Hổ Lang Chi Sư

Chương 156: Luyện binh thực chiến




Trên quan đạo từ thành Liệt Liễu đi Hắc Phong Khẩu, mười mấy vạn đại quân đường Bắc như một con rùa khổng lồ chậm rãi tiến về phía trước.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, đại quân đường Bắc đã giảm tiến độ hành quân từ một ngày sáu giờ xuống còn một ngày bốn giờ, lộ trình mỗi ngày cũng giảm từ ba mươi dặm xuống còn hai mươi dặm. Bởi vì càng gần tới Hắc Phong Khẩu, khả năng bị đại quân của đế quốc Minh Nguyệt bao vây càng cao, Mạnh Hổ không thể không đề cao cảnh giác.

Ngẳng đầu lên nhìn sắc trời âm u, Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại nói với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:

- Lão Tất, lão Cổ, khí trời hình như khác thường, xem ra sắp có tuyết rơi!

- Ừ!

Tất Điêu Tử thần sắc nghiêm trọng gật gật đầu, giọng nói đầy vẻ lo lắng:

- Năm nay khí hậu rất khác thường, theo như bình thường thì lúc này đã vào tháng Ba, còn chừng mười ngày nửa tháng nữa tiết trời sẽ chuyển sang ấm áp, vì sao lại có tuyết rơi? Bất quá nếu như quả thật có tuyết rơi, vậy đối với quân ta cũng không phải là chuyện tốt lành gì, tuyết rơi sẽ làm cho hành quân trở nên khó khăn hơn nhiều.

- Cũng không hẳn là như vậy!

Cổ Vô Đạo lắc lắc đầu:

- Hành quân khi tuyết rơi đối với quân ta thì khó khăn hơn nhiều, đối với quân địch không phải cũng khó khăn hơn nhiều sao? Khó khăn thì ai cũng như ai, đến lúc đó phải xem ai có thể chịu đựng được khổ cực vì rét lạnh!

Mạnh Hổ không để ý đến cuộc tranh luận giữa hai người, lại hỏi:

- Lão Tất, hiện tại đã đi đến chỗ nào rồi?

Tất Điêu Tử lấy trong lồng ngực ra tấm bản đồ, ở trên lưng ngựa hồi lâu cũng không tìm được vị trí tương ứng, đành cười khổ nói:

- Tướng quân, không tìm ra được vị trí cụ thể, bất quá hình như phía trước chính là Hắc Phong Lĩnh, Hắc Phong Khẩu hẳn là cũng ở quanh đây, qua khỏi Hắc Phong Khẩu thêm hai trăm dặm nữa chính là Đao Kiếm hạp.

- Đao Kiếm hạp?

Mạnh Hổ thấp giọng, vẻ trầm ngâm:

- Từ lúc công chiếm thành Liệt Liễu tới hôm nay cũng đã nửa tháng trôi qua, theo thời gian mà tính, Thu Vũ Đường có lẽ đã sớm biết tin tức quân ta chia thành ba đường. Với cơ trí của Thu Vũ Đường không khó đoán ra mục tiêu của đại quân đường Bắc chúng ta chính là Đao Kiếm hạp. Nhưng vì sao cho tới bây giờ tiểu quả phụ này còn chưa có hành động gì cả?

Tất Điêu Tử suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Có hai khả năng, thứ nhất có thể là Thu Vũ Đường lựa chọn kích phá đại quân đường Nam của Trọng Sơn trước, bất quá ty chức cho rằng khả năng này là rất nhỏ.

Mạnh Hổ gật đầu, lại hỏi:

- Khả năng thứ hai là gì?

Tất Điêu Tử nói:

- Khả năng thứ hai chính là Thu Vũ Đường đang lập ra một kế hoạch khổng lồ. Lực lượng quân đội được điều động rất có thể bao gồm sáu đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ, Vân Châu, Tịnh Châu, Định Châu, Sóc Châu, tổng binh lực sẽ hơn sáu mươi vạn. Chính vì điều động quân đội quá nhiều, cho nên Thu Vũ Đường phải chờ đến sau khi tất cả quân đội đã chạy tới khu vực chỉ định mới có thể phát động kế hoạch.

Mạnh Hổ trầm giọng hỏi:

- Lão Tất, nếu như ngươi là Thu Vũ Đường, ngươi sẽ làm như thế nào để đối phó đại quân đường Bắc?

Tất Điêu Tử giọng ngưng trọng:

- Nếu như ty chức là Thu Vũ Đường, vậy nhất định sẽ nghĩ ra một kế hoạch tác chiến bốn phía hợp vây, ở giữa nở hoa. Nói một cách đơn giản là dùng một số ít quân đội tử thủ ở Hắc Phong Khẩu, cầm cự với đại quân đường Bắc của tướng quân. Sau đó điều động tất cả quân đội có thể điều động, xuất phát từ các phương hướng khác nhau đồng thời tập trung về Hắc Phong Khẩu. Cuối cùng hình thành thế hợp vây, một phen tiêu diệt đại quân đường Bắc của tướng quân ở Hắc Phong Khẩu!

- Giỏi cho một kế bốn phía hợp vây, ở giữa nở hoa!

Mạnh Hổ hừ lạnh:

- Hừ hừ, chuyện này cũng giống như là đi câu cá vậy! Số ít quân thủ ở Hắc Phong Khẩu chính là mồi câu, Thu Vũ Đường chính là người đi câu, mà cánh quân đường Bắc của chúng ta chính là con cá lớn mà nàng muốn bắt. Bất quá cho dù là người đi câu có kinh nghiệm phong phú đến mức nào đi nữa cũng phải có lúc thất thủ. Vạn nhất nếu như trước lúc nàng hình thành xong thế hợp vây, con cá đã ăn mất mồi câu, vậy làm sao câu được con cá ấy?

Cổ Vô Đạo hài hước:

- Vậy coi như là lãng phí vô ích một đám quân làm mồi câu.

- Hừ hừ!

Giọng Mạnh Hổ lộ vẻ tàn nhẫn:

- Nếu quả thật Thu Vũ Đường dám làm như thế, ta tuyệt đối sẽ làm cho nàng lãng phí vô ích một đám quân làm mồi câu.

Thần sắc Tất Điêu Tử hơi ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Tướng quân, có câu này có thể ngài không thích nghe, nhưng ty chức vẫn phải nói. Mặc dù Tư Đồ Duệ được xưng là danh tướng bất bại của thế giới Trung Thổ, nhưng hắn cũng dùng binh vô cùng cẩn thận, cho nên từ trước tới nay chưa từng thất bại. Thế nhưng Thu Vũ Đường mới chính là danh tướng thật sự, trí mưu của nàng, tài dụng binh của nàng Tư Đồ Duệ không thể nào sánh kịp! Bằng không lúc xảy ra loạn Thất vương, nàng đã không thể nào chỉ bằng vào lực lượng của hai quân đoàn Hoàng gia đánh bại hơn ba trăm vạn quân phản loạn!

- Chuyện này ta biết!

Mạnh Hổ gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Ta tuyệt đối chưa từng có ý nghĩ coi thường nàng.

Tất Điêu Tử lại nói: nguồn TruyenFull.vn

- Như vậy tướng quân có từng nghĩ qua, nếu như trì hoãn thời gian quá dài ở Hắc Phong Khẩu, để cho đại quân của Thu Vũ Đường đuổi tới, vậy thì phiền phức vô cùng! Dù sao nơi này cũng là Thanh Châu, là chiến đấu trên địa bàn của người ta, quân địch hiểu rõ địa hình nơi này như lòng bàn tay, mà chúng ta ngay cả bản đồ cũng bị sai sót! Đến lúc đó chỉ e muốn thoát khỏi truy binh của địch cũng không có khả năng!

- Vậy thì không nhất định như vậy!

Mạnh Hổ nói xong lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, như có điều gì suy nghĩ:

- Phải xem ông trời có chịu giúp ta không!

- Tướng quân…

Mạnh Hổ vừa dứt lời, một con khoái mã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nhanh chóng phi đến, người còn chưa đến, tiếng thét dài đã vang dội cả trung quân:

- Phía trước hơn hai trăm dặm phát hiện quân địch, từ phương thức chế tạo của cờ hiệu và áo giáp mà phán đoán, chắc chắn là quân đoàn Vân Châu của đế quốc Minh Nguyệt, binh lực có khoảng chừng hai sư đoàn!

- Phía trước hai trăm dặm? Đó chính là Hắc Phong Khẩu!

Mạnh Hổ quay đầu lại nhìn Tất Điêu Tử thật sâu, trầm giọng nói:

- Lão Tất quả thật ngươi đã đoán trúng, tiểu quả phụ Thu Vũ Đường này quả nhiên muốn câu cá!

- Tướng quân…

Vẻ mặt Tất Điêu Tử tỏ ra vô cùng nghiêm túc, cất giọng khuyên nhủ:

- Ty chức cho rằng cần phải thận trọng, nếu biết rõ đây là mưu kế do Thu Vũ Đường bày ra, chúng ta cần gì phải chui vào đó? Không sợ nhất vạn, chỉ e vạn nhất!

- Chuyện này không tốt hay sao?

Mạnh Hổ nở nụ cười đầy vẻ gian tà:

- Tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia rất hiếm khi mở cửa mời khách, dù sao đi nữa chúng ta cũng phải nể mặt nàng, ha ha!

- Tướng quân!

Tất Điêu Tử hơi biến sắc, vội vã kêu lên:

- Hành quân đánh giặc không phải chuyện đùa!

- Lão Tất ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta đã nắm chắc.

Sắc mặt Mạnh Hổ lại trở nên nghiêm túc, lại nói:

- Đại quân lập doanh hạ trại ở đây, nếu như đêm nay trời có tuyết, vậy ngày mai sẽ tiếp tục hành quân, đến Hắc Phong Khẩu ăn mồi câu của Thu Vũ Đường, lại có thể nhân cơ hội tốt này để luyện binh. Nếu như tới nay không có tuyết rơi, vậy lập tức rút lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng về Thiên Lang quan, vũng nước đục chiến trường Thanh Châu chúng ta sẽ không nhúng tay vào!

- Vậy….

Mặc dù Tất Điêu Tử đại tài, nhưng cũng không biết Mạnh Hổ đang giở trò quái quỷ gì, lập tức hỏi với vẻ nghi hoặc:

- Nếu như tối nay có nhiều tuyết, quan đạo chỉ có thể trở nên trơn trợt khó đi, vì sao tướng quân lại muốn hành quân tới Hắc Phong Khẩu? Ty chức thật sự không cách nào hiểu nổi???

Mạnh Hổ khẽ mỉm cười:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết!

--------------

Phía Tây sơn mạch của Cực Thiên sơn, trên quan đạo từ Hổ Khiếu quan dẫn đến Đao Kiếm hạp, mười mấy vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đang khẩn cấp tiến về hướng Bắc. Mặc dù trời đã tối mịt, nhưng Thu Vũ Đường vẫn không có ý ra lệnh lập doanh hạ trại nghỉ ngơi.

Trong xe ngựa, Thu Ức Nhu lặng lẽ vén rèm cửa sổ thò đầu ra ngoài quan sát một hồi, rồi thụt đầu vào trong nói với Thu Vũ Đường:

- Điện hạ, ngoài trời có tuyết rơi, tuyết rơi thật to.

Thu Hàm Vận chà xát đôi tay bé nhỏ đã hơi tê dại, nói với vẻ trách móc:

- Khó trách lạnh đến như thế, thì ra là tuyết rơi.

- Ôi…

Thái tử trẻ Thu Dã của đế quốc Minh Nguyệt đột nhiên thở dài một tiếng, vẻ mặt ảm đạm:

- Năm trước cũng vào thời gian này khí trời bắt đầu ấm lại, không ngờ năm nay khí trời khác thường, lại bị quân địch ồ ạt xâm lấn, quả thật làm khổ cho dân chúng của đế quốc.

Trong mắt Thu Vũ Đường không khỏi thoáng qua vẻ mừng rỡ, thầm nghĩ Dã nhi tuy tuổi còn trẻ mà đã thể hiện được thiên phú về quân sự như vậy, chắc chắn sau này sẽ trở thành một vị thống soái chỉ huy quân sự tài ba. Chuyện làm cho nàng cảm thấy cao hứng hơn nữa chính là, so với hoàng huynh, Dã nhi càng thương xót dân chúng hơn, còn có tư chất của một quân nhân. Có một vị thái tử văn võ song toàn như vậy, thật đúng là phúc của dân chúng đế quốc Minh Nguyệt.

Thu Vũ Đường còn đang cảm khái, giọng Thu Dã chợt chuyển sang vẻ hỏi han:

- Hoàng cô mẫu, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của Dã nhi, hai sư đoàn Vân Châu của Tổng đốc Diêu Trường có phải là mồi nhử để dẫn dụ đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ vào cốc hay không?

Thu Vũ Đường nhẹ thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu Thu Dã, ôn nhu nói:

- Dã nhi ngươi nhớ kỹ điều này, hai sư đoàn Vân Châu của Tổng đốc Diêu Trường không phải là mồi nhử, bọn họ là anh hùng của đế quốc! Là anh hùng, ngươi hiểu chưa?

Thu Dã gật đầu nửa hiểu nửa không, mặc dù tên tiểu tử này có tài năng thiên phú quân sự vô cùng phong phú, nhưng kiến thức về mặt chính trị cũng phải cần có thời gian chậm rãi bồi dưỡng dần dần. Thật ra hai sư đoàn Vân Châu của Diêu Trường đúng là mồi nhử do Thu Vũ Đường sắp đặt, nhưng Thu Vũ Đường thân là bậc quyền quý có địa vị cao cả, hai chữ "mồi nhử" sao thể dễ dàng chính miệng thốt ra?

--------------

Phía Nam Hắc Phong Khẩu hai trăm dặm, nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ.

Mạnh Hổ vừa thức giấc, chỉ thấy bên ngoài lều có ánh sáng, lập tức chui ra khỏi lều xem thử, ánh sáng chói chang nhất thời đập vào mắt khiến cho hắn nhất thời nhắm mắt lại theo bản năng. Một hồi lâu sau Mạnh Hổ mới dám mở mắt ra, chỉ thấy bốn phía trên gò đất nơi quân đoàn Tây Bộ lập doanh hạ trại đã bị tuyết trắng bao trùm, Mạnh Hổ đi vài bước thử vào vùng tuyết phủ bên cạnh đại doanh, chỉ thấy tuyết sâu gần tới gối, tuyết phủ khắp nơi nơi.

Tiếng bước chân trên mặt tuyết sàn sạt vang lên, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đang cùng nhau đi tới. Hai người này đều là thư sinh yếu ớt, không giống như Mạnh Hổ thể chất hơn người, cho nên đã khoác thêm áo lông cừu thật dày, trên đầu cũng đội nón da cừu, hai ống tay áo phủ trùm cả hai bàn tay. Mạnh Hổ thấy vậy muốn bật cười to, quả thật bề ngoài hai người bọn hắn giống hệt đám lái buôn phương Bắc.

Vừa thấy Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử liền lên tiếng với vẻ vô cùng lo lắng:

- Tướng quân, vừa rồi ty chức và Vô Đạo huynh đi thăm dò trên quan đạo, phát hiện tuyết đọng trên mặt đường đều sâu quá gối. Nếu như hành quân dưới hoàn cảnh như vậy kỵ binh thì không sao, nhưng bộ binh thì sẽ vô cùng thê thảm, tuyết đọng dày đến mức như vậy, căn bản là không có cách nào hành quân.

- Không có biện pháp hành quân?

Mạnh Hổ cười to:

- Lão Tất lần này ngươi nói sai rồi, nếu như không có trận tuyết rơi này, các tướng sĩ hành quân đích xác là rất khổ cực. Nhưng đã có trận tuyết rơi dày đặc như thế này, các tướng sĩ của chúng ta có thể thoát khỏi nỗi khổ khi hành quân, sẽ rất dễ dàng di chuyển từ nơi này tới Hắc Phong Khẩu, ha ha…

- Dễ dàng đi tới Hắc Phong Khẩu?

Nghe xong những lời này của Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nhìn nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Chuyện này sao có thể như vậy được? Hành quân trong điều kiện tuyết rơi dày đặc như vậy vô cùng gian khổ, vì sao lại dễ dàng được chứ?

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Các ngươi sẽ biết nhanh thôi.

Từ vẻ ngạc nhiên của Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo, Mạnh Hổ biết rằng bọn họ hoàn toàn không biết gì về trượt tuyết.

Nếu như không có ván trượt, quả thật hành quân trong tuyết là vô cùng khó khăn, nhưng nếu có ván trượt thì không phải như vậy, nếu như có ván trượt và hai cây gậy trượt, các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ hẳn là có thể hành quân dễ dàng trên mặt tuyết. Gậy trượt tuyết chỉ cần điểm nhẹ nhàng một cái, cả người lập tức có thể vọt về phía trước rất xa.

Còn về vấn đề ván trượt và gậy trượt, trên núi hai bên quan đạo cây cối um tùm, chính là nguồn tài nguyên dồi dào để chế tạo ra ván trượt và gậy trượt.

Mặc dù trượt tuyết ngoài trời cũng đòi hỏi phải có kỹ xảo nhất định, nhưng đối với người trưởng thành có tứ chi đầy đủ khoẻ mạnh, chuyện đó thật sự cũng không khó khăn gì. Nhiều lắm là sau khi luyện tập một thời gian ngắn, té vài lần trên mặt tuyết là có thể nắm bắt được cách trượt.

Lập tức Mạnh Hổ cho gọi Trương Hưng Bá, bảo hắn lên núi chặt xuống hai thân cây to bằng miệng chén, róc sạch đầu đuôi chỉ chừa lại khúc giữa dài chừng hai thước. Xong mới xẻ thành từng tấm ván trượt mỏng, lại dùng lửa sấy cho đầu ván cong lên, sau đó ở giữa tấm ván đóng bốn cây đinh trúc*, phía trước hai cây, phía sau hai cây, khoảng cách vừa đủ để có thể đặt giày chiến lọt thỏm vào trong.

(*Đinh trúc (bamboo nails): Trúc được chẻ nhỏ vót nhọn một đầu dùng như đinh sắt thời nay.)

Sau khi bẻ gãy mũi đinh trúc ló qua mặt ván bên kia, lại dùng dây thừng buộc chặt giày chiến vào giữa bốn cây đinh trúc, thế là một bộ ván trượt tuyết giản dị đã được chế tạo thành công. Mạnh Hổ xỏ chân vào đôi giày chiến trên bộ ván trượt vừa chế tạo, dùng gậy trượt tuyết điểm nhẹ nhàng trên mặt tuyết một cái, cả người đã vọt ra thật xa, lại điểm thêm cái nữa, đã chạy ra xa tới vài chục trượng.

Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo và tất cả các tướng sĩ đang đứng vây quanh quan sát thấy vậy ngẩn người ra. Mạnh Hổ chỉ buộc thêm một bộ ván trượt đơn giản vào chân, thế nhưng toàn thân đã lướt trên mặt tuyết như bay, quả thật là một kỹ thuật thần kỳ. Đám binh sĩ vốn vô cùng sùng bái Mạnh Hổ suýt chút nữa đã quỳ sụp trên mặt tuyết mà vái lạy!

--------------

Trong lúc đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ sắp sửa triển khai đại chiến với đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường, rốt cục đại quân trung lộ của Mông Diễn cũng đã tới trước Hổ Khiếu quan. Đêm hôm qua đột nhiên trời nổi trận tuyết rơi rất lớn làm cho cả Hổ Khiếu quan cả trong lẫn ngoài như được khoác thêm một chiếc áo trắng toát, càng làm tăng thêm sát khí của chiến trường.

Tiếng bước chân sàn sạt trên tuyết vang lên, Sử Di Viễn khoanh hai tay trước ngực đang đi về hướng đại doanh của Mông Diễn ở trung quân.

Sử Di Viễn vừa đi tới trước cửa đại doanh, vừa lúc thấy một tên đội trưởng thám báo đang tỏ vẻ vội vàng đi tới, lập tức dừng bước lại trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì?

Tên đội trưởng thám báo nọ vội vàng ôm quyền cung kính:

- Ty chức có chuyện quân cơ quan trọng muốn bẩm báo điện hạ.

Sử Di Viễn nói:

- Có chuyện gì cứ nói với lão phu, điện hạ hiện đang nghỉ ngơi.

Tên đội trưởng thám báo đương nhiên biết Sử Di Viễn, cũng biết Sử Di Viễn chính là sư phụ kiêm quân sư tâm phúc của Nhị hoàng tử, lập tức không chút nghi ngờ mang chuyện mà hắn mới vừa phát hiện nói ra:

- Đại nhân, trung đội thám báo số Hai của ty chức vừa phát hiện được dấu vết vô cùng khả nghi ở hơn ba mươi dặm ngoài sơn cốc.

Sử Di Viễn trầm giọng hỏi:

- Dấu vết gì vậy?

- Bếp lò, rất nhiều bếp lò!

Tên đội trưởng thám báo nghiêm nghị đáp:

- Mặc dù quân địch đã xử lý qua, đem rất nhiều bếp lò chôn xuống đất, đêm qua lại có rất nhiều tuyết rơi xuống che lấp, nhưng ty chức và trung đội thám báo số Hai vẫn ước lượng đại khái được số bếp lò của địch. Số lượng bếp lò này ít nhất cũng đủ cơm ăn cho mười vạn người, đại nhân, đây là số lượng đại quân bằng với một quân đoàn, quân đoàn này của địch rất có thể đang ẩn núp ở một chỗ nào đó phía Bắc sơn cốc!

- Chuyện này lão phu đã biết, sẽ bẩm báo lại cho điện hạ.

Sử Di Viễn ngừng một chút, lại dặn dò:

- Chuyện này quan hệ trọng đại, ngàn vạn lần không nên nói lung tung ra ngoài. Mặc khác nhớ dặn dò những binh sĩ thám báo thủ hạ của ngươi, đừng để cho bọn chúng nói lung tung, để tránh làm nhiễu loạn lòng quân.

Tên đội trưởng thám báo vẻ mặt nghiêm nghị đáp:

- Ty chức đã hiểu.

- Đi đi!

Sử Di Viễn khoát khoát tay:

- Ngươi về trước đi.

Đưa mắt nhìn theo tên đội trưởng thám báo đã đi xa, Sử Di Viễn đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm:

- Còn có một quân đoàn của đế quốc Minh Nguyệt tới lui tuần tra bên ngoài Hổ Khiếu quan hay sao? Xem ra chúng đang hành quân về hướng cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, bất quá sau khi giải quyết cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, đại quân của Thu Vũ Đường nên bọc trở về thành Hà Nguyên cắt đứt đường lui của quân ta mới phải?

Sử Di Viễn còn đang lẩm bẩm, bên trong đại doanh bất chợt truyền đến âm thanh của Mông Diễn:

- Bên ngoài có phải là Di Viễn tiên sinh hay không?

Vẻ âm trầm lạnh lùng trên mặt Sử Di Viễn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nịnh bợ, sau đó tiến vào trong đại doanh của Mông Diễn, cười nói:

- Điện hạ tỉnh giấc rồi sao, ngày hôm qua nghỉ ngơi có khoẻ không?

Mông Diễn ừ nhẹ một tiếng, hỏi:

- Vừa rồi tiên sinh nói chuyện với ai vậy?

- Sao, vừa rồi hả?

Sử Di Viễn à một tiếng, vẻ mặt tự nhiên trả lời:

- Vừa rồi là tham mưu của quân đoàn bộ, nói là bản đồ mà Binh bộ cấp cho không khớp với địa hình thực tế, cho nên muốn bẩm báo với điện hạ, ty chức đã đuổi hắn đi rồi.

- Có chuyện này sao?

Mông Diễn nghe vậy cau mày:

- Chuyện này Binh bộ quả thật làm việc thất trách, bản đồ địa hình quân sự các châu của đế quốc Minh Nguyệt mà chúng ta đang sử dụng quả thật là một vấn đề vô cùng đau đầu nhức óc. Có rất nhiều địa phương căn bản không khớp với địa hình thực tế, giống như sông Thông Thiên kia, mấy đoạn đường sông đều ghi chú sai hết cả, báo hại đại quân của tiểu vương lạc đường oan uổng không ít, bằng không, đại quân ta đã sớm tới Hổ Khiếu quan cách đây năm, sáu ngày trước!

- Đúng đúng đúng!

Sử Di Viễn luôn miệng phụ hoạ:

- Sau khi Tây chinh khải hoàn, điện hạ nhất định phải giao trách nhiệm cho Binh bộ sửa chữa lại bản đồ một lần.

Mông Diễn khoát tay, nghiêm nghị nói:

- Chuyện này khoan hãy nói, bây giờ hãy nhanh chóng triệu tập hội nghị quân sự tất cả các tướng sĩ từ sư đoàn trưởng trở lên. Trong vòng ba ngày, tiểu vương nhất định phải cử hành yến hội mừng công trong đại sảnh của phủ thành Hổ Khiếu quan!

--------------

Bên trong Hắc Phong Khẩu, hai sư đoàn Vân Châu của Diêu Trường cũng đã tới cách đây hai ngày, hiện tại còn đang khẩn trương lập doanh dựng luỹ.

Diêu Trường có thể lên làm Tổng đốc Vân Châu cho thấy hắn không phải là một người ngu xuẩn, đối với kế hoạch săn hổ của Thu Vũ Đường, trong lòng hắn biết rất rõ ràng. Thế nhưng trong lòng hắn cũng không hề có nửa câu oán hận, bởi vì Diêu Trường hiểu rất rõ, trận chiến này quan hệ tới sinh tử tồn vong của đế quốc Minh Nguyệt, tất cả mọi người phải dốc hết toàn lực ứng phó, quân đoàn Vân Châu của hắn cũng không ngoại lệ.

Còn nguyên nhân vì sao lại đem hai sư đoàn Vân Châu ra làm mồi nhử, mà không phải là hai sư đoàn Định Châu của Tần Liệt, hay là hai sư đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ, đó là hoàn toàn do điều kiện khách quan quyết định mà thôi. Diêu Trường tin tưởng rằng Thu Vũ Đường không hề có tư tâm, cũng không hề có ý niệm mượn cơ hội này để diệt trừ quân đoàn Vân Châu trong đầu.

Bất quá Diêu Trường vẫn vô cùng hy vọng hai sư đoàn Định Châu của Tần Liệt có thể chạy tới Hắc Phong Khẩu càng sớm càng tốt. Nếu như hai sư đoàn Định Châu của Tần Liệt có thể chạy tới Hắc Phong Khẩu kịp thời, như vậy tăng thêm binh lực hai sư đoàn nữa sẽ trở thành binh lực bốn sư đoàn, so với đại quân của quân đoàn Tây Bộ Mạnh Hổ sẽ không còn kém nữa. Diêu Trường không nghĩ tới chuyện muốn đánh bại Mạnh Hổ, hắn chỉ muốn trụ vững ở Hắc Phong Khẩu, yên tĩnh chờ ngày đại quân của Thu Vũ Đường kéo tới mà thôi.

Thế nhưng tối hôm qua trời giáng xuống một trận tuyết rất lớn làm cho Diêu Trường cảm thấy ám ảnh trong lòng. Tuyết nhiều sẽ gây cản trở đường đi, tốc độ hành quân của hai sư đoàn Định Châu của Tần Liệt nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, vốn tính toán rằng chỉ cần năm ngày có thể chạy tới Hắc Phong Khẩu, bây giờ xem ra mười ngày cũng chưa chắc có thể chạy tới. Còn về đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường, phải mất thời gian ít nhất là nửa tháng mới có thể chạy tới.

Diêu Trường chỉ hy vọng đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ có thể tới chậm vài ngày, nhưng thế sự vô thường, Diêu Trường vừa nghĩ ước gì đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ có thể tới muộn vài ngày, thì thám mã phía trước đã chạy về báo lại cho hắn một tin mà hắn không muốn nghe nhất. Hiện tại đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ đã tới, chỉ còn cách Hắc Phong Khẩu chưa tới hai mươi dặm!

Đôi mày của Diêu Trường thoáng chốc trở nên u ám, quay đầu nhìn lại doanh luỹ phía sau vẫn chưa ra được hình thù gì. Thậm chí hầm hào phía trước doanh luỹ vẫn chưa được đào hoàn chỉnh, còn hàng sào bằng sắt nhọn kiểu sừng hươu bố trí phía sau hào càng không cần phải nói, hàng rào chỉ cao bằng nửa người. Nếu dùng để ngăn cản dã thú thì còn tạm được, còn muốn ngăn cản đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ chỉ là si tâm vọng tưởng!

Chuyện đã tới nước này rồi, cũng chỉ có thể dựa vào tấm thân bằng xương bằng thịt của các tướng sĩ hai sư đoàn Vân Châu mà ngăn cản cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ mà thôi. Cũng may địa hình của Hắc Phong Khẩu tương đối hẹp, bất lợi cho việc triển khai đại quân, mặc dù cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng số lượng quân đội có thể xông lên tiến công một lần nhiều nhất cũng chỉ được một sư đoàn.

Hít thật sâu một hơi khí lạnh như băng, Diêu Trường quay đầu lại quát to:

- Truyền lệnh, liên đội quân nhu lập tức đem tất cả các xe lương mang ra ngoài cửa sơn cốc, kết thành trận chiến xa. Sư đoàn số Một triển khai đội hình phòng ngự ngay sát phía sau trận chiến xa, sư đoàn số Hai gia tăng tốc độ đào hào, lúc nào cũng phải sẵn sàng tiếp ứng cho sư đoàn số Một!

Diêu Trường ra lệnh một tiếng, sư đoàn số Một của quân đoàn Vân Châu lập tức bắt đầu hành động rất nhanh, hàng trăm hàng ngàn xe lương được mang ra ngoài Hắc Phong Khẩu, hình thành một trận chiến xa chắn ngang sơn khẩu. Sát phía sau trận chiến xa là ba hàng trọng trang bộ binh thân mặc trọng giáp, kế tiếp phía sau là trọng trang bộ binh tay cầm trường mâu, sau nữa là cung tiễn thủ tay cầm trường cung, cuối cùng mới là khinh bộ binh thân mặc giáp nhẹ.

Gần như đúng vào lúc sư đoàn số Một của quân đoàn Vân Châu mới vừa triển khai xong đội hình phòng ngự, vùng bình nguyên tuyết phủ bên ngoài Hắc Phong Khẩu đã vang lên tiếng kèn hiệu rất to. Trong tiếng kèn hiệu kéo dài không dứt, từng đội quân của đế quốc Quang Huy áo giáp sáng ngời xuất hiện từ sau lưng núi, tiến từng bước chỉnh tề trên mặt tuyết sâu đến đầu gối, theo nhịp điệu của tiếng kèn hiệu chậm rãi tới gần sơn khẩu.

Mạnh Hổ vẫn hết sức cẩn thận, còn cách Hắc Phong Khẩu chừng ba mươi dặm lập tức hạ lệnh cho các tướng sĩ thu lại ván trượt, giấu vào một chỗ kín đáo trong sơn cốc. Món đồ chơi này chính là vũ khí bí mật có thể làm cho tốc độ hành quân của quân đoàn Tây Bộ tăng vọt, sau khi tiêu diệt hai sư đoàn của đế quốc Minh Nguyệt trong Hắc Phong Khẩu, đám ván trượt này vẫn còn tác dụng rất lớn.

Hắc Phong Khẩu hình giống cái chuông, ngay giữa sơn khẩu rất hẹp, hai cửa ra phía Nam và phía Bắc lại rộng ra.

Bốn sư đoàn của quân đoàn Tây Bộ triển khai đội hình bên ngoài sơn khẩu, cánh trái chính là sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, cánh phải chính là hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên. Đám tướng sĩ Vân Châu co cụm bên trong sơn khẩu nhìn ra, chỉ thấy đại kỳ màu đỏ chói, chiến bào và áo giáp của đại quân đế quốc Quang Huy cũng là một màu đỏ chói, dưới ánh tà dương chiếu rọi trông giống như một màu máu đỏ, đỏ rực cả một góc trời!

Trước trận của quân đoàn Tây Bộ, Mạnh Hổ đi trước, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo theo sau chậm rãi xuất trận.

Tất Điêu Tử quan sát qua địa hình một chút, lập tức cau mày:

- Tướng quân, địa hình sơn khẩu này rất hẹp, bất lợi cho việc triển khai đại quân. Quân ta mỗi lần chỉ có thể xông lên tiến công được một sư đoàn mà thôi!

- Vậy thì quá tốt!

Trên mặt Mạnh Hổ toát ra sát cơ tàn nhẫn:

- Quân đoàn Tây Bộ của chúng ta có quá nhiều tân binh, nếu như đột nhiên chạm mặt với đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường, thật đúng là lành dữ khó lường. Bây giờ có thể phái ra từng sư đoàn một để thử nghiệm mùi vị thực chiến, đúng ra phải cảm tạ Thu Vũ Đường đã cho chúng ta cơ hội luyện binh quá tuyệt vời này!