Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 51: Chương 50






Xích Hồng nói: "Nàng đi rồi?"
"Đi." Hồ Lệ Khanh nhìn bóng lưng biến mất của nàng, nước mắt rơi xuống.

Một giọt, hai giọt...!mười giọt.

Nàng lau nước mắt nói với Xích Hồng: "Ta thật vô dụng, nếu bị nương biết, nhất định sẽ bị nàng đánh chết."
"Nương thấy rồi." Xích Hồng chỉ vào người nào đó sau lưng nàng nói.

Thân thể Hồ Lệ Khanh cứng đờ, lỗ tai chợt bị bàn tay như ngọc tóm lấy, sau đó kéo căng ra.

"Nữ nhi ngoan, lâu ngày không thấy, ngược lại ngươi còn cho nương coi ngươi một chút, làm được bao nhiêu chuyện có tiền đồ?" Sau lưng, âm thanh mỹ như nước mùa xuân thấm tận xương, nhưng lại như Diêm vương tới lấy mạng.

Trên trời dưới đất trong tam giới có thể sánh với Hồ Lệ Khanh càng yêu nghiệt hơn cũng chỉ có vị nương yêu nghiệt của nàng.

Nương nàng gọi là Hồ Tiên Nhi.


Không phải tiên nữ cũng có thể gọi Hồ Tiên Nhi như thường.

Hình dáng của Hồ Tiên Nhi khiến cho tiên nữ tự ti cũng không ít, mọi người đối với nàng như si như cuồng, vì nàng trời sinh đã có bản lĩnh khiến lòng người tư niệm.

Người ta gọi nàng là tương tư phu nhân, bởi vì nàng không thuộc về bất kì ai, mọi người chỉ có thể tương tư nàng.

Hồ Tiên Nhi khóe miệng không cười mà như cười, cơn giận khiến đôi mắt sáng lên cũng chói lòa, đôi môi đỏ tươi như giấu kim, kim châm vào nữ nhi bảo bối của nàng.

Hồ Lệ Khanh thấp giọng nói: "Nương, không lẽ người không thấy vui khi nhìn thấy nữ nhi sao?
Ngón ta tăng thêm sức, vặn cái tai đỏ lên, nương Hồ Lệ Khanh nhìn cười nói: "Nhớ a, nhớ ngươi muốn chết, nhớ đến tim này của nương cũng sắp hỏng a, dùng sức nhớ ngươi như vậy, ngươi cảm động không?"
"Cảm động...!nương, người buông tay, đau quá đi."
"Ngươi còn biết đau, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, lão nương hào thai 100 năm hạ sinh ngươi, không nỡ đánh ngươi hay để ngươi ăn khổ, ngược lại ra ngoài toàn chịu khổ chịu tội, để người ngoài chiếm tiện nghi, còn không bằng để lão nương đánh ngươi mắng ngươi còn hợp hơn."
"Nương...!không có ai khi dễ ta!"
"Vậy ta cũng không có khi dễ ngươi!" Vừa nói, lực tăng lên nhiều thêm, cơ hồ muốn bứt luôn cái tai.

Hồ Lệ Khanh khóc nói: "Nương, ngươi tha cho ta đi, đau quá, ngươi nhẫn tâm bứt tai nữ nhi sao!"
"Đủ rồi, nha đầu chết tiệt, về rồi tính sổ ngươi sau, Hồng nhi, ra đây, cho nương nhìn ngươi kĩ một chút." Nàng quay lại thò tay vào áo Hồ Lệ Khanh dùng hai ngón tay xách Xích Hồng ra.

Lấy ra ngoài không phải một cục màu đỏ, mà là một cục màu đen, con nhện to đen xì xuất hiện trước mặt nàng, khiến Hồ Tiên Nhi sợ hết hồn, sau đó liền cười, đem Vương quả phụ theo chơi thú vị có khác nói: "Ngươi là sủng vật của Hồng nhi phải không? Ngược lại nàng cũng có chút tiền đồ, thu ngươi làm sủng vật, mặc dù không thể nắm, đánh hay giết người, vui đùa một chút cũng không tệ."
Vương quả phụ không nhúc nhích, mặc cho nàng bóp tới bóp lui, mấy ngày nay nàng chịu quá nhiều đả kích, đã không chịu nổi nữa.

Xích Hồng từ trong ngực Hồ Lệ Khanh nhảy ra, nói với Hồ Tiên Nhi: "Buông nàng ra."
"Hồng nhi..." Hồ Tiên Nhi nhìn thấy nữ nhi nhiều năm thất lạc của mình, nhất thời cứng họng, sau đó ném Vương quả phụ ra sau lưng, nhẹ nhàng đem vật màu đỏ ôm vào, Xích Hồng chạy khỏi ngực nàng, bay vào giữa không trung, nói: "Nương, về cung rồi nói."
Đường lên núi, Hồ Tiên Nhi kéo tay Hồ Lệ Khanh sóng vai mà đi.

Xích Hồng đem theo Vương quả phụ bay trước mặt, chốc lát biến mất trong tầm mắt.

Hồ Tiên Nhi vuốt mu bàn tay Hồ Lệ Khanh nói: "Bao lâu rồi ngươi chưa về nhà?"
"Cũng không lâu, bất quá chỉ mới mấy trăm năm."
"Mấy trăm năm trước khi ta đưa ngươi xuống núi, nói gì ngươi còn nhớ không?" Hồ Tiên Nhi quay đầu nói với Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh cúi đầu, nhìn mũi giày trước mắt đung đưa, nhẹ giọng nói: "Người nói thà để ta thua người trong thiên hạ cũng không thể để ta thua một người."
"Ngươi làm được không?"

"Không có."
"Ta biết, ngươi ở cùng Xích Hồng, ta biết bộ dạng ngươi giống ta, các trưởng lão cũng nói mầu nữ chúng ta khắc ra y đúc nhau, nhưng ta biết, ngươi không phải ta, bởi vì ngươi giống cha mình, đều như nhau không có tiền đồ." Hồ Tiên Nhi mỉm cười, trong mắt đầy lạnh lẽo, ánh mắt Hồ Lệ Khanh quét qua mắt nàng, không khỏi lộ ra thần sắc áy náy.

Lời nương nàng nói đều là thật, trải qua chuyện lần này, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy, từ đầu đến cuối không đủ ác, đối với Hỗ Chu Kính không đủ nhẫn tâm đoạt lấy nàng, đối với mình cũng không nhẫn tâm quên đi người mình thích.

"Ngươi về rồi cũng tốt, bớt đi ta lo cho người ở bên ngoài thua thiệt, bị người khác chiếm tiện còn không biết đòi lại gấp đôi." Hồ Tiên Nhi nói.

Lòi này mỗi ngày Hồ Tiên Nhi đều nói, nhưng lần này ngoài ý muốn lại lay động tâm của Hồ Lệ Khanh.

Hồ sơn cao nằm trong mây, hai người song vai đi lên núi một bước ngàn thước, không quá thời gian một nén nhang liền tới kết giới mây trắng.

Hồ Lệ Khan phát hiện kết giới trước khi nàng rời đi càng dày thêm, trong mây chứa vô số linh khí của hồ tộc đời trước, chỉ cần đến gần sẽ sinh lòng kính sợ.

Nàng ra ngoài một chuyến lòng cũng trở nên đa sầu đa cảm, Hồ Tiên Nhi thấy, cũng không can nàng, nhìn lại nàng, dù sao Hồ Lệ Khanh cũng còn trẻ, trải qua nhiều mưa gió, lòng cũng sẽ từ từ lạnh lẽo, hy vọng nàng tới ngày bài xích lại.

Đi vào trong mây, màu trắng mờ ảo bao quanh, chỉ có thể nhìn thấy thềm đá dưới chân.

Hồ Lệ Khanh cẩn thận bước đi, sợ bước hụt là bị té.

Khi mắt nhìn không thấy được gì, Hồ Tiên Nhi kéo nàng, dùng âm thanh chỉ dẫn cho nàng.

Ra khỏi mây trắng, trước mắt quang đãng, dưới chân các nàng là mây mềm trắng tinh, trên cao là bầu trời xanh biếc, quang dãng vạn dặm, trên đỉnh núi là hoàng cung nguy nga cao vút của hồ tộc, trên đỉnh hoàng cung đúc hình hồ ly đang trấn thủ hồ tộc.

Ánh mặt trời chiếu lên toàn thân nó, vì nó độ lên một lớp bóng.

Hai viên hồng ngọc lớn khảm thành mắt nó, trong sống động như hồ ly còn sống.

Hồ Tiên Nhi cùng Hồ Lệ Khanh xuất hiện, người hồ tộc đi trên phố cũng nghênh đón.

Hồ tộc nhân thưa thớt, tiến vào hoàng cung nhân sĩ trong tộc cũng càng ít, bất quá chỉ mấy trăm người, nhưng khi các nàng vừa tới thì toàn bộ đỉnh núi biến thành biển hoa.

Nữ tử hồ tộc đều yêu nhiêu mỹ lệ, cho dù là vai nữ tử có tướng mạo đoan trang, như từ trong xương vẫn lộ ra mị hoặc lòng người, nam nhân hồ tộc cũng như vậy, nếu như không phải mặt như quan ngọc anh tuấn tiêu sái, thì chính là tuyệt mỹ thắng cả nữ tử, nhất cử nhất động phong tình vạn chủng.


Những mỹ nhân này nếu xuất hiện ở nhân gian, nhất định sẽ bị mọi người đi theo, mà ở hồ tộc, mỗi người đều có sự đặc biệt khác nhau, cũng chả có gì lạ.

Hồ Lệ Khanh cùng Hồ Tiên Nhi mỹ ở đây trong số các mỹ nhân cũng không hề nhạt nhòa, ngược lại các nàng trở thành phông nền cho mình.

"Tỷ, rốt cuộc ngươi về rồi, có mang thứ gì tốt không..."
"Đến đây, muội muội, vào trong nói chuyện!"
Đám người vừa vào trong, thì đủ loại gọi nhau thân mật vang lên, Hồ Lệ Khanh suýt chút nữa bị một đám tỷ muội bao vây, bị mấy khối thịt đầy đặn trước ngực của đám nữ nhân xô ép xém tý là ná thở.

Hồ Tiên Nhiw ra lệnh một tiếng, mọi người ngoan ngoãn nhường đường, chuyện cũ tạm hoãn, trước để công chúa vào nghỉ ngơi.

Vào trong cung, ba vị đại nương eo to, tay to đem Hồ Lệ Khanh đến hồ nước, hung hắng tắm đến ba lần, rửa sạch những mùi vị nhân gian trên người nàng, Hồ Lệ Khanh một bên khản cổ hét không muốn, một bên che đi vị trí quan trọng của mình, phòng bị mấy cái tay to của các nàng chạm vào chỗ đặc biệt của mình.

Hồ Tiên Nhi một bên bưng trà nhìn nữ nhu của mình thuộc hà dày xéo, ngược lại thấy càng hưng phấn.

"Nhà ta có nữ nhi mới lớn a!" Hồ Tiên Như thở dài nói.

Xích Hồng cảm thấy hành phúc vì mình không có lớn lên trong cung, bỏ qua mấy nghi lễ phiền phức này, tránh cho mấy lão nương vô lương dày vò.

Hồ Lệ Khanh từ trong nước bò ra ngoài, trên người chỉ có da, toàn thân hồng như tôm luộc, mười thị nữ cầm khay xếp hàng, chuẩn bị đầy đủ xiêm ý cùng trang sức đứng một bên, chờ được phục vụ đem những thứ này đeo lên cho nàng.

Mặc xong xiêm y hoa mỹ đến trước mặt Hồ Tiên Nhi, cũng đã chạng vạng, nắng chiều chìm vào trong mây, mây biến thành khối vải bông đủ màu sắc.

Ánh mắt Hồ Tiên Nhi xoi mói, không cách nào tìm được tỳ vết bào trên người nữ nhi mình.

Nhưng cũng không chắc là không có tỳ vết nào, tỳ vết mỹ ngọc duy nhất kia lại ở trong mắt nàng, trong mắt Hồ Lệ Khanh rõ ràng đã cất dấu người khác..