Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Chó Khinh

Chương 16






Hổ Tiêu thích đi tàu điện ngầm, Hách Uông dẫn hắn ngồi tàu điện ngầm hơn hai tiếng, lúc ra khỏi trạm thì đã gần tối.
"Xe lửa nhỏ chơi vừa vui vừa nhanh." Hổ Tiêu vẫn chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn thoáng qua cổng trạm.

Hách Uông cười vỗ bụng hắn, "Ngồi xe lửa nhỏ không đói à?"
Hổ Tiêu gãi mặt, "Nghe ngươi nhắc hình như đói rồi."
"Đi thôi, về trước đã, trên đường mua mấy cái bánh nướng ăn." Hách Uông chìa tay ra với hắn, Hổ Tiêu nắm lấy tay y, tay Hách Uông nhỏ hơn hắn nên có thể nắm trọn.


Trên đường về, Hách Uông mua mấy cái bánh nướng, Hổ Tiêu và y ngồi trên xe buýt, mỗi người cầm một cái bánh nướng gặm hết sức vui vẻ.

Khi về nhà Miêu Vĩ thì đã gần nửa đêm, Hổ Tiêu bắt chước Mạc Hào ấn cái nút nhỏ trên cửa làm chuông reo vang.

"Về rồi à." Mạc Hào ra mở cửa rồi hỏi họ ăn gì chưa.

Hổ Tiêu liếm mép, "Ăn rồi."
"Miêu Vĩ đâu?" Hách Uông nghiêng đầu nhìn ngó nhưng không thấy hắn.

Mạc Hào lúng túng kéo cổ áo, "Hắn ngủ rồi."
"Sớm vậy, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn đây." Hách Uông nhìn thoáng qua cửa phòng Miêu Vĩ, Hổ Tiêu cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta có chuyện cần hỏi hắn, sao hắn ngủ sớm quá vậy."
"Các ngươi muốn hỏi hắn chuyện gì?" Kỳ thật trong lòng Mạc Hào cũng sốt ruột, chuyện của y chỉ mới làm được một nửa, nãy giờ nhịn gần chết rồi.

"Chúng ta muốn tìm việc." Hách Uông ngồi thẳng lên, thấy y trầm ngâm thì hỏi: "Mạc Hào, ngươi có làm việc gì không?"
"Ừm, ta là người đại diện của Miêu Vĩ, giúp hắn thương thảo xuất bản sách, còn ký tiểu thuyết nữa." Mạc Hào nói thẳng công việc của mình, "Các ngươi muốn làm việc gì?"

"Ta cũng muốn viết tiểu thuyết và vẽ tranh." Hổ Tiêu nói xen vào.

Mạc Hào lộ vẻ hoài nghi, "Ngươi làm được sao?"
"Tất nhiên rồi, ta tinh thông đủ thứ cầm kỳ thi họa mà!" Hổ Tiêu chẳng hề khiêm tốn, đương nhiên hắn cũng có tư cách nói câu này, năm xưa hắn đã đích thân xuống núi tìm người học nghề, còn học rất khá.

"Vậy được, nếu ngươi viết và vẽ được thì ta sẽ giúp ngươi liên hệ.

Nhưng trước hết ta phải giải quyết vấn đề thân phận của các ngươi ở thành phố này đã, cho các ngươi một thân phận, nếu không thì làm gì cũng uổng công." Mạc Hào chống cằm, y định giúp hai người họ làm thẻ căn cước và hộ khẩu, dù sao trong nhà Miêu Vĩ cũng có người thân làm trong lĩnh vực này, cùng lắm thì mắc nợ một ân tình vậy.

Hách Uông sắp rơi lệ vì cảm động, bỗng nhiên ôm chầm Mạc Hào lắc lắc, "Mạc Hào, cám ơn ngươi! Thật sự rất cám ơn ngươi, sau này ta sẽ báo đáp ngươi!"
Trong lòng Hổ Tiêu nổi cơn ghen, vội vã kéo chó cỏ đang ôm người ta không chịu buông tay, túm y siết chặt trong ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Mạc Hào, "Cám ơn nhé."
Mạc Hào chỉ cười rồi chạy cực nhanh về phòng ngủ, y đang vội muốn chết!
Hổ Tiêu túm cổ áo Hách Uông xách y về phòng ngủ của khách rồi đè xuống giường cù lét, Hách Uông ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường, "Ai da, ngươi làm gì vậy?! Nhột chết rồi! Ha ha ha ~ Hổ Tiêu, đừng mà ~~ Nhột chết rồi ~ Ha ha ha ~~"
Hổ Tiêu vừa cù lét vừa cười ha ha, sau đó nằm đè lên Hách Uông, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của y, càng nhìn càng thấy thích.


Hắn nhịn không được chồm tới hôn chụt một cái lên bờ môi đỏ rực kia, Hách Uông mờ mịt chớp mắt, "Ngươi hôn miệng ta làm gì?"
"Thích." Hổ Tiêu liếm môi rồi hôn thêm cái nữa, hai mắt cười cong cong.

"Ngươi không thích à?" Hổ Tiêu chống tay hai bên đầu Hách Uông, ánh mắt lóe sáng chờ y trả lời.

Hách Uông phì cười ôm cổ hắn níu xuống rồi gặm miệng hắn một cái, "Cũng không tệ lắm."
Hổ Tiêu vui vẻ vùi đầu vào cổ Hách Uông dụi dụi, "Vậy sau này ngươi không được ôm người khác, ta không thích."
"Hứ ~ Quỷ hẹp hòi! Ta muốn cám ơn Mạc Hào mà!" Hách Uông ôm đầu hắn rồi hôn lên đỉnh đầu một cái.

"Vậy cũng không được!" Hổ Tiêu rầu rĩ đáp..