Đường núi ngập nghềnh, hai người mới vừa học đi, một đường đi vô cùng gian khổ.
Xích Hồng đi được nửa đường thì đi không nổi nữa, dựa vào cây nghỉ chân, nhện tinh lại muốn trèo lên cây, Xích Hồng kéo nàng xuống nói:"Ngươi bây giờ là người, đừng có nghĩ muốn trèo lên đó nữa."
"Chân đau." Tám chân biến thành hai chân, hai tay, nhưng lại chia khác nhau, công dụng cũng khác nhau, chân thì đi, bước một bước lớn, nhưng chân lại rất là đau.
Vương quả phụ mở rộng giãn chân ra, lại lắc mấy cái, Xích Hồng hỏi: "Trước kia ngươi từng hóa thành người rồi sao?"
"Có, mấy ngàn năm trước ở bàn ti động từ tinh thành yêu, sau đó mới thành người."
"Nhưng ngươi cả đường cũng đi không được."
"Ngày đầu tiên ta thành người, còn đang tìm bộ y phục che thân, phát hiện cạnh hồ có cái yếm đỏ, vừa mặc lên thì lão bảo nhảy ra nói là ta trộm đồ, đánh một chưởng, ta vừa tu thành người liền tan tành, bức nội đan ta ra, còn thu ta làm đồ đệ của nàng."
"Thật đen đủi." Xích Hồng kinh ngạc thở dài nói.
Vương quả phụ cúi đầu nói: "Ta vốn muốn nàng dạy ta tu tiên, ai ngờ lại làm lộn xộn lên hết, ta dứt khoát không học, phớt lờ không để ý tới nàng, không quá vài ngày nàng vứt bỏ ta, ta ở đâu thì ở."
Xích Hồng kéo tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình nói: "Nếu như ta có thể sống sót, ta sẽ chiếu cố ngươi."
"Đa tạ, ngươi lải nhải dài dòng như vậy còn thích muội muội mình, đi theo ta nhất định ngươi còn thảm hơn." Vương quả phụ đối với lần này nhạy cảm từ chối kẻ bất tài không dám nhận.
Trong mắt Xích Hồng toát ra lửa hừng hực, nắm vai nàng hét: "Ý ngươi là gì? Ta đã nói bao nhiêu lần, ta không có yêu Hồ Lệ Khanh!"
"Gì? Tỷ tỷ ngươi yêu ta?" Âm thanh từ sau lưng Xích Hồng bay tới, bay đến trước mặt Xích Hồng.
Xích Hồng lắc lắc cổ, quay qua liền thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồ Lệ Khanh đang treo lên nụ cười đáng chết.
"Ngươi nghe thấy cái gì?" Chuyện Xích Hồng muốn làm trước nhất là bóp chết Hồ Lệ Khanh, bây giờ nàng có hai tay, rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
.
Tìm truyện hay tại -- TRÙMTRUYỆ N.
o r g --
Nàng đưa tay đến gần Hồ Lệ Khanh ánh mắt vô tội hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi là người hồ tộc? Tại sao ta chưa từng thấy qua ngươi, mặt ngươi lạ quá..."
Xích Hồng thu tay về, ho mấy tiếng nói: "Ta là tỷ tỷ ngươi, Hồ Lệ Khanh, không lẽ ngươi không nhận ra ta?"
Hồ Lệ Khanh lắc đầu nói: Vị nào?
Nàng là tiểu Hồng.
Vương quả phụ cắt ngang.
Xích Hồng giận trừng nàng một cái, Vương quả phụ cười híp mắt nhìn nàng, lơ đễnh.
Phản ứng của Hồ Lệ Khanh y chang Hồ Tiên Nhi, ánh mắt so với hạt đào còn lớn hơn, cái miệng nhỏ vươn ra, ngược lại hít một hơi.
Xích Hồng sợ nàng sẽ giống như Hồ Tiên Nhi gõ mình một cái, cả người nghiêng về phía sau, để tay nàng không với tới được.
Tỷ tỷ...!Ngươi...!Ta không tin, ngươi có bằng chứng gì chứng minh ngươi là Xích Hồng.
Hồ Lệ Khanh đâu có ngốc như vậy, biết rõ Xích Hồng sắp chết, sao lại có thể đột nhiên hóa thành người đứng trước mặt mình.
Xích Hồng nói: Ta biết tất cả mọi chuyện của ngươi và đại miêu, ngươi làm sao dụ dỗ nàng, làm sao ăn nàng...!
Ta tin ta tin ngươi chính là Xích Hồng.
Nói thêm nữa sợ là mặt đỏ đến mang tai, hộc máu mà chết quá.
Hồ Lệ Khanh đỏ mặt, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Xích Hồng gọi nhỏ một tiếng: Tỷ tỷ.
Ừ, muội muội, ngươi tới đây.
Ta có một việc rất muốn làm với ngươi.
Xích Hồng nghiêm mặt nói.
Hồ Lệ Khanh tới gần một chút, Xích Hồng liền đưa tay ra, đến cổ nàng: Ta muốn bóp chết ngươi!
Hồ Lệ Khanh đâu có ngu như vậy, chân liền dịch một cái, vòng ra sau lưng Vương quả phụ nói: Ta biết ngươi rất muốn bóp chết ta, ta cũng đâu có ngu mà nộp mạng cho ngươi bóp chết chứ.
Vương quả phụ che miệng cười.
Xích Hồng nói: Ngươi cười cái gì mà cười.
Nếu ngươi biết mấy năm qua nàng dày vò ta cái gì ngươi cười nổi không?
Hồ Lệ Khanh đánh giá Vương quả phụ, sau đó cũng hiểu ra: Nàng không phải là Hắc quả phụ Tri Chu chứ?
Phải ta chính là Tri Chu đây.
Vương quả phụ nói.
Dáng ngươi nhìn thật đẹp, mắt ngươi màu xanh lam...!Còn có tóc này, nhìn thật kĩ...! Hồ Lệ Khanh nhìn thấy đồ xinh đẹp luôn vui vẻ, sờ trên sờ dưới, sờ cả người một lần.
Xích Hồng kéo Vương quả phụ trong tay Hồ Lệ Khanh ra.
Kéo ra sau lưng mình nói: Sờ đủ chưa?
Chưa, sao vậy nàng là người của ngươi sao? Còn cố ý dấu không cho ta sờ.
Nàng chính là người của ta! Xích Hồng hét lên.
Hồ Lệ Khanh biểu tình quả nhiên là như vậy gật đầu nói: Quả nhiên ngươi đã ăn nàng.
Má Xích Hồng đỏ lên, hơn nữa con lan rất nhanh, ngay cả chỗ không nhìn thấy cũng đỏ ửng, trong lòng thì thầm: Không phải như vậy...!Mà...!Mà ta bị nàng ăn.
Nhưng Xích Hồng không dám nói cho Hồ Lệ Khanh, ánh mắt cảnh cáo Vương quả phụ, không cho nói.
Vương quả phụ không hiểu vì sao bị lườm, cúi đầu, tay cầm mạng nhện, kéo mạng nhện thành đủ kiểu.
Hồ Lệ Khanh vừa vào cửa liền gọi Hỗ Chu Kính: Đại miêu, nàng mau ra xem, ta đem ai đến đây!
Xích Hồng lần đầu vào phòng tân hôn của hai người, nhìn chung quanh một lần, phát hiện chỗ này bố trí đơn giản, hẳn không phải ý Hồ Lệ Khanh rồi, nếu như chỗ này Hồ Lệ Khanh làm chủ, nhất định sẽ lòe loẹt đủ màu làm chói mắt người nhìn.
Vương quả phụ đánh giá nóc nhà, nghĩ kết lưới chỗ nào đó để bắt sâu.
Đại miêu...!Đại Miêu, nàng ở đâu a?? Hồ Lệ Khanh đi một vòng cũng không thấy người nói: Ra hậu viện đi.
Nếu như trong phòng không thấy đại miêu, thì nhất định là ở trong hậu viện rồi.
Đến hậu viện thì thấy một cái hồ sen lớn, lúc này sen tươi đang nở rộ, hương sen thoang thoảng tràn ngập trong không khí.
Thật đẹp.
Vương quả phụ thở dài nói.
Hồ Lệ Khanh chạy tới hồ, quả nhiên, bạch hổ đang ngâm mình dưới nước.
Hồ Lệ Khanh qùy xuống cạnh hồ, bạch hổ lội đến, nằm lên bờ.
Đây là hình dạng của Xích Hồng, nàng xem rất tuấn tú.
Hồ Lệ Khanh chỉ Xích Hồng nói.
Bạch Hổ tản ra khí chất cao quý vô hình, không giận tự uy, đôi mắt vàng dịu dàng.
Xích Hồng nói: Ta chỉ muốn tới thăm muội muội một chút, không có ý gì khác.
Hỗ Chu Kính nói: Ngươi không giống Khanh Khanh.
Ta giống cha.
Xích Hồng sờ mặt mình, cũng vì gương mặt này hại mình bị Hồ Tiên Nhi đánh một cái.
Hồ Lệ Khanh không để ý nước còn dính trên người bạch hổ, ôm cổ nàng nói: Đại miêu, ta không gạt nàng, Hồ tộc cũng có người xấu.
Nhưng không có nữ nhân đẹp hơn ta.
Xớ.
Xích Hồng hừ lạnh.
Không thèm so đo với ngươi, vị này là Hắc tri chu.
Vương quả phụ kéo trong tay ra một cái mạng chằng chịt, nàng không thích nói chuyện với người khác, chì để tâm làm chuyện của mình.
Buổi tối Hồ Lệ Khanh đặc biệt làm chút cơm, ăn xong, Xích Hồng kéo Hồ Lệ Khanh ra ngoài, Hồ Lệ Khanh nói: Xích Hồng, ngươi yêu ta thật sao?
Rắm cẩu, tính cách ngươi xấu như vậy ta thấy hết rồi, sao thích được ngươi! Xích Hồng kịch liệt phản bác.
Ngược lại Hồ Lệ Khanh cười lên: Vậy thì tốt, hại ta lo lắng cả buổi chiều.
...!Xích Hồng trong lòng thầm mắng Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh nói: Ngươi đến gặp nương sao rồi.
Gặp, nàng cũng biết tình trạng của ta rồi.
Nương nói sao?
Rất là vui.
Lại nói trái lương tâm.
Hồ Lệ Khanh nói: Nương rất vui sao.
Thật sự rất vui, ta nghĩ là ngươi phải chết, không nghĩ ngươi lại hóa thành người.
Thật ra thì...!Ta sống cũng không lâu.
Xích Hồng cúi đầu chán nản nói.
Sao lại nói như vậy? Hồ Lệ Khanh vội vàng hỏi.
Xích Hồng nâng tay nàng lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay nàng, ngón tay dần trong suốt, càng hư ảo.
Ánh trăng dường như có thể xuyên qua thân thể nàng.
Hồ Lệ Khanh nắm y phục nàng vội vàng nói: Xích Hồng, ngươi đừng dọa ta!
Ta không có dọa ngươi, ta cảm thấy như vậy, ngày mai khi mặt trời xuất hiện, ta sẽ bốc hơi như sương mai.
Hồ Lệ Khanh cuống đến phát khóc, nước mắt vờn quanh hốc, rót linh lực vào người Xích Hồng, nhưng linh khí như đá chìm dưới biển không đáp lại.
Thân thể ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại trống rỗng không có gì cả vậy...!Hồ Lệ Khanh nói.
Xích Hồng cười khổ nói: Ta hút khí của nàng nên thành dáng vẻ như bây giờ, nhưng khi tiêu tán sẽ biến mất không thấy được.
Không muốn, ta không muốn ngươi chết, tỷ tỷ, ta còn chưa nói chuyện cùng ngươi.
Trước kia ta làm nhiều chuyện sai trái, tóm lại ngươi cũng không để ta trả cho ngươi a.
Ta biết ngươi có lương tâm cũng đủ để ta thỏa mãn rồi.
Nói gì vậy, hiện tại đây đâu phải lúc nói chuyện này, tại sao lại như vậy, ngươi đã biến thành người rồi, có cả nhiệt độ, sao lại nói đột nhiên sẽ biến mất.
Chắc là sắp đến hạn rồi, ánh sáng phản chiếu.
Xích Hồng nói.
Không muốn.
Hồ Lệ Khanh lắc đâu, nước mắt rơi xuống, rơi lên mu bàn tay Xích Hồng.
Trước kia ngươi nói khi ta chết ngươi sẽ vì ta rơi mười giọt nước mắt, bây giờ là giọt thứ nhất.
Xích Hồng cười nói.
Tỷ tỷ, ta không cho ngươi chết, ta đi nói với đại miêu, nói nàng nghĩ cách cứu ngươi, đúng rồi, ta đi tìm nương, nàng sẽ có cách, nếu nàng có thể nghịch thiên lần nữa cứu ngươi về.
Hồ Lệ Khanh loạn lên, biến thành con ruồi không đầu bay tán loạn khắp nơi.
Xích Hồng nói: Đi tìm đại miêu.
Được, ta sẽ đi liền, ngươi đợi ta một chút.
Hồ Lệ Khanh vội chạy đi tìm đại miêu, vừa đi vừa gọi tên nàng.
Xích Hồng nói: Cuối cùng, cũng còn chút lương tâm.
Chờ Hồ Lệ Khanh đem đại miêu nhà nàng đến, chỉ nhìn thấy cả người Xích Hồng bị hồng quang vây quanh, nụ cười nàng dần mờ đi, thân thể tan rã, hóa thành bụi theo gió bay đi.
Hồ Lệ Khanh đưa tay không bắt được, phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế: Xích Hồng.
Hỗ Chu Kính ôm nàng lại, ngăn không cho nàng kích động, làm chuyện thương tổn mình.
Tại sao lại như vậy! Nàng vẫn còn sống mà, tại sao lại chết! Hồ Lệ Khanh khóc nói, như hài tử ngốc không ai giúp.
Hỗ Chu Kính nói: Đừng đau lòng.
Không đúng, nàng có nhiệt độ trên người, ta còn thấy được mạch đập của nàng.
Hồ Lệ Khanh đưa tay cảm nhận sự tồn tại thoáng qua, nhưng còn người...!
Hồ Lệ Khanh khóc đến hôn mê bất tỉnh, Hỗ Chu Kính ôm nàng vào phòng.
Trên nóc nhà, Xích Hồng cùng Vương quả phụ nhìn nhau một cái, Xích Hồng cứ thế nói: Giỡn như vậy có quá đáng lắm không?
Vương quả phụ không nói gì, rút mạng nhện về, dưới ánh trăng, nguyên cái mạng nhện lớn che cả trạch viện, lộ ra sương đêm bị trăng chiếu xuyên qua.
Xích Hồng khi nãy chỉ là ảo giác, Hồ Lệ Khanh không phát hiện vì nàng mất đi cảnh giác.
Xích Hồng nhỏ giọng nói: Thật ra thì Hồ Lệ Khanh nàng cũng không quá kêu căng quá đáng lắm...!
Vương quả phụ tay run một cái, trong lòng kêu to: Lại nữa rồi!
Vừa rồi chắc nàng rất khó chịu, vì ta khóc thật lòng...!Xích Hồng nói không ngừng, không chú ý mặt Vương quả phụ càng thêm u oán.
Cuối cùng Vương quả phụ bộc phát, nàng dùng miệng mình chặn lời Xích Hồng lại, Xích Hồng trợn to hai mắt, nhìn mặt nàng gần trong gang tấc.
Vương quả phụ nói: Ngươi đúng là yêu muội muội mình.
Ta không có.
Kì quái.
Ta làm sao yêu nàng a! Xích Hồng hét lên.
Vương quả phụ nói: Ta đói.
Nàng sờ lên cái bụng thịt của mình.
Mặt Xích Hồng đỏ lên nói: Mình đi bắt sâu ăn.
Vương quả phụ nói: Ăn không đủ no.
Ngươi nuốt nội đan của ta, hòa cùng xương máu của ngươi, ta không ăn ngươi thì ăn ai? Vương quả phụ nghiêm túc nói.
Ta nói là không cần, không cần.
Xích Hồng xoay người muốn đi, tính đứng dậy đã phát hiện chung quanh đầy mạng nhện, nàng bị mạng nhện bọc lại, một bước cũng ra không được.
Đồng thời bốn dây tơ nhện lao tới trói chặt tứ chi nàng thành hình chữ đại.
Xích Hồng giẫy dụa người nói: Lần trước là ngươi không tỉnh táo, cho nên ta không trách ngươi, bây giờ ngươi dám chạm ta thì ta hận ngươi cả đời.
Tay chân bị siết chặt, không nhúc nhích được, miệng lưỡi sắc bén Xích Hồng cũng không làm được gì nàng.
Vương quả phụ bò lên mạng nhện nhẹ nhàng nhích lên người nàng, cúi đầu ngửi cái cổ thơm nói: Dưới ánh trăng mùi hương của ngươi rất tuyệt.
Nói nhảm, nàng là hồ ly tinh, hút tinh khí ánh trăng làm thức ăn, bây giờ bị trăng chiếu vào, thân thể tràn đầy tinh khí, dĩ nhiên sẽ ngon hơn rồi.
Xích Hồng tự mắng mình, bây giờ làm gì, vừa giãy giụa chân tay muốn trốn.
Mạng nhện lớn cột nàng lại, tay chân dính lên mạng nhện, nàng bây giờ như côn trùng nhỏ rơi vào lưới nhện, giương cánh khó bay.
Vương quả phụ cho là đây chỉ là việc ăn uống của nàng, cũng là chuyện đương nhiên, nên không hiểu tại sao cái người được ăn kia vừa xấu hổ lại vừa oán giận.
Nàng bắt đầu ăn từ trong miệng nàng ta, nước miếng trong veo được nàng nuốt vào bụng, tậm thới lấp được một chút, đầu lưỡi mềm mại ướt át của Xích Hồng bị nàng mút vào miệng kéo dài ra lặp lại nhiều lần rồi cuộn lên, cho đến khi cả người Xích Hồng không còn sức.
Vương quả phụ ăn từ miệng xuống cằm, rồi ăn tới cổ, liếm mỗi chỗ một lần, hương thớm phát ra đậm đà.
Thật là thơm, ăn thật ngon.
Vương quả phụ cởi hồng y của Xích Hồng xuống, nhưng vì hai tay nàng bị trói nên không tháo xuống được, vì vậy y phục vẫn còn mắc trên người Xích Hồng, nhưng không che được vị trí tư mặt của nàng.
Thịt mềm đầy đặn trước ngực dưới ánh trăng sáng bóng phát ra dâm mỹ, trái cây nhỏ màu hồng đã cứng lên hết cỡ.
Vương quả phụ mở miệng cắn, giống như hài tử dùng sức mút vào.
Như là bị sét đánh khoái cảm lan ra toàn thân, Xích Hồng ngửa đầu lên, sợ hãi không dứt, mạng nhện vì vậy mà rung lên, sương đêm đọng lại vì vậy mà chớp chớp, mỗi một giọt sương cũng phản chiếu hình ảnh hai người triền miên.
Bữa tiệc lớn cuối cùng, Vương quả phụ cũng biết đạo lý từ từ hưởng dụng, cũng biết chờ đợi thời cơ chín mùi, nàng đến gần đóa hoa ướt át, Xích Hồng không kiềm chế được triều dâng, thân thể giãy dụa, chờ đợi nàng đến.
Xích Hồng đến đỉnh như tan rã, muốn ngất đi nhưng lần nào cũng không được, ánh trăng đem đến tinh lực dồi dào cho nàng, để nàng dư sức ứng phó với khẩu vị tham lam của Vương quả phụ.
Lúc này nàng thấy hận lão bảo, tại sao lại không nói với nàng, ăn một viên nội đan nhỏ, thì phải lấy thân báo đáp.
Trong phòng, Hỗ Chu kính ngồi cạnh giường, đối với tiểu hồ ly còn co mình trong chăn khóc thút thít nói: "Đừng có buồn mà."
"Đừng để ý tới ta, để ta khóc một mình đi." Tiểu hồ ly ôm mặt khóc thút thít.
Vén chăn lên, lộ ra một cục bông tròn.
Hỗ Chu Kính nâng cục bông lên, nâng mặt nàng lên, mặt Hồ Lệ Khanh bị nước mắt làm ướt hết, Hỗ Chu Kính dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, vuốt cái lưng lông của nàng nói: "Tin ta, ngày mai nàng cũng có thể thấy nàng ta."
"Nàng chết rồi." nước mắt Hồ Lệ Khanh không dừng lại được, móng vuốt nhỏ lau khóe mắt, ngược lại làm nước mắt rơi nhiều hơn, ngón tay Hỗ Chu Kính linh hoạt ôn nhu giúp nàng lau nước mắt.
Hồ Lệ Khanh khóc ngất một lần, lần này cũng không muốn nàng khóc thêm nữa, tránh thân thể tổn thương, Hỗ Chu Kính vuốt ve nàng, nhẹ giọng trấn an: "Khanh Khanh đừng buồn nữa, nếu đây là kết quả, cũng không cần vì nàng thương tâm."
Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu lên, chôn trong ngực nàng nói: "Đại miêu, ta chỉ còn nàng, nếu như nàng cũng chết ta sẽ theo nàng xuống địa ngục."
"Được." Hỗ Chu Kính sờ đầu nàng mỉm cười nói.
"Đại miêu, để ta quên chuyện buồn được không, cầu nàng." Tiểu hồ ly chớp mắt biến thành mỹ nhân hoa lê đái vũ, ngồi trong lòng Hỗ Chu Kính, hai mắt ngấn lệ, mặt đỏ thắm như sương mai đọng trên hoa, thêm vài phần điềm đạm đáng yêu cùng phong tình.
Hỗ Chu Kính vẫy tay tắt đèn, Hồ Lệ Khanh ôm nàng ngã xuống giường.
Tiếng khóc thành tiếng ưm ~, rồi thành tiếng rên rỉ.
"Bây giờ, còn buồn nữa không?" Đại miêu hỏi.
Tiểu hồ ly cắn môi dưới nói: "Buồn còn muốn khóc."
Động tác của đại miêu cũng mạnh hơn kịch liệt hơn, tiểu hồ ly không kiềm chế được âm thanh, tận tình gào thét.
"Bây giờ thế nào?"
"Có...!có một chút..."
Sau đó, đại miêu kiềm chế âm thanh truyền đến: "Khanh Khanh, nàng còn buồn nữa không?"
"Cái gì? đại miêu, đừng phân tâm!" (Editor: cạn lời...........)
===///===
Hỗ Chu Kính ôm tiểu hồ ly đến hậu viện, lúc này trời đã gần sáng, gió mang theo hương thơm trong hồ.
Tiểu hồ ly mệt mỏi vì hao hết thể lực, bây giờ không còn sức biến thành người, vẫn giữ nguyên bộ dạng này, để cho nàng ôm, cũng đầy khả ái.
Nàng vuốt ve cái thân thể lông xù, lực đạo êm ái chải lông cho nàng.
Cái tai nhỏ thi thoảng vẫy vẫy, bày tỏ vô cùng hài lòng.
Tiểu hồ ly từ trong ngực nàng thò đầu ra, dựa lên cặp núi mềm của nàng, hồ ly híp mắt, hưởng thụ nàng vuốt ve.
"Khanh Khanh?" Hỗ Chu Kính đột nhiên dừng tay lại.
"Hả?" Hồ Lệ Khanh túm cái đuôi muốn nàng tiếp tục.
"Nàng không có chết." Hỗ Chu Kính nói.
"Ai?" Hồ Lệ Khanh mở mắt nghi ngờ nhìn nàng.
"Xích Hồng." Hỗ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh quay đầu nhìn theo tầm mắt của nàng, thấy một con hỏa hổ nằm trên bàn trong đình đang nhìn nàng.
Xích hỏa hồ toàn thân đỏ như là lửa, dáng dấp lớn hơn Hồ Lệ Khanh.
"Xích Hồng! ngươi gạt ta!" Hồ Lệ Khanh lập tức có tinh thần, nhảy xuống từ cái ôm của Hỗ Chu Kính, chạy tới chỗ Xích Hồng.
Xích Hồng cúi đầu xuống nói: "Xong đời."
Hồ Lệ Khanh tới gần thì bị tấm lưới ngăn lại, một con nhện từ trên leo xuống to hơn trái dưa hấu gấp mấy lần, trên lưng nhện có chữ Vương.
Con nhện vừa rơi xuống đất biến thành nữ nhân xinh đẹp, cẩn thận ôm Xích Hồng vào ngực, Xích Hồng nhe răng mở miệng nói: "Không được đụng vào ta!"
Nàng không để ý tới răng nhọn của nàng, vụng về vuốt ve cái cổ lông của nàng.
Hỗ Chu Kính ôm Hồ Lệ Khanh, nói với Vương quả phụ: "Nàng thật không có chết?"
Vương quả phụ lắc đầu.
"Ta vốn sắp chết, kết quả nàng lại cứu ta." tạm thời nghĩ ra ý hay, Xích Hồng không chút do dự nói ra.
Hồ Lệ Khanh phát hiện mình chảy nhiều nước mắt như vậy liếc trắng hiểu ra, Hỗ Chu Kính nói: "Nàng còn sống không phải tốt rồi sao?"
"Đem nước mắt trả lại cho ta!"
Xích Hồng tức giận hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy lần này ta chết thật cho ngươi xem."
"..."
Ánh mắt bay đến người Vương quả phụ, tối hôm qua nàng bị ăn sạch sẽ, tiêu hao hết linh khí trong thân thể, hiện tại thân thể trống rỗng, nếu như muốn biến thân lại thì nàng phải hấp thụ đủ linh khí, không biết lại cần bao nhiêu thời gian.
Vương quả phụ xoa cổ nàng, nàng thoải mái nheo mắt lại, tức giận cũng tan đi..