"Vẫn chưa đủ, ta đói chết rồi, không đi được nữa đâu." Hổ Tiêu uể oải nằm ỳ trên đất không nhúc nhích.
Chó cỏ sắp bị hắn phiền chết, đây đã là lần thứ năm hắn than đói trong vòng nửa ngày, trên đường đi toàn phải bắt chuột đồng cho hắn, đường cũng chưa đi được mấy bước.
"Này! Ta đói!" Hổ Tiêu ngồi như đại gia, chỉ vào chó cỏ đứng lù lù bất động.
Chó cỏ nổi giận, lắc mình biến thành chó sủa Hổ Tiêu một trận rồi nhảy tót vào trong bụi cỏ.
Hổ Tiêu sờ mũi, "Cần gì phải mắng khó nghe vậy chứ, dạ dày ta lớn nên đương nhiên sẽ mau đói rồi."
Chẳng bao lâu sau, một bóng đen nhảy ra khỏi bụi cỏ bổ nhào tới Hổ Tiêu, chó đen nhỏ biến lớn cưỡi lên lưng Hổ Tiêu, còn cố ý đè vết thương của hắn.
Hổ Tiêu bị tấn công bất ngờ kêu la oai oái, "Đau chết rồi! Đau chết rồi! Ngươi cái đồ chó chết này! Đau chết nha!"
Chó cỏ vờ như không nghe thấy, cười hả hê rồi nhai nát thảo dược trong tay, giật ra cái áo vốn chẳng che được bao nhiêu, thổi phù vào vết thương một hơi, sau đó ánh mắt lóe lên, bốp ~
"A! Ta chết mất! Đau quá!" Hổ Tiêu lắc mình để chó cỏ văng xuống, thấy y lăn lông lốc mấy vòng thì quên cả đau, chỉ vào chó cỏ dính đầy đất cát ngoác miệng cười.
Chó cỏ phủi đất trên người rồi lại vọt tới, lần này đè ngửa Hổ Tiêu ra cưỡi trên bụng hắn, ôm đầu hổ cắn một cái, sau đó cắn vào má, cắn vành tai, chỗ nào nhiều thịt thì cắn chỗ đó.
"Chó chết! Ngươi muốn cắn chết ta à! Chó chết, lăn đi!" Toàn thân Hổ Tiêu mềm nhũn không đẩy nổi y, vết thương trên lưng hắn ma sát với mặt đất chắc đã nứt ra.
Chó cỏ hung hăng cắn một cái lên vai hắn rồi quát: "Ta không phải chó chết, tên ta là Hách Uông!"
Hổ Tiêu khựng lại, một lát sau chợt phì cười, "Hảo Uông, tên này cũng quá tục đi! Không phải chính là chó ngoan sao! Hảo Uông Hảo Uông......!Ha ha ha......!Hảo Uông......"
Mặt Hách Uông tái mét, cái này đâu thể trách y được, chủ nhân của y họ Hách, lại luôn gọi y là Uông Uông nên y mới có tên Hách Uông!
"Không phải Hảo mà là Hách!" Hách Uông phẫn nộ hết sủa lại gặm Hổ Tiêu..