lên mấy tiếng kêu thảm khốc.

Độc Xà Dư Vũ không hổ là cao thủ có tài bắn vô cùng tuyệt diệu, năm mũi tên bắn ra cùng lúc đã giết được năm tên nỏ thủ bên ngoài thông đạo. Còn lại mười lăm tên nỏ thủ theo bản năng sửng sốt một chút, một luồng khí lạnh từ sau lưng bọn chúng chầm chậm lan toả khắp cả thân người, cho dù là bọn lão binh đã quen sinh tử, lúc đối mặt với tay sát thủ ghê gớm như vậy cũng khó tránh khỏi run như cầy sấy.

Ngay trong sát na mười lăm tên nỏ thủ còn đang giật mình sửng sốt, Độc Xà Dư Vũ lại ra tay, với tốc độ nhanh đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được, rút toàn bộ số Nhạn Linh tiễn còn lại trong ống tên đặt lên dây cung. Ngay sau đó cánh cung vốn thẳng đứng đã cong lên như vầng trăng rằm, bảy mũi Nhạn Linh tiễn nằm trên dây cung thành hình rẽ quạt đã nhắm vào số nỏ thủ còn lại bên ngoài thông đạo.

Cho đến lúc này, tên tiểu đội trưởng đội Thần Cơ nỏ thủ mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vã rống to:

- Đội trọng thuẫn tiến lên, nỏ thủ lùi lại phía sau…

Nhưng lúc này đã muộn!

Giọng của tên tiểu đội trưởng còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ong vang lên, bảy mũi Nhạn Linh tiễn nằm trên dây cung của Độc Xà Dư Vũ đã bắn ra cùng một lúc, lại có bảy tên nỏ thủ theo đó mà ngã xuống. Cách đó không xa, Mông Diễn và Sử Di Viễn đang ở giữa vòng bảo vệ trùng trùng của đám thị vệ đại nội đồng thời giật mình kinh hãi, thầm nghĩ tài bắn cung của tên Độc Xà Dư Vũ này quả thật là đáng sợ tới cực điểm. Vốn thời điểm trên sàn giác đấu còn chưa cảm thấy hắn đáng sợ bao nhiêu, hiện lại xem ra là hắn đã cố ý không xuất ra hết toàn lực, còn ẩn giấu lại một phần, cho đến giờ phút này, Độc Xà Dư Vũ mới hoàn toàn thể hiện hết thực lực kinh khủng của mình.

Mười hai mũi Nhạn Linh tiễn, mỗi mũi một mạng, tuyệt đối không trật phát nào, hơn nữa động tác rút tên, lắp lên dây cung, giương cung, bắn tên đều lưu loát một mạch như nước chảy mây trôi, người khác cần phải có một thời gian ngắn để hoàn thành, hắn lại hoàn thành gần như ngay lập tức. Đáng sợ hơn nữa, dưới tình hình hắn hoàn toàn không nhắm mà vẫn bắn trúng mục tiêu, nhất là lần bắn thứ hai lấy bảy mạng nỏ thủ, toàn bộ đều bị trúng tên ngay cổ họng, tuyệt không sai lệch! Đây quả thật là kỹ thuật thần kỳ!

Tám tên nỏ thủ còn lại đang chuẩn bị phản kích, nhưng mệnh lệnh của tên tiểu đội trưởng làm cho bọn chúng luống cuống chân tay, vô tình giúp cho bọn Mạnh Hổ rất nhiều. Đoạn trước đã có nói qua, năng lực nắm bắt thời cơ trên chiến trường của Mạnh Hổ là tuyệt đối không ai có thể sánh bằng, chỉ cần địch nhân phạm bất cứ sai lầm nào dù là rất nhỏ, cũng tuyệt đối khó tránh khỏi khứu giác nhạy bén của Mạnh Hổ.

- Giết!

Mạnh Hổ đột ngột xoay ngược hai tay lại ôm chặt thân thể Mông Nghiên, sau đó hét lớn một tiếng nhảy ra bên ngoài thông đạo. Hoa Báo Tề Anh cũng nhanh như tia chớp xông ra, còn lại một đám tử sĩ phía sau đang cố gắng ngăn cản truy binh ở mặt sau, lấy sinh mạng của bọn chúng tranh thủ thời gian cho Mông Nghiên phá vây thoát đi.

Một đợt mưa tên bay ào tới, đây là tên của tám mươi tên cung tiễn thủ mai phục ở phía sau đám Thần Cơ nỏ thủ bắn ra. Tuy nhiên dù sao cung tên vẫn là binh khí sát thương tầm xa, ở cự ly gần như vậy uy lực kém xa Thần Cơ nỏ, hơn nữa mật độ mưa tên so ra cũng kém xa một hộp Thần Cơ nỏ cùng lúc bắn ra mười mũi. Cho nên tám mươi tên cung tiễn thủ bắn tên cùng một lúc căn bản là không thể nào tạo thành uy hiếp gì đối với Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh.

Người còn đang lơ lửng trên không, thân thể Mạnh Hổ uốn lượn như loài khỉ vượn, đã tránh thoát được ba mũi tên bay sượt qua đầu. Lập tức Mạnh Hổ quơ tay phải trên không bắt dính năm mũi tên, lại xoay tay phóng ngược năm mũi tên về phía trước, có hai tên trọng trang bộ binh và ba tên cung tiễn thủ trong đám cảnh vệ dày đặc bên ngoài liền ngã xuống.

Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh đã đồng thời rơi xuống đất, ngay lập tức thân hình hai người lại bắn vọt lên không nhanh như chớp. Lần này hạ xuống, hai người đã lọt vào giữa đám bộ binh dày đặc của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, hai tên cung tiễn thủ đứng trước mặt hai người chưa kịp hối lui về phía sau chỉ trong khoảnh khắc đã bị hai người đánh cho vỡ sọ, nội phủ tan nát mà chết.

- Trọng trang bộ binh lên, ngăn cản bọn chúng!

- Cung tiễn thủ lui về phía sau, trọng trang bộ binh lập tức kết trận!

- Đại đội số Hai, cự ly năm mươi bước, kết trận…

Phía sau trận của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, một tên quan quân đang liều mạng quơ quơ chiến đao trong tay gào thét đến khàn cả giọng. Thân là quan chỉ huy cao nhất của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường, đường nhiên hắn hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa gì, nếu để cho mấy tên đấu sĩ hung hăng này đột phá vòng vây chạy thoát, như vậy danh dự, tài sản, địa vị, vợ con của hắn đều không cánh mà bay, thậm chí toàn bộ gia tộc của hắn cũng sẽ giáng xuống thành dân chúng hạ tiện có đẳng cấp thấp nhất!

Thật ra tên quan chỉ huy này đã làm hết sức, đội cảnh vệ cảnh kỹ trường cũng đã làm hết sức.

Thật sự là ba tên đấu sĩ này vô cùng đáng sợ lại hung hãn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ dựa vào binh lực chưa tới một liên đội bộ binh ở cảnh kỹ trường căn bản là không đủ để chặn đứng bọn họ. Tuy rằng tên quan chỉ huy vẫn đang cố gắng, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng hết thảy đều không còn cứu vãn được nữa.

Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh hung hăng xông vào giữa đội hình bộ binh dày đặc giống như hai con sư tử hung mãnh xông vào giữa đàn chó hoang. Tuy bọn chó hoang cũng có răng sắc vuốt bén, tuy rằng cũng liều chết phản kích, nhưng vũ lực đáng thương của bọn chúng nếu đem ra so với hai con sư tử hùng mạnh thật sự là quá nhỏ bé, nhỏ đến mức có thể coi như là không có.

Những tiếng kêu la thể lương thảm thiết trong thoáng chốc vang tận mây xanh, cùng với tiếng kêu la thảm thiết vang lên, thỉnh thoảng còn có tay gãy chân đứt máu chảy đầm đìa tung bay đầy trời. Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh giết đến đỏ cả mắt, lúc này trông cả hai lại như hai con trâu dữ tợn, giữa đội hình dày đặc của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường cày ra hai thông đạo bằng máu.

Đại đội số Hai của đội cảnh vệ cảnh kỹ trường chưa kịp bày trận, Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh cũng đã đột phá xuên qua đội hình của đại đội số Một. Không hề do dự, hai người tiếp tục hung hăng xông tới, phía sau, sát thủ máu lạnh Độc Xà Dư Vũ cũng theo bén gót. Đám tử sĩ của phủ công chúa liều mạng ngăn cản đội cảnh vệ cảnh kỹ trường mặt sau thông đạo đã tử trận sạch sẽ, nhưng bọn chúng cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình, thay Mông Nghiên tranh thủ thời gian đột phá vòng vây…