Trong khi chờ làm thẻ căn cước, Hách Uông tìm được việc ở một siêu thị nhỏ, chỉ cần ngồi ở quầy thu ngân tính tiền, ông chủ đối với y rất tốt, cuối tuần còn cho y được nghỉ, vì vậy cứ đến cuối tuần y và Hổ Tiêu lại đến Tây Hồ bày một sạp nhỏ bán tranh.
Đây là cách Hách Uông nghĩ ra, y mượn Miêu Vĩ ít tiền mua màu nước và giá vẽ, còn mua cho Hổ Tiêu mấy bộ áo Tàu và áo kiểu Tôn Trung Sơn rồi dẫn hắn đến Tây Hồ bày sạp bán tranh, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hổ Tiêu có gương mặt tuấn tú, mặc áo Tàu màu đen lập tức hiện ra vóc dáng cao lớn cường tráng, chính là đại soái ca quang minh lẫm liệt, Hách Uông rất không yên lòng, mỗi lần các cô gái xinh đẹp tới nhờ họa sĩ vẽ tranh thì ánh mắt ai cũng sáng như sao.
Nhưng y chỉ có thể đi chung với Hổ Tiêu hai ngày nên khi làm việc ở siêu thị trong lòng Hách Uông luôn canh cánh về Hổ Tiêu, sợ hắn đói bụng, sợ hắn bị tiểu cô nương xinh đẹp bắt cóc, còn sợ hắn phơi nắng mệt mỏi.
Ông chủ vừa nhập hàng về, gọi Hách Uông ơi ới: "Hách Uông, mau ra đây giúp tôi chuyển hàng đi!"
"Tới liền!" Hách Uông xông ra ngoài giúp ông chủ khiêng hàng.
Chờ làm xong, ông chủ vui vẻ vỗ vai y rồi lấy từ trong túi ra một bì thư, "Hách Uông, cậu làm đủ tháng rồi, lương của cậu đây."
Hách Uông cười toét miệng cầm bì thư rồi ôm chầm ông chủ, "Cám ơn ông chủ ạ!"
"Cám ơn gì chứ! Đây là tiền cậu đáng được nhận mà, sau này nhớ làm việc tốt hơn nhé!" Ông chủ khích lệ vỗ vai y.
Hách Uông gật đầu lia lịa, thật ra công việc này không vất vả lắm, ông chủ đối với y rất tốt, thường xuyên mua cho y đồ ăn vặt lót dạ, hơn nữa những người khác cũng rất thân thiện nên ở siêu thị chẳng nhàm chán chút nào, trông coi cửa hàng với ông chủ rất vui, nhưng hình như Hổ Tiêu không thích hắn lắm, mỗi lần gặp ông chủ đều muốn xù lông.
"Ê ~ Hách Uông, cậu nhìn người kia xem!" Ông chủ đứng ở cửa siêu thị nhìn quanh quất, "Có phải bạn cậu không?"
"Hả? Ai cơ?" Hách Uông cũng chạy ra cửa siêu thị, chợt thấy Hổ Tiêu đang chạy nhanh tới chỗ y, không đúng, giờ này hắn phải vẽ tranh ở Tây Hồ chứ, sao lại đến đây?
Hổ Tiêu vừa chạy đến trước mặt Hách Uông liền ôm mặt y hôn một cái làm ông chủ sửng sốt trợn mắt, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao người này mỗi lần gặp mình đều xụ mặt hậm hực, thì ra hắn tưởng mình là tình địch.
"Ngươi chạy tới làm gì? Chẳng phải đang làm việc sao?" Hách Uông dẫn hắn vào nhà kho siêu thị rồi giơ tay lau mồ hôi trên mặt hắn, "Sao ngươi tới được đây?"
"Đi tàu điện ngầm, vui lắm." Đôi mắt Hổ Tiêu lóe sáng trong kho hàng tối tăm, "Xuống tàu điện ngầm ta biến thành tiểu hổ chạy một đoạn, sau đó lại biến thành người chạy tới."
Hách Uông buồn cười không chịu được, "Ngươi chạy tới làm gì? Trời nắng gắt như vậy, có chuyện gì à?"
Hổ Tiêu vội lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ xuyên ba hạt châu vàng óng rồi nắm tay Hách Uông đeo lên, sau đó nâng tay y hôn một cái, "Ta để dành đủ tiền nên mua tặng ngươi món quà, đây là vàng thật đó, chủ tiệm nói tặng cái này cho người trong lòng thì người đó nhất định sẽ thích."
Hổ Tiêu thấp thỏm nhìn Hách Uông không nói lời nào, dè dặt hỏi: "Ngươi thích không?"
Hách Uông giơ tay lên trước mắt ngắm nghía, thích chí sờ ba hạt châu vàng rồi bỗng nhiên ôm cổ Hổ Tiêu hôn hai cái lên tai hắn, "Thích muốn chết, chỉ cần ngươi tặng thì ta đều thích cả."
"Quá tốt rồi, quả nhiên người kia không nói sai, đúng là ngươi sẽ thích." Hổ Tiêu ôm eo Hách Uông, cọ trán y cười ngốc.
Chờ hai người ra ngoài, ông chủ chống cằm ngồi sau quầy thu ngân ủ ê nói: "Haizzz! Cẩu độc thân không ai thương sao?"
"Hả? Ngươi cũng là chó à?" Hổ Tiêu tỏ ra kinh ngạc, Hách Uông buồn bực huých cùi chỏ vào eo Hổ Tiêu rồi giải thích: "Ngốc! Hắn nói không có bạn gái chứ không phải chó!"
"A, thì ra là vậy, làm ta sợ muốn chết, ta tưởng hắn cũng là chó, vậy chẳng phải là......!Ai da ~" Hổ Tiêu ôm cái chân bị giẫm đau, biết mình nói sai nên cũng không cãi mà chỉ yên lặng đi theo Hách Uông.
Ông chủ thấy có nhân viên đang rảnh rỗi thì dặn dò vài câu rồi chạy đi chơi.
Hổ Tiêu ngồi cạnh Hách Uông hết sức vui vẻ, dù nhàm chán đến nỗi chỉ có thể đếm mì gói cũng vẫn vui.
Một lát sau Hách Uông bận rộn hẳn lên, trong siêu thị khá đông khách, Hách Uông không chỉ tính tiền mà còn phải trả lời thắc mắc của khách, nói vật này ở chỗ kia, vật kia ở chỗ nọ, đi tới đi lui rất vất vả.
Hổ Tiêu nói: "Để ta tính tiền cho, ngươi cứ đứng hướng dẫn đi, đừng chạy tới chạy lui nữa."
Hách Uông cười lộ ra hai răng nanh, chỉ thiếu điều mọc lên lỗ tai nữa thôi, vui vẻ đứng giữa lối đi.
Nhưng chỉ chốc lát sau y liền nghe thấy một cô gái đang hỏi số điện thoại Hổ Tiêu, Hách Uông liếc mắt nhìn Hổ Tiêu dễ dãi đưa số cho người ta.
Bực bội.
Vì vậy trên đường về nhà Hách Uông xụ mặt cau có, Hổ Tiêu cũng không biết y bị sao nên nắm tay y hỏi, "Sao thế? Không vui à?"
"Không có gì, ta đang suy nghĩ thôi." Hách Uông rút tay ra gãi mặt rồi sờ lỗ tai.
Cứ thế hai người lặng thinh về nhà Miêu Vĩ, lúc đi ngủ Hổ Tiêu xoay người đè lên Hách Uông gặm ngực y loạn xạ, nhân tiện gặm miệng y đỏ lên, "Sao ngươi cứ xụ mặt mãi thế."
Bị hôn dồn dập như thế, Hách Uông đỏ mặt quay đầu qua, vừa định nói ta đang ghen thì điện thoại của Hổ Tiêu vang lên tiếng bíp, hắn giơ tay cầm lấy, còn chưa kịp mở điện thoại thì Hách Uông đã lạnh lùng buông một câu: "Hứ, nhất định là cô gái trong siêu thị nhắn tin cho ngươi đấy!"
Hổ Tiêu nghe xong lập tức hiểu ngay, cười hì hì ôm mặt y hôn mấy cái rồi nhăn mũi nói, "Ầy ~ Chua quá, sao thế nhỉ?"
Mặt Hách Uông càng đỏ hơn vì bị hắn nhìn thấu.
"Thì ra là hũ dấm chua bị đổ!" Hổ Tiêu ôm y lăn một vòng trên giường, cười đến cả người run rẩy.
Hách Uông thấy hắn ném di động đi thì lại nói lẫy: "Sao không xem?"
"Có gì đáng xem chứ? Đâu có đẹp bằng ngươi!" Hổ Tiêu kê cánh tay dưới đầu y, kề sát vào mặt y nói, "Ngươi đẹp nhất, bọn họ đâu thể sánh nổi."
Trong lòng Hách Uông như được rót mật ngọt lịm, kéo tay hắn qua, "Chờ chúng ta lấy được thẻ căn cước thì dọn ra ngoài nhé, làm phiền người ta hoài không tốt."
"Ừ! Được!" Hổ Tiêu đồng ý ngay tắp lự, "Ta muốn có một ngôi nhà với ngươi, trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi, đừng có ai khác."
Câu này lại làm tim Hách Uông mềm nhũn, ôm chặt cánh tay Hổ Tiêu không buông..