Hỗ Chu Kính cũng như nàng không muốn chút nào, nhưng đây là quy củ của hổ tộc.
Nàng không thể bỏ được, phải tuân theo.
Huống chi nàng đã tranh tiểu Nhất đến 10 năm, trong 10 năm, đủ để các nàng chung một chỗ hưởng thụ tình thiên luân chi nhạc (tình cha con mẹ con gia đình.)
Nàng nói với Hồ Lệ Khanh: "Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại hắn, huống chi bọn họ cũng đồng ý 10 năm sau mới đến đón hắn, hắn vẫn còn có thể ở cạnh chúng ta thêm 10 năm."
"Có gì khác nhau đâu, 10 năm sau cũng phải đem hắn đi thôi." Hồ Lệ Khanh oán giận nói.
Hỗ Chu Kính nói: "Khi đó hắn cũng lớn rồi, sẽ nhớ đến hai người chúng ta, sau này chúng ta đến thăm hắn, hắn cũng sẽ nhận ra chúng ta."
"Ân ân." bị thương của Hồ Lệ Khanh tới nhanh đi cũng nhanh, liền biến mất không thấy, quay lại trời trong xanh.
Thân thể nàng trải qua tháng ngày điều dưỡng, đã khôi phục lại trạng thái như cũ, nhưng Hổ Chu Kính lại tưởng rằng nàng vẫn còn yếu ớt luôn cẩn thận với nàng, tối đến cũng không dám cùng nàng triền miên, lúc này lại gặp thời gian tốt, trong lòng nàng lại phảng phất như có ngàn con kiến đang bò.
Khiến tâm nàng ngứa ngáy khó chịu, Hỗ Chu Kính thấy nội tâm nàng khó chịu, trong lòng cũng biết nhưng lại không vạch trần.
Nhìn nàng dần dần lộ ra móng vuốt nhỏ, trong lòng âm thầm cười trộm.
Hồ Lệ Khanh chờ mãi cũng không thấy nàng xuất thủ, liền tức giận đẩy nàng té xuống.
Hỗ Chu Kính thuận thế mà ngã xuống, Hồ Lệ Khanh đè trên người nàng, chống người nhìn nàng nói: "Đại miêu, không lẽ nàng không muốn..."
Hổ Chu Kính mỉm cười, ôm cái eo mềm mại của nàng nói: "Nương nàng có cảnh báo ta, nói thân thể nàng còn chưa khỏe, không thể để nàng nghĩ nhiều."
"Ta rất là khỏe." Hồ Lệ Khanh nói.
Cởi vạt áo Hổ Chu Kính ra, làn da mềm mịn lộ ra, Hồ Lệ Khanh so với trước đó càng muốn nàng hơn, muốn đến cơ thể nàng cũng phát đau.
Thân thể Hổ Chu Kính như đang đợi cơn mưa sau đợt khô hạn, so với trước kia càng dễ khiêu khích hơn.
Hồ Lệ Khanh thở gấp không ngừng, da thịt trắng nõn hóa hồng.
Hai người sắp đến gần, dường như sắp cùng nhau, thì tiểu lão hổ lại leo vào giữa hai người, khiến cho hai người đang bị □□ thiêu đốt liền trở lại bình thường.
Tiểu lão hổ tìm được mùi của mẹ, liền cạ vào ngực nàng, trong mộng đang làm nũng.
Hồ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh cùng cười, Hỗ Chu Kính nói: "Chúng bây giờ ra ngoài đi."
"Được."
Nàng thả rèm xuống, chắc chắn không còn gì nữa sau đó mới cùng Hỗ Chu Kính đi ra ngoài.
Đến nửa đêm, lão hổ ăn no đến hài lòng cõng tiểu hồ ly quay về, tiểu lão hổ đã ngủ say, hoàn toàn không nhận ra.
Đại miêu đem tiểu hồ ly và tiểu lão hổ ôm vào lòng, bảo vệ người quan trọng nhất trong đời mình.
Một năm bốn mùa Hỗ Chu Kính vẫn chỉ mặc y phục đơn giản, cho dù là trời đông giá lạnh tuyết rơi nhiều, Hồ Lệ Khanh thì lại mặc thêm áo lông, rồi đem tiểu lão hổ quấn lại.
Hỗ Chu Kính đưa hai người vào cung, trong cung khắp nơi đều có noãn lô, ấm áp như mùa xuân, Hồ Lệ Khanh cất áo lông, vào chỗ các nữ nhân.
Tiểu Nhất khỏe mạnh kháu khỉnh vừa đến, khiến cho các bà thím hai mắt phát sáng, hận không thể đem cái tên đáng yêu như hắn cướp về nhà.
Lão bảo vừa từ nhân gian chạy về, mang theo chút đồ dùng cho hài tử, đưa cho Hồ Lệ Khanh.
Đồ mặc cho hài tử nhân gian đều rất đầy đủ, nhưng mà tiểu lão hổ, không mặc được xiêm y, nhưng mà mấy thứ đồ chơi kia lại có lực hấp dẫn đối với hắn.
Hồ Lệ Khanh cầm cái trống lắc, lắc lắc cái trống phát ra âm thanh tách tách, âm thanh thú vị hấp dẫn tiểu lão hổ, tiểu lão hổ ngẩng đầu mở to mắt nhìn cái vật trong tay Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lẹ Khanh đổi sang bên trái, tiểu lão hổ cùng theo sang bên trái nhìn, đổi sang bên phải hắn cũng theo sang bên phải nhìn.
Hồ Lệ Khanh cầm tay trái là trống lắc, tay phải là chuông, hai tay cùng phát ra âm thanh, tiểu lão hổ nhìn qua nhìn lại, suýt nữa hồ đồ.
Hồ Tiên Nhi nói: "Sao ngươi lại giày vò nhi tử mình như vậy? Tới đây, đem tiểu lão hổ cho ta ôm một cái."
Hồ Lệ Khanh đem tiểu lão hổ để vào trong ngực nàng, Hồ Tiên Nhi lập tức in lên mặt hắn hai dấu son môi, chơi đùa tiểu móng vuốt của hắn nói: "Ngươi sao lại có thể sinh ra tiểu lão hổ khả ái như vậy!"
"Ta sinh hắn đó không phải sao!" Hồ Lệ Khanh đắc ý dương dương nói.
Tiểu lão hổ bụ bẫm còn nhỏ, cộng thêm lông xù, rất thích hợp để ôm trong người, thêm ánh mắt ngây thơ khải ái, liên lấy lòng mọi người tức khắc.
Hắn so với bất kỳ nam nhân nào cũng đều có lực sát thương, hơn nữa từ già đến nhỏ, ai cũng không tha, thuần túy vạn người mê.
Hồ Tiên Nhi hận cả ngày không thể được ôm hắn, nhưng mà nữ nhi ngoan của mình là nương hắn đã nhanh tay ôm hắn về, khiến nàng vừa nhìn vừa tức, nhưng mà nghĩ lại, không phải sẽ còn tiểu nhị và tiểu tam sao...!
Nàng lập tức nói với Hồ Lệ Khanh: "Khanh Khanh, ngươi cố gắng dưỡng thân thể, mấy năm nữa sinh thêm đi."
"Nương, không phải người nói sẽ không cho ta sinh sao, sinh ra một tiểu lão hổ, người nói nhìn thấy cũng phiền rồi." Hồ Lệ Khanh lặp lại lời trước kia mà Hồ Tiên Nhi nói.
Lần này Hồ Tiên Nhi tự vả vào miệng mình rồi, khi đó tức giận nàng cũng nói như vậy, huống chi bây giờ vừa nhìn thấy đứa thứ nhất, thì sao còn giận a, hận không thể kêu nàng sinh thêm một đám, sinh thêm mấy cái hổ bảo bảo nữa, đẻ nàng ôm xoa, nghĩ tới cảnh tượng đó, cũng đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Hồ Tiên nhi nói: "Trước kia nương cũng vì sợ ngươi vui vẻ quá trớn, giờ nghĩ lại cũng muốn để ngươi sinh thêm."
Hồ Lệ Khanh cười nói: "Chẳng lẽ bây giờ không đau lòng nữ nhi nữa sao?"
"Dĩ nhiên đau lòng, nhưng nương vẫn muốn mau có tôn tử ngoan khả ái hơn."
Hỗ Chu Kính nhìn nàng, Hồ Lệ Khanh cười nói với nàng: "Nhà có thêm nhiều tiểu lão hổ nữa sẽ náo nhiệt hơn."
Một đại lão hổ, thêm mấy tiểu lão hổ, sau đó thêm một tiểu hồ ly, mà tiểu hồ ly này...!
Ánh mắt Hồ Tiên Nhi sáng lên nói: "Được! Tiếp tục sinh đi."
Đập bàn quyết định.
Buổi tối, rời khỏi cung, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, đại miêu đem Hồ Lệ Khanh cùng tiểu Nhất, chậm rãi đi vào trong tuyết.
Hồ Lệ Khanh dùng áo khoác quấn tiểu lão hổ thật chặt, nắm lưng đại miêu, không chút cảm giác bị lạnh nào.
Hai người vừa đến trước nhà, nhà là nơi ấm áp của các nàng.
Khi tiểu Nhất vừa lớn thêm chút nữa, hình hài lão hổ cũng dần phát triển, vừa xuống đất liền chạy đi, nửa ngày cũng không tìm được hắn, không biết hắn đi đâu.
Qua vài năm, hắn đi đến vài ngày không về, quay về thì mang theo chút đồ về.
Hồ Lệ Khanh nhìn hắn lớn lên mỗi ngày, nhanh nặng lên đến cả nàng cũng ôm không được.
Lần này, đi ra ngoài đến bảy ngày tiểu Nhất đem về một ít hoa, khiến Hồ Lệ Khanh vô cùng cảm động.
Tiểu lão hổ nay không còn là tiểu miêu đáng yêu trong ngực nàng nữa, mà chân chính biến thành lão hổ rồi.
Hắn dường như rất sợ Hỗ Chu Kính, đối với nàng luôn có ước mơ ngưỡng mộ trong lòng, khác với sự thân thiết với cùng Hồ Lệ Khanh, đối với nàng thêm mấy phần kính sợ.
Hồ Lệ Khanh mong đợi hắn lớn lên thành người, để nhìn thấy hình dạng của hắn thế nào.
Xích Hồng lâu lâu mới về một lần, lần này Vương quả phụ đưa nàng đến Tây vực, ở đó có nhiều người bọn họ đều có sống mũi cao hai mắt lõm sâu có vài phần giống Vương quả phụ.
Hia người ra ngoài ở ẩn, ở một chỗ lâu thì sẽ ra ngoài dạo một vòng, khi mệt mỏi thì quay về hồ sơn.
Xích Hồng quay về nhìn thấy một tiểu lão hổ xa lạ, cười vui vẻ chạy đến chỗ hắn, lại bị dã tính trên người hắn hù dọa.
"Hắn lớn nhanh thật." Xích Hồng thở dài nói.
Hồ Lệ Khanh ôn nhu nhìn tiểu Nhất, tiếu Nhất còn đang cạ cạ chân nàng làm nũng, nàng nói: "Đúng vậy, không bao lâu nữa lại lớn thêm."
"Hắn có phải sẽ đi hổ sơn không?" Xích Hồng hỏi.
Hồ Lệ Khanh vuốt ve đầu hắn nói: "Ta còn không muốn đưa hắn đi, ta không bỏ được hắn."
"Sau này rồi cũng phải đi, không sơm cũng muộn.
Huống chi cận hồ sơn cũng không có chỗ chơi, ngươi cho hắn đến hổ sơn vẫn tốt hơn."
"Thật vậy sao?" Hồ Lệ Khanh trong tình thế khó xử hỏi Hổ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính suy nghĩ một lát, nói: Hỏi hắn đi.
Hồ Lệ Khanh khẽ cười nói: Hắn còn nhỏ, hỏi hắn thì được ích gì.
Ánh mắt Hỗ Chu Kính nhìn hắn, nói nguyên do cho hắn nghe, hắn suy nghĩ chốc lát liền gật đầu một cái, ánh mắt quyến luyến không thôi nhìn Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh không kiềm được ôm lấy hắn, gọi tên hắn: Tiểu Nhất, nương không bỏ được ngươi.
Đến tối, tiểu Nhất nằm trên giường lớn cùng các nàng, chiếm một chỗ khác, Hồ Lệ Khanh ôm hắn dặn dò chuyện sau này, Hổ Chu Kính quay lại liền đuổi hắn xuống, lão hổ đối với địa bàn của mình vô cùng coi trọng, không cho phép người khác cướp đồ trên mâm của mình, bao gồm cả đứa nhỏ đã lớn.
Tiểu Nhất bị đuổi xuống giường nhỏ giọng ô ô mấy tiếng, gọi đến Hồ Lệ Khanh thương tiếc.
Để ta trò chuyện cùng hắn không được sao.
Hỗ Chu Kính biến thành người nằm bên cạnh nàng, nói: Nếu như nàng chịu nghe lời ta.
Một đêm thôi.
Hồ Lệ đảm bảo.
Lãnh mâu Hổ Chu Kính nhắm chặt, sau đó nhẹ nhàng nói: Được.
Lúc này tiểu Nhất mới được phép nhảy lên giường, nằm một bên cạnh Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh ôm cổ hắn, trong lòng thật sự không bỏ được hắn, lại nghĩ đến mấy trăm năm không thấy được hắn, thì thương tâm không dứt.
Hổ Chu Kính nói: Nàng sẽ không tịch mịch, có ta phụng bồi nàng.
Đại miêu, ta yêu nàng.
Hồ Lệ Khanh buông tiểu Nhất ra, xoay người ôm Hổ Chu Kính, đem mặt úp vào ngực nàng.
Tiểu Nhất mất đi cái ôm của mẹ, bất mãn kêu ô ô, móng vuốt cắm xuống giường cào ra mấy vết.
Đồng tử màu vàng của Hổ Chu Kính quét qua hắn, ánh mắt dường như mắng hành động của hắn, tiểu Nhất dùng móng hổ che mắt, ánh đi ánh mắt sắc bén của nàng.
Hồ Lệ Khanh mỗi tay ôm một người, kéo họ ôm vào ngực.
Bây giờ nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian!
Hai người đưa tiểu Nhất đến hổ sơn, Hổ Bạt vui vẻ nắm tay hắn dắt lên núi, nhưng khi Hồ Lệ Khanh đối mặt với biệt ly vẫn như vậy, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Thỉnh thoảng tiểu Nhất vẫn quay đầu lại ngắm nàng, Hổ Chu Kính nói: Đi đi, đừng quay đầu.
Chờ tiểu Nhất đi xa, lúc này Hồ Lệ Khanh mới dừng được nước mắt.
Sau này còn có ta.
Hổ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh gật đầu nói: Ta biết, ta nếu như ta nhớ hắn phải làm sao đây?
Hỗ Chu Kính nghĩ trong lòng, rồi nàng rất nhanh sẽ không nhớ đến hắn nữa..