Hổ Lang Chi Sư

Chương 201: Phản con bà nó!




Mông Khác chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lên bàn, trên bàn bày một cái giá gỗ để đao được điêu khắc hoa văn tinh xảo sống động. Trên giá đao là một thanh bảo đao có hình dạng và phương thức chế tạo theo phong cách cổ xưa, bảo đao nhìn qua rất nặng nề, hình thức bình phàm, không hề nạm vàng hay khảm ngọc, nhưng vừa nhìn đã biết ngay không phải là vật tầm thường. Trên thực tế, bảo đao này chính là đao Trảm Tướng làm cho tất cả các Tổng đốc của đế quốc Quang Huy mỗi khi nghe tới phải kinh hồn táng đởm.

Bao nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu Tổng đốc của đế quốc Quang Huy ôm lòng phản nghịch đã phải nuốt hận trước mũi đao này.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên bước nhanh vào đại sảnh, ôm quyền thi lễ với Mông Khác:

- Tham kiến Vương gia!

Mông Khác khoát tay, trầm giọng hỏi:

- Hạo Thiên, chuẩn bị xong cả rồi chứ?

- Hồi bẩm Vương gia, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi!

Diệp Hạo Thiên nghiêm nghị đáp:

- Sư đoàn số Một của quân đoàn cấm vệ cùng với sư đoàn số Bốn của quân đoàn Đông Bộ đã đóng quân ở phía Tây Bắc thành Hà Nguyên hai mươi dặm. Sư đoàn số Ba của quân đoàn cấm vệ và sư đoàn số Ba của quân đoàn Đông Bộ thì đóng ở phía Tây Nam thành Hà Nguyên hai mươi dặm. Sư đoàn số Sáu của quân đoàn cấm vệ và sư đoàn số Một, số Hai của quân đoàn Đông Bộ thì cải trang thành tàn binh của quân đoàn cận vệ vẫn đóng tại thành Hà Nguyên. Chờ sau khi quân đoàn Tây Bộ tiến vào thành Hà Nguyên, hai đường đại quân phía Tây Bắc, Tây Nam sẽ quay đầu về vây chặt bốn cửa thành, phối hợp với đại quân trong thành vây kín quân đoàn Tây Bộ!

Mông Khác trầm giọng:

- Làm việc phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để lộ ra bất cứ sơ xuất nào dù nhỏ!

- Xin Vương gia yên tâm!

Diệp Hạo Thiên đáp:

- Hai đường đại quân phía Tây Bắc, Tây Nam đều là theo quân lệnh của Vương gia mà hành sự, Mạnh Hổ không thể nào nhìn ra sơ xuất gì trong đó, cho dù Mạnh Hổ giảo hoạt đến mức nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Vương gia lại hạ thủ đối với hắn! Đợi đến khi Mạnh Hổ hiểu ra đại sự bất ổn, hai vạn tàn quân của hắn cũng đã hãm sâu trong vòng vây trùng điệp của hai mươi vạn đại quân!

- Nhưng dù sao tên Mạnh Hổ này cũng là một con mãnh hổ!

Mông Khác nghiêm nghị:

- Chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường!

- Mãnh hổ dù mạnh dến đâu chung quy cũng chỉ là súc sinh mà thôi!

Diệp Hạo Thiên cung kính:

- Làm sao có thể thoát được lồng sắt của Vương gia cho được?

Vẻ mặt Mông Khác ngưng trọng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Từ tình cảm cá nhân mà nói, hắn cũng không muốn hạ thủ với Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ, bởi vì hắn rất coi trọng tài năng của Mạnh Hổ. Giờ đây phải tự tay huỷ diệt một danh tướng tài ba hiếm có như vậy, trong lòng Mông Khác không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Thế nhưng lý trí nói cho Mông Khác biết rằng, bắt buộc hắn phải làm như vậy, hắn phải tuyệt đối không được lưu tình, tiêu diệt Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ. Bởi vì nếu đem ra so sánh với Mông Diễn, Mạnh Hổ vẫn chỉ là một tên tướng quân, cho dù lên cao đến đâu đi nữa cũng chỉ là Tổng đốc của một địa phương. Mạnh Hổ đại biểu cho lợi ích bên lề của đế quốc Quang Huy, mà Mông Diễn là đại biểu cho ích lợi trung tâm của Hoàng gia!

Nếu như Mông Diễn thất thế rất có thể sẽ ảnh hưởng tới lục đục nội bộ trong Mông gia, tiến tới chỗ làm cho quân đoàn chia rẽ, sinh ra nội chiến, kết quả sẽ làm cho thế lực của Mông gia bị tổn thất nặng nề. Nếu thật là như vậy, cho dù những gia tộc khác không có ý dòm ngó cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy. Vì muốn bảo vệ Mông Diễn, bảo vệ cho lợi ích trọng tâm của Hoàng gia, Mông Khác sẽ không hề do dự hạ thủ với Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ.

Đối với Mông Khác mà nói, tổn thất một viên tướng không đáng kể gì, tổn thất hai ba vạn lão binh càng không đáng kể. Đế quốc Quang Huy lãnh thổ rộng lớn, dân cư hơn bảy ngàn vạn người, cho tới bây giờ vẫn không thiếu danh tướng, lại càng không thiếu tinh binh.

--------------

Thành Hà Nguyên, trong Ủng thành ở cửa Tây.

Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Trương Hưng Bá tiến vào Ủng thành, lại nghe thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tươi như khi tới. Vốn trong lòng đã sẵn mối nghi ngờ, cho nên lần này Mạnh Hổ chú ý vô cùng cẩn thận, cố ý cỡi Ô Vân Cái Tuyết đi tới góc Đông Bắc của Ủng thành chăm chú nhìn thật kỹ. Nhờ có ánh sáng chập chờn của cây đuốc trên tay Trương Hưng Bá, quả nhiên Mạnh Hổ nhìn thấy trên tường thành bằng đá xanh vẫn còn lưu lại những vết máu màu đỏ sậm.

Tất Điêu Tử đưa mắt nhìn quanh bốn phía, giọng vô cùng ngưng trọng:

- Tướng quân, rất nhiều chỗ có vết máu!

Mạnh Hổ khẽ ừ một tiếng rồi tung mình xuống ngựa, rút chiến đao cạy lên một viên gạch lót nền, kết quả phát hiện ngay cả lớp đất phía dưới cũng đã nhuộm thành màu đỏ sậm. Mạnh Hổ cạy liên tục mấy viên gạch gần đó, phát hiện ra máu đỏ sậm gần như đọng vũng trên lớp đất bên dưới. Mạnh Hổ không khỏi cảm thấy kinh hãi trong lòng, nơi này đã chết không biết bao nhiêu người, máu tươi đổ ra rất nhiều mới có thể gây nên cảnh tượng như vậy!

- Làm gì đó?

Đang khi Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử còn đang thầm kinh hãi trong lòng, đột nhiên có tiếng quát hỏi từ phía sau vang lên:

- Các người làm gì ở đây?

Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một tên liên đội trưởng cấm vệ quân được mười mấy tên quan quân đi theo hộ vệ đang đứng nghiêm ngoài cửa Ủng thành. Hiển nhiên tên liên đội trưởng kia không biết mặt Mạnh Hổ, cau mày quát hỏi:

- Lén lén lút lút gì đó, rốt cục các ngươi đang làm gì?

- Chào các vị!

Tất Điêu Tử đáp:

- Chúng ta đang bắt dế.

- Bắt dế?

Tên liên đội trưởng kia lại quát hỏi:

- Bắt dế sao lại vào đây?

Tất Điêu Tử nhún vai đáp:

- Vị trưởng quan này không biết, lão Đại của ta bình sinh thích nhất là đá dế, vừa rồi lão phu nghe được tiếng kêu của "Hồng Bào tướng quân"* thuộc hàng cực phẩm, cho nên vào đây tìm kiếm!

(*Hồng bào tướng quân: giống như dế lửa bây giờ)

- Được rồi!

Tên liên đội trưởng cấm vệ quân kia quát với giọng không tốt lành gì:

- Nơi này không phải là nơi để cho ngươi bắt dế, đi chỗ khác cho mau!

Mạnh Hổ vẫn lạnh lùng đứng im nãy giờ bỗng nhiên nảy ra một ý, đột nhiên sa sầm mặt, lạnh lùng quát:

- Làm càn, các ngươi có biết bản tướng quân là ai chăng?

- Không cần biết ngươi là ai?!

Thấy Mạnh Hổ không nể mặt, tên liên đội trưởng cấm vệ quân kia cũng lập tức thay đổi sắc mặt, đằng đằng sát khí quát:

- Nơi đây là chỗ đóng quân của quân đoàn cấm vệ chúng ta, Vương gia đã có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện ở lại nơi đây, kẻ nào trái lệnh, giết chết không tha!

- Giết chết không tha?

Mạnh Hổ ung dung:

- Bằng vào ngươi thôi sao?

Vừa nghe Mạnh Hổ đổi giọng, Trương Hưng Bá lập tức rút song thiết kích trên lưng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tên liên đội trưởng cấm vệ quân kia. Xem tư thế của Trương Hưng Bá, chỉ cần Mạnh Hổ ra lệnh một tiếng, tên mãng hán này sẽ không chút do dự xông lên lấy mạng tên liên đội trưởng kia.

Tên liên đội trưởng cấm vệ quân không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, không tự chủ lùi lại hai bước, kinh hãi hỏi:

- Các ngươi muốn làm gì?

Phía sau tên liên đội trưởng kia, mười mấy tên quan quân của quân đoàn cấm vệ cũng tiến tới, cả bọn đều rút chiến đao cầm trên tay.

- Chúng ta có làm gì đâu!

Mạnh Hổ vẫn ung dung, sau đó đột ngột chuyển sang một đề tài khác không ăn nhập gì với tình hình trước mắt:

- Chúng ta chỉ muốn biết vì sao mấy ngày trước lại xử quyết rất nhiều tướng sĩ vô tội ở nơi đây?

Phải nói Mạnh Hổ vô cùng giảo hoạt, chiêu giả ngây giả dại này vừa xuất ra quả thật đã đạt hiệu quả như ý muốn. Tên liên đội trưởng kia không kịp đề phòng, buộc miệng đáp:

- Cái gì mà tướng sĩ vô tội, đám tàn binh của quân đoàn cận vệ đều là quân phản loạn… ngươi hỏi chuyện này làm gì? Bản trưởng quan cảnh cáo ngươi, bất kể ngươi là ai, mời nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nếu như còn dám cố ý gây sự, vậy đừng trách bản trưởng quan không khách sáo!

Phản ứng của tên liên đội trưởng kia coi như cũng không chậm, chỉ nói được nửa câu liền nuốt trở vào. Nhưng đối với hai con cáo già như Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử, bấy nhiêu cũng đã quá đủ, hai người chỉ cần chút tin tức ấy đã có thể đại khái suy đoán được sự tình. Lập tức Mạnh Hổ cũng không còn lòng dạ nào giằng co với tên liên đội trưởng kia, lấy mắt ra hiệu với Tất Điêu Tử, xoay người lên ngựa nghênh ngang mà đi. Trương Hưng Bá lộ vẻ không cam lòng trừng mắt nhìn tên liên đội trưởng kia một cái rồi mới chịu lên ngựa ra khỏi Ủng thành.

Sau khi ra khỏi Ủng thành, Mạnh Hổ vẫn tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước hơn ba mươi dặm, sau đó mới ghìm cương ngựa lại. Tất Điêu Tử và Trương Hưng Bá phía sau cũng thắng ngựa dừng chân, Mạnh Hổ quay đầu lại nhìn về hướng thành Hà Nguyên, trầm giọng nói:

- Lão Tất, ngươi thấy sao?

Tất Điêu Tử hít sâu một hơi khí lạnh, giọng vô cùng ngưng trọng: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Ty chức nghĩ tướng quân hẳn cũng đã nhận ra, trong Ủng thành ở cửa Tây của thành Hà Nguyên đã từng xảy ra một trận giết chóc rất lớn. Theo những vết máu bắn đầy tường thành và vết máu còn đọng dưới đất, trận giết chóc này ước chừng xảy ra khoảng năm ba ngày trước, nhân số ít nhất phải trên năm ngàn người!

- Không sai!

Mạnh Hổ gật mạnh đầu:

- Nếu chỉ giết chóc chừng vài trăm người, trong không khí không có khả năng lưu lại mùi máu tươi nồng nặc như vậy!

- Còn nữa…

Tất Điêu Tử nghiêm nghị nói:

- Theo như những lời mà tên liên đội trưởng cấm vệ quân vừa rồi lỡ mồm tiết lộ, cánh quân bị tàn sát trong Ủng thành ở cửa Tây rất có thể là đám tàn binh của quân đoàn cận vệ vừa phá vòng vây trốn thoát ở Thiên Kỵ cương!

- Cũng chỉ có thể là tàn binh quân đoàn cận vệ của Mông Diễn mà thôi!

Mạnh Hổ trầm giọng:

- Bởi vì sau khi cơn hồng thuỷ tràn ngập Thanh Châu, trên thực tế Thu Vũ Đường cũng đã bỏ Thanh Châu, các đường đại quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng đã co cụm về Trung Châu để chặn giết quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta. Cho nên chúng quanh thành Hà Nguyên, tuyệt đối không còn có quân của đế quốc Minh Nguyệt!

- Còn nữa…

Tất Điêu Tử trầm giọng:

- Tướng quân có để ý hay không, vừa rồi tên liên đội trưởng cấm vệ quân kia đã gọi tàn binh của quân đoàn cận vệ là quân phản loạn!

Mạnh Hổ gật đầu tỏ ý tán thành, trầm giọng hỏi:

- Lão Tất, tâm tư ngươi rất là cẩn mật, ngươi hãy suy kỹ cho cẩn thận, vì sao tàn binh của quân đoàn cận vệ lại trở thành quân phản loạn. Lại còn chuyện này, ngươi cho rằng có bao nhiêu tàn binh của quân đoàn cận vệ đã trở thành quân phản loạn? Cuối cùng nguyên nhân của tất cả những chuyện này là sao?

Tất Điêu Tử trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới nói:

- Ty chức nghĩ rằng việc này không thể xét đơn độc một mình nó, mà ắt hẳn có liên quan đến hành động khác thường của Mông Khác đêm nay! Tướng quân ngài thử nghĩ xem, đột nhiên Mông Khác đề xuất tiếp tục Tây chinh, chẳng lẽ về chính trị hắn đột ngột trở thành ngu ngốc như Mông Diễn hay sao?

- Chuyện này không có khả năng!

Mạnh Hổ lắc đầu:

- Dù sao Mông Khác vẫn là Mông Khác, thằng lỏi con như Mông Diễn sao thể so sánh được?

- Vậy thì đúng rồi!

Tất Điêu Tử nói:

- Nếu như không phải Mông Khác ngu ngốc về mặt chính trị, như vậy hắn đưa ra chuyện tiếp tục Tây chinh chỉ là nguỵ trang bề ngoài mà thôi, còn dụng ý chân thực của hắn lại là chuyện khác. Nói cách khác hắn thông qua chuyện tiếp tục Tây chinh để che giấu ý đồ nào đó, để thực hiện mục đích mà hắn không muốn người khác biết!

- Mục đích không thể cho ai biết?

Mạnh Hổ nghe vậy nhướng nhướng mày, trầm giọng hỏi:

- Mục đích gì vậy?

- Khó mà nói được…

Tất Điêu Tử trầm ngâm:

- Nhưng ty chức nghĩ rằng mục đích của lão Mông Khác này đơn giản chỉ có ba khả năng!

- Ba khả năng? Là gì vậy?

- Khả năng thứ nhất là Mông Khác muốn âm thầm ký kết hiệp nghị với đế quốc Tinh Hà, vương quốc Nhật Húc và giáo đình Quang Minh để chia cắt đế quốc Minh Nguyệt, nếu là như vậy, tiếp tục Tây chinh không phải chỉ là si tâm vọng tưởng. Nhưng ty chức nghĩ rằng khả năng này vô cùng bé nhỏ, chỉ cần đế quốc Tinh Hà, vương quốc Nhật Húc và giáo đình Quang Minh không ngu ngốc, tuyệt đối sẽ không giúp đỡ đế quốc Quang Huy tiêu diệt đế quốc Minh Nguyệt!

- …Thứ hai, Mông Khác cố ý nói bóng gió rằng tiếp tục Tây chinh, có lẽ muốn dụ dỗ những quốc gia xung quanh thấy vậy thừa cơ kéo quân sang xâm lấn, sau đó mới tập kết binh lực ồ ạt phản công, nhờ đó mà mưu lợi! Với thực lực lúc này của đế quốc Quang Huy, nếu như muốn gồm thâu đế quốc Tinh Hà hoặc vương quốc Húc Nhật là không có khả năng, nhưng bắt buộc bọn chúng phải cắt đất cầu hoà là điều hoàn toàn có thể. Tuy nhiên nếu xét đến cuộc Tây chinh vừa mới thảm bại, hơn nữa người kế vị của đế quốc Quang Huy chưa thể xác lập, lại thêm nội bộ bất ổn, khả năng này cũng không lớn!

- …Như vậy chỉ còn khả năng thứ ba, Mông Khác làm như vậy là vì muốn bố trí một cái bẫy rập vô cùng hiểm độc, sau đó quăng lưới bắt trọn quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta!

- Hả?!

- Cái gì?!

Sau khi nghe Tất Điêu Tử kể ra khả năng thứ ba, Mạnh Hổ và Trương Hưng Bá đồng thời biến sắc. Tất Điêu Tử lại tiếp tục phân tích:

- Tướng quân hãy nhớ lại thật kỹ sự điều động binh lực của Mông Khác! Quân đoàn Đông Bộ đóng quân ở phía Tây Bắc thành Hà Nguyên ba mươi dặm, quân đoàn cấm vệ đóng ở phía Tây Nam của thành Hà Nguyên ba mươi dặm. Mà quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta cùng với tàn binh của quân đoàn cận vệ vào thành Hà Nguyên nghỉ ngơi và hồi phục. Tướng quân, dụng tâm hiểm ác của Mông Khác đã lộ ra rất rõ ràng!

- …Nếu như ty chức đoán không sai, lão Mông Khác tính toán rằng chờ đến sau khi quân ta tiến vào đóng quân bên trong thành Hà Nguyên, hai đường đại quân đóng ở hai hướng Tây Bắc, Tây Nam sẽ quay đầu lại giết trở về, cũng sẽ phong toả bốn cửa thành trong thời gian ngắn nhất vây khốn quân ta bên trong thành Hà Nguyên. Địa thế thành Hà Nguyên hơi cao, nguồn nước thiếu thốn, nếu như quân ta bị vây khốn như vậy, không quá bảy ngày sẽ hoàn toàn sụp đổ!

Nghe đến đây, Mạnh Hổ không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh xuất ra khắp người, ngưng giọng hỏi:

- Lão Tất, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?

Chuyện này Mạnh Hổ không thể không thận trọng, nếu như Tất Điêu Tử nói đúng, vậy quân đoàn Mãnh Hổ trừ tạo phản ra không còn con đường nào khác có thể đi. Nhưng nếu như Tất Điêu Tử đoán sai, vậy chuyện tạo phản diễn ra sẽ tạo thành hậu quả khó có thể đánh giá. Dù sao trong suy nghĩ của Mạnh Hổ, hiện tại cũng chưa phải là thời cơ tốt nhất để chiêu binh tự lập.

Tất Điêu Tử trầm ngâm, lát sau cất tiếng trả lời:

- Ty chức không dám chắc mười thành, nhưng ít ra cũng phải có đến sáu, bảy thành!

- Làm thôi!

Ánh mắt Mạnh Hổ thoáng vẻ hung tợn, giận dữ gầm lên:

- Phản con bà nó thôi!