Hổ Lang Chi Sư

Chương 157: Nếu như trọng thưởng, ắt có dũng phu!




Hí…

Mạnh Hổ nhẹ nhàng thúc Ô Vân Cái Tuyết, Ô Vân Cái Tuyết nhất thời hí lên một tràng dài, từ trong trận chậm rãi tiến ra, đi thẳng đến trước trận của quân đoàn Tây Bộ. Lần này Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo không đi theo, hai người biết Mạnh Hổ có thói quen phát biểu trước khi đại chiến, cũng biết rõ những lời phát biểu của Mạnh Hổ có khả năng khích lệ sĩ khí và đấu chí của các tướng sĩ lên đến mức cao nhất.

Giục ngựa đi ra xa một tầm tên, Mạnh Hổ mới nhẹ nhàng thắng ngựa quay đầu lại.

Gió Bắc nổi cuồn cuộn làm chiến bào mỏng manh dán sát vào thân hình cao lớn hiên ngang của Mạnh Hổ, tạo nên những tiếng kêu phần phật. Cánh tay trần lộ ra trong gió rét nổi lên cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh, bởi vì trải qua thời gian dài không tắm rửa, mái tóc rối tung của Mạnh Hổ phập phồng phiêu đãng trong gió, giống như bờm của sư tử vậy, tràn ngập khí tức hùng mạnh của nam nhân.

Chậm rãi giơ ngang huyền thiết trường thương dài ba trượng, Mạnh Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài:

- Ngao…. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Tiếng gầm kéo dài cao vút giống như tiếng hổ gầm trong rừng núi hay tiếng sư tử gầm giữa thảo nguyên. Tiếng gầm hùng hồn cuồng dã vang tận trời xanh, tuy ở cách xa mười mấy dặm cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Tiếng kèn hiệu kéo dài và tiếng trống trận trào dâng bất chợt ngừng lại, tiếng huyên náo ồn ào của các tướng sĩ cả hai bên cũng đột ngột ngừng bặt như dao cắt. Cả trong lẫn ngoài sơn khẩu hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió Bắc kêu gào thổi tung đại kỳ nghe phần phật. Ánh mắt của mười mấy vạn tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ đồng loạt đổ dồn vào Mạnh Hổ, hơn hai vạn quân của quân đoàn Vân Châu đang bày trận bên trong sơn khẩu cũng đã thầm hoảng sợ trong lòng, bọn chúng hoảng sợ phát hiện ra rằng mặt đất dưới chân mình dường như cũng đang hơi rung động.

Ánh mắt Mạnh Hổ lướt qua sư đoàn số Một của Chiến Ưng, lớn tiếng quát:

- Sư đoàn Chiến Ưng, tiến lên phía trước!

Chiến Ưng đang ghìm chiến mã đứng yên trước đội hình của sư đoàn số Một lập tức vung cao trường thương trong tay, mũi thương sắc bén chỉ về phía sơn khẩu ngay trước mặt lớn tiếng quát:

- Sư đoàn Chiến Ưng, tiến lên phía trước!

- Hống!

- Hống!

- Hống!

Nghe tiếng thét của Mạnh Hổ và Chiến Ưng, các tướng sĩ của sư đoàn số Một đã triển khai đội hình sẵn sàng chờ đợi lập tức bắt đầu hành động, hơn hai vạn năm ngàn tướng sĩ bộ binh đều bước chỉnh tề theo nhịp điệu của tiếng kèn hiệu cuồn cuộn tiến về phía trước. Chỉ trong thoáng chốc, một khối vuông màu đỏ khổng lồ đã tách ra khỏi đội hình của cánh quân đường Bắc quân đoàn Tây Bộ, bắt đầu ào ào thẳng tiến về phía sơn khẩu.

Đến khi sư đoàn số Một đi tới trước mặt, Mạnh Hổ bất chợt hạ thấp huyền thiết trường thương trong tay, trường thương của Chiến Ưng vốn đang vung cao cũng theo đó mà hạ xuống, đồng thời cất tiếng rống to:

- Tất cả dừng lại!

- Tất cả dừng lại!

- Tất cả dừng lại!

Quan quân các cấp liên đội trưởng, đại đội trưởng, trung đội trưởng ….vội vàng hạ lệnh, sư đoàn Chiến Ưng đang mạnh mẽ xông thẳng về phía trước lập tức dừng bước. Bất quá trận hình công kích mới vừa rồi vẫn còn ngay ngắn chỉnh tề giờ đây nhìn qua đã có hơi rối loạn, dù sao bọn chúng cũng là tân binh vừa mới nhập ngũ không lâu, chế độ huấn luyện vẫn chưa tới nơi tới chốn.

Thấy đội hình công kích của sư đoàn số Một lộ vẻ hơi rối loạn, gương mặt của Chiến Ưng thoáng chốc tối sầm lại, hắn vội vàng hạ lệnh cho quan quân các cấp nhanh chóng chỉnh sửa đội hình. Sắc mặt của bọn quan quân các cấp cũng hơi lộ vẻ khó coi, bất quá tốc độ chỉnh sửa đội hình có thể chấp nhận được, chỉ trong thời gian chưa uống xong một chén trà, đội hình của sư đoàn số Một đã nghiêm chỉnh trở lại.

Sắc mặt Mạnh Hổ hơi ngưng trọng, quãng thời gian uống xong chén trà cũng đủ chết người!

Trên chiến trường địch nhân vĩnh viễn không thể nào để cho ngươi một quãng thời gian uống cạn chén trà để chỉnh sửa đội hình, địch nhân chỉ biết xung phong phát động tấn công, khiến cho đội hình của ngươi càng thêm rối loạn, cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại. Nhưng Mạnh Hổ cũng biết Chiến Ưng đã làm hết sức, từ liên đội Mãnh Hổ đến quan quân các cấp cũng đã làm hết sức. Có những chuyện có thể làm được trong quá trình huấn luyện, lại có những chuyện chỉ có thể học tập ngay trên chiến trường mà thôi.

Một cánh quân chưa trải qua quá trình chiến đấu sắt máu trên chiến trường sẽ không phải là một cánh quân chân chính.

Một tên binh sĩ nếu chưa trải qua cuộc chém giết đẫm máu chân chính, hắn sẽ không trở thành một lão binh chân chính.

Hiện tại Mạnh Hổ muốn giúp cho quân đoàn Tây Bộ thực hiện quá trình chiến đấu sắt máu trên chiến trường, muốn giúp cho mười mấy vạn binh sĩ có kinh nghiệm từ trong cuộc chiến đẫm máu, khiến cho bọn chúng thực sự trở thành lão binh đúng nghĩa, từ nay về sau không bị những lúc lâm nguy làm cho sợ hãi, lúc chiến đấu không hoảng hốt. Nếu như không làm được chuyện này, trên bước đường chinh chiến về sau, vận mệnh của quân đoàn Tây Bộ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hít thật sâu một hơi, Mạnh Hổ gằn giọng quát:

- Đại chiến sắp diễn ra trước mắt, các ngươi có sợ chết hay không?

Tất cả tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ nhìn nhau, Chiến Ưng sửng sốt trong giây lát, lập tức lớn tiếng đáp:

- Không sợ!

- Không sợ!

- Không sợ!

Rốt cục các tướng sĩ của sư đoàn số Một đã phục hồi tinh thần, vội vàng cao giọng hô theo, bất quá tiếng reo hò có vẻ hơi hỗn loạn, hơn nữa cũng không có khí thế. Mạnh Hổ càng lạnh lùng hơn trước, xem tình hình như vậy, trong lòng các tướng sĩ của sư đoàn Chiến Ưng thật ra không có chút sức mạnh nào, thật ra bọn họ rất sợ tử trận sa trường.

Nhìn thẳng vào ánh mắt mờ mịt của hơn hai vạn năm ngàn tướng sĩ sư đoàn Chiến Ưng, Mạnh Hổ quát lớn, giọng vô cùng lãnh khốc:

- Ánh mắt các ngươi đã cho ta biết, trong lòng các ngươi tràn đầy sợ hãi, các ngươi sợ sẽ tử trận tại địa phương quỷ quái này. Nhưng ta muốn cho các ngươi biết rằng, trên chiến trường càng sợ chết thì càng mau chết, những kẻ sợ chết thường là những kẻ tử trận đầu tiên!

-… Chỉ có những dũng sĩ chân chính thực sự không sợ hãi bất cứ điều gì mới có thể sống sót tới giây phút sau cùng, mới có thể còn mạng trở về quê quán đoàn tụ với thân nhân. Hãy tin tưởng ta, hãy chiến đấu với dũng khí của một nam nhân chân chính, đem sự sợ hãi và chết chóc nhường lại cho những tên binh sĩ sợ chết của đế quốc Minh Nguyệt…

- …Chúng ta là binh sĩ của quân đoàn Tây Bộ, quân đoàn Tây Bộ đánh đâu thắng đó!

Chiến Ưng và các tướng sĩ của sư đoàn số Một vội vàng gào theo, so với khi nãy thì khí thế đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Ở sơn khẩu phía đối diện, Diêu Trường thoáng chốc nở một nụ cười chế giễu. Quân đoàn Tây Bộ đánh đâu thắng đó? Cho dù Mạnh Hổ ngươi là người sáng tạo ra thế giới này, cũng không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn làm cho một đám tân binh trở thành một đám lão binh được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bản Tổng đốc cũng muốn giương mắt nhìn xem quân đoàn Tây Bộ của ngươi làm thế nào đánh đâu thắng đó, Hắc Phong Khẩu trước mắt đây ngươi còn chưa chiếm được nữa là, hừ hừ…

Trước trận, Mạnh Hổ khẽ vung huyền thiết trường thương trong tay lên, tiếng hò reo của Chiến Ưng và toàn thể tướng sĩ của sư đoàn số Một đột nhiên ngừng lại.

Ánh mắt Mạnh Hổ quét qua hơn hai vạn năm ngàn tướng sĩ, lớn tiếng quát:

- Ai có thể cho ta biết, vì sao chúng ta đi đánh giặc?

Hơn hai vạn năm ngàn tên tân binh của sư đoàn số Một ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ đi đánh giặc không phải là để được lĩnh lương thì còn có thể có nguyên nhân gì khác? Bất quá những lời này bọn chúng cũng không dám tuỳ tiện nói ra, đây chính là chuyện kiêng kỵ xúc phạm đến đế quốc, không khéo còn có thể bị hiến binh bắt đem ra xử tội.

Thấy không ai lên tiếng trả lời, Mạnh Hổ tiếp tục hét lớn:

- Có lẽ có người từng nói qua với các ngươi, các ngươi đánh giặc là vì hoàng đế bệ hạ. Có lẽ có người từng nói qua với các ngươi, các ngươi đánh giặc là vì sự phồn vinh và hùng mạnh của đế quốc. Không phải! Ngay hôm nay, ngay tại đây, bản quan chỉ huy muốn cho các ngươi biết những lời ấy đều là rác rưởi!

-… Ngày hôm nay chúng ta đứng ở địa phương quỷ quái này, cũng không phải là vì sự phồn vinh và hùng mạnh của đế quốc. Hôm nay chúng ta sắp sửa tử chiến với bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt đáng chết ngay trước mặt, cũng không phải chiến đấu vì hoàng đế bệ hạ. Chúng ta chiến đấu chính là vì muốn lĩnh lương, chính là vì có thể làm cho thân nhân của mình có cơm ăn áo mặc!

Trước trận của cánh quân đường Bắc, Hạ Khánh, Chu Tiến và Bạch Hỉ ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không ngờ Mạnh Hổ lại dám công khai tuyên bố với các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ rằng không phải chiến đấu vì hoàng đế bệ hạ và đế quốc! Nếu những lời này để cho hoàng đế bệ hạ hay Yến vương nghe được, e rằng đã phạm vào tội tru di cửu tộc.

Thế nhưng mười mấy vạn tướng sĩ của đại quân đường Bắc lại âm thầm cảm nhận được rằng, Mạnh Hổ đã nói lên tiếng lòng của bọn họ!

Thậm chí ngay cả tên sư đoàn trưởng Mã Tứ Phong của sư đoàn kỵ binh quân đoàn Bắc Phương cũng âm thầm gật đầu, thầm nghĩ tuy rằng những lời của Mạnh Hổ phạm vào tội đại nghịch bất đạo, nhưng sự thật quả đúng là như vậy! Bọn tướng sĩ này phần lớn đều là thành phần ít học, kém văn hoá, phần lớn ngay cả tên của mình cũng không thể nhận ra, thậm chí một chữ bẻ đôi cũng không biết. Những người như vậy ngươi có thể hy vọng rằng bọn họ sẽ có lý tưởng cao xa gì?

Đối với những tướng sĩ cùng khổ này, chỉ có được ăn no là chuyện quan trọng nhất mà thôi. Bởi vì có cơm ăn thì mới có thể sinh tồn, có sinh tồn mới có thể hy vọng!

Mạnh Hổ thắng ngựa xoay người, huyền thiết trường thương trong tay chỉ về phía đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt đang đứng nghiêm chờ sẵn, lớn tiếng quát:

- Các dũng sĩ của sư đoàn Chiến Ưng, các ngươi có nhìn thấy sơn khẩu ngay phía trước hay không? Nơi đó hoàn toàn không có quân đội, nơi đó chỉ có tiền thưởng, chỉ có vô số kim tệ đang chói sáng! Bản quan chỉ huy lấy danh nghĩa Thánh nữ Quang Minh tuyên thệ, chỉ cần chiếm được sơn khẩu phía trước, mỗi người sẽ được thưởng hai kim tệ!

- Ngao…

- Ngao…

- Ngao…

Mạnh Hổ vừa dứt lời, hơn hai vạn năm ngàn tướng sĩ của sư đoàn Chiến Ưng gào lên vang dậy như đê vỡ, vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ phấn khởi, điên cuồng múa may binh khí trong tay, ánh mắt cũng đã tràn đầy sát cơ nóng bỏng. Trong giây phút này, ở sơn khẩu phía trước đã không phải là quân đội võ trang đầy đủ của đế quốc Minh Nguyệt nữa, mà là kim tệ chói ngời!

Trên chiến trường, Mạnh Hổ thuỷ chung vẫn tin tưởng vào một chân lý không thể bàn cãi, đó là chỉ cần trọng thưởng, ắt có dũng phu!

Muốn cho một cánh quân duy trì được đấu chí tràn trề và sĩ khí cao ngất trước giặc ngoại xâm, chỉ có hai biện pháp. Thứ nhất là trọng thưởng, thứ hai là mặc cho bọn chúng đi giết người cướp của tuỳ tiện. Mạnh Hổ đương nhiên không muốn cho các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ đi giết người cướp của, cũng không muốn huấn luyện quân đoàn Tây Bộ trở thành một quân đoàn dã thú, mất hết nhân tính, cho nên hắn đã dùng phương pháp trọng thưởng để khích lệ sĩ khí và đấu chí.

Ở sơn khẩu đối diện, Tổng đốc Vân Châu Diêu Trường thoáng chốc biến sắc, không ngờ tên khốn kiếp này lại dám trọng thưởng cho mỗi binh sĩ hai kim tệ! Thánh nữ Quang Minh trên cao, hai kim tệ cũng đã mua được mười mẫu ruộng tốt, cũng đủ cho một người dân nghèo khổ không phải lo lắng cuộc sống cơm ăn áo mặc hàng ngày. Trọng thưởng như vậy, đám dân đối diện không phát điên phát cuồng mới là chuyện lạ!

Diêu Trường cũng muốn bắt chước Mạnh Hổ trọng thưởng để khích lệ tinh thần tướng sĩ của mình, nhưng hắn không dám, bởi vì hắn không có kim tệ. Các tướng sĩ của quân đoàn Vân Châu cũng biết rõ điểm này, bởi vì bọn chúng đã sáu tháng qua chưa từng được lĩnh lương! Hiện tại nếu như Diêu Trường hứa hẹn thưởng cho mỗi binh sĩ bảo vệ Hắc Phong Khẩu mười kim tệ, bọn chúng cũng chưa chắc đã tin, trừ phi Diêu Trường có thể lập tức phát đủ sáu tháng lương còn thiếu.

Trước trận của hai bên, Mạnh Hổ giục ngựa như bay nhanh chóng chạy ngang trước mặt đội hình của sư đoàn số Một đang đứng nghiêm đợi lệnh, huyền thiết trường thương trong tay chạm vào hàng trường mâu dựng đứng của các binh sĩ đang đứng nghiêm ở hàng đầu. Một tràng tiếng kim loại chạm nhau vang lên, sư đoàn Chiến Ưng đã tiến vào trạng thái phấn khích điên cuồng, một trận chiến kịch liệt thực sự sắp sửa bắt đầu. Vì kim tệ, vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vì thân nhân, liều mạng thôi!