Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nàng thấy được cái này không thấy được cái kia thì trong lòng cũng không thấy thoải mái.
Hỗ Chu Kính bật dậy khỏi đùi nàng, Hồ Lệ Khanh vội đè nàng lại nói: "Ngoan ngoãn nằm yên, đừng có lộn xộn."
"Buông ra đi." Hỗ Chu Kính lại đẩy nàng ra.
"Ngươi đi còn không nổi, còn muốn đi đâu?"
Hỗ Chu Kính chống thân dậy, tóc xanh lướt trên đùi Hồ Lệ Khanh, nàng đứng dậy khỏi giường đá, chân vừa chạm đất phát hiện mình đúng là cậy mạnh.
Vừa giận vừa quẫn bách, phàm là người cao ngạo cũng không chịu nổi.
Hồ Lệ Khanh đỡ nàng, cười nàng vì ngang bướng, mình còn đang bên cạnh, nàng chỉ cần mở miệng nói một tiếng là được, cần gì phải cắn răng chịu đựng.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ngươi muốn đi đâu, ta đỡ ngươi đi."
"Không cần." Hỗ Chu Kính lãnh đạm nói, khiến lòng Hồ Lệ Khanh cũng khác đi, rõ ràng nàng ấy còn đang bài xích nàng.
"Được a, một chút cũng không đỡ xem ngươi đi được bao nhiêu bước." Hồ Lệ Khanh ngồi về chỗ cũ, hai chân duỗi thẳng, chờ nàng mở miệng nhờ mình giúp.
Hỗ Chu Kính đứng thẳng người, đi bước đầu tiên, bước thứ hai...!
Mỗi bước cũng đều chậm, tựa như thân thể này không phải là của nàng.
Cuối cùng Hồ Lệ Khanh không nhịn được, nhìn bóng lưng Hỗ Chu Kính kiêu ngạo mà vô lực, mình cũng phải mềm lòng trước, ai bảo nàng luôn là nữ nhân làm gì.
Không, nhất là nữ nhân giống như Hồ Lệ Khanh, luôn có một đặc điểm, đó chính là lòng nghĩ một đường miệng lưỡi một nẻo.
Nàng đối với Hỗ Chu Kính luôn mềm lòng, Hỗ Chu Kính không dám mở miệng nhờ nàng giúp vì Hỗ Chu Kính muỗn giữ sĩ diện, mà mình vốn là lưng mềm, núi cũng không phải cứ đi từng cái thì sẽ tới.
Nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, đỡ nàng ta dậy.
Hỗ Chu Kính nói: "Cám ơn hảo ý của ngươi, chẳng qua chỉ tới một chỗ không xa, không cần phải làm phiền ngươi."
"Một cao hứng, một vui vẻ." Hồ Lệ Khanh hất cằm, bắt đầu đỡ đi tới.
Thì ra là Hỗ Chu Kính muốn đi tắm, Hồ Lệ Khanh cúi đầu che dấu nụ cười, Hỗ Chu Kính cái người này, từ trong xương đã bắt đầu kiêu ngạo.
Y phục Hỗ Chu Kính là do Hồ Lệ Khanh cởi, không, là tháo xuống.
Hỗ Chu Kính muốn mắng to, nhưng nàng lúc này cũng không còn là mèo có móng nhọn nữa, mặc cho Hồ Lệ Khanh dày vò.
Hồ Lệ Khanh dùng ánh mắt tán thưởng quét qua thân thể của Hỗ Chu Kính, mỗi chỗ nàng đều phải khen ngợi.
Bị ánh mắt nàng ta nhìn thấu, cả người Hỗ Chu Kính không được tự nhiên, giống như có người đang cầm một cong lông chim nhẹ nhàng khuấy động lòng nàng, khiến đáy lòng nàng sinh ra một cổ không được tự nhiên.
Hỗ Chu Kính nói Hồ Lệ Khanh đi ra ngoài.
Hồ Lệ Khanh lắc đầu, ngược lại còn cởi y phục của mình, chậm rãi khoan thai bước vào trong nước.
Mỹ nhân vào tắm, phù dung ra nước, đó là cảnh đẹp cao nhất trong nhân gian.
Hồ Lệ Khanh tháo trâm cài tóc trên đầu mình xuống, giải thoát cho mái tóc xanh, trâm cài thượng hạng tùy ý để sang một bên, còn nàng dựa vào thùng gỗ.
Cười với Hỗ Chu Kính.
"Vào đi." Hồ Lệ Khanh vẫy tay nói với Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính nhìn thẳng nàng một chút, y phục vừa cởi xuống lại mặc lên.
Hồ Lệ Khanh thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới thái độ Hỗ Chu Kính quyết liệt như vậy.
Hỗ Chu Kính khoác xiêm y, từ từ đi ra ngoài, Hồ Lệ Khanh bi thương thở dài, quả nhiên không phải nàng.
Lại là Hỗ Chu Kính nghiêm túc đáng ghét a.
Hồ Lệ Khanh từ từ chìm vào trong nước, đem tịch mịch trên mặt che dấu.
Hỗ Chu Kính đi tới hồ tiên nữ, mặc xiêm y đi vào trong nước, cho đến khi gần giữa hồ, nước hồ chìm ngập cả người.
Y phục trắng hiện lên trong nước, giống như đóa hoa sen trắng chợt nở.
Một con bạch hổ từ trong nước đi ra, tràn đầy khí phách vương giả.
Nàng đi tới tảng đá lớn bên bờ hồ, leo lên đá, nằm duỗi người sưởi ấm dưới nắng.
Bên cạnh là nơi đã từng là Hồ phủ, bất quá bây giờ cũng chỉ là bãi đất phẳng, ban đầu gặp Hồ Lệ Khanh cũng chính là ở chỗ này, cũng là một buổi chiều như vậy.
Nếu như khi đó biết được chọc tới Hồ Lệ Khanh sẽ có kết quả như bây giờ, Hỗ Chu Kính thà rằng mình khi đó không xuất hiện.
Mọi thứ hết thảy sẽ không có, Hỗ Chu Kính đã sớm quyết định cắt đứt trần duyên, một lòng tu tiên.
Tình ý trong mắt Hồ Lệ Khanh, nàng không phải không thấy không hiểu không đọc được, đáng tiếc nàng không còn lòng dạ nào với người, gặp được hiểu được đọc được thì có thể làm được gì.
Nàng nhắm mắt, cảm thụ gió nhẹ phất lên mặt, thổi lất phất trên người nàng.
Lông trắng mềm mại bị ánh mặt trời chiếu lên, rực lên ánh sáng trắng như tuyết.
Hồ Lệ Khanh khoác y phục lên, đuổi theo khí tức của Hỗ Chu Kính, cho đến bên bờ hồ.
Nàng nhìn thấy trong hồ nước có một tảng đá lớn bên trên có bạch hổ đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, nếu như lúc trước nàng thấy hổ tộc nhất định là sợ đến hồn phi phách tán, nhưng bây giờ biết được tính tình của bạch hổ ra sao, chẳng những không sợ, mà ngược lại còn muốn đến gần nàng.
Nàng cũng đi vào trong nước, bơi đến chỗ nàng.
Hỗ Chu Kính mở mắt ra.
Còn ngươi màu vàng nhìn về phía nàng nói: "Nhất quyết muốn trốn đi, tội gì ngươi phải đuổi theo nữa?"
Hồ Lệ Khanh di chuyển trong nước, tự do tự tại như cá trời sinh đã ở trong nước, mái tóc dài mang theo vô số giọt nước, rơi xuống khắp nơi.
Nước giọt lên người Hỗ Chu Kính, Hồ Chu Kính cũng không tức giận, cơ thể □□ của nữ nhân dựa lên mình bạch hổ, sát cạnh bên nàng, nhìn nàng cũng không chút nào là sợ.
Hỗ Chu Kính nói: "Vừa nói ngươi đừng có dựa,ngươi có nghe không?"
"Phải, phải, nghe rồi." Hồ Lệ Khanh rất nhớ tới bộ lông mềm mại của Hỗ Chu Kính, nhớ tới phát điên.
Gò má phấn hồng cạ lên lông của nàng, mắt nheo lại lộ ra biểu tình say mê.
Nàng đem cả người dán lên mình Hồ Chu Kính, cơ hồ là cưỡi trên lưng cọp.
Hồ Lệ Khanh muốn, nhất định là con hồ ly tinh đầu tiên cưỡi trên lưng cọp.
Hồ Lệ Khanh cười trộm không dứt, muốn mình là một kẻ vinh quang nhất.
"Mấy ngày nữa, sẽ đưa tiểu đồng rời khỏi Tây sơn.
Cũng sẽ để cho ngươi tự do, ngươi không cần hạ mình ở cạnh đây, đến chỗ ngươi nên đến đi." Hỗ Chu Kính nói ra suy nghĩ thật lâu của mình.
Hồ Lệ Khanh không dám tin, ôm lấy đầu nàng, hỏi nàng: "Ngươi nói muốn giam ta tới mấy trăm năm, sao lại đổi ý vậy?"
"Ngươi chưa thấy qua người như vậy sao." Hỗ Chu Kính nói.
Hỗ Lệ Khanh cưỡi lên lưng nàng, hai tay ôm chặt cổ nàng nói: "Cho một cái lí do đi, vì sao ngươi lại thả ta cho đi?"
"Là ngươi mang tới tai họa." Hỗ Chu Kính thở dài, dạo này, Tây sơn xảy ra nhiều chuyện, khiến nàng không còn cách nào yên tĩnh tu luyện, nàng không thể ở lại đây nữa.
Hồ Lệ Khanh nói: "Không giống nhau không liên quan, không gọi bọn họ đến, là bọn họ tự mình đa tình, ngươi không thể cứ vì vậy mà trách nhất."
"Đi xuống." Mặc dù Hồ Lệ Khanh ngồi trên người nàng cũng không khiến Hỗ Chu Kính thấy áp lực nào, nhưng vì bản năng Hỗ Chu Kính luôn chán ghét nàng ở trên người mình.
Hồ Lệ Khanh ôm chặt hai tay nói: "Đại miêu, không muốn đi."
Hỗ Chu Kính nói: "Ngươi luôn hận ta làm mất đi pháp lực của ngươi khiến ngươi không còn chỗ đi, vậy thì sẽ thu hồi lại vật giam cầm ngươi, để ngươi tự do, không phải ngươi nên cao hứng sao?"
"Muốn tự do thích đi đâu thì đi, muốn ở cạnh ai thì ở." Hồ Lệ Khanh nói.
"Ngươi ở cạnh như vậy thì được cái gì?" Hỗ Chu Kính dùng giọng bĩnh tĩnh đến quá đáng hỏi nàng, đối mặt với Hỗ Chu Kính trước mắt, Hồ Lệ Khanh cười lên, nàng tiến tới trước mặt Hỗ Chu Kính, dùng gò má mình cọ nhẹ lên trán nàng nói: "Nếu như nói là muốn có được ngươi, ngươi không giận chứ?"
"Không biết." Mắt hổ nhắm lại sau đó mở ra, con ngươi màu vàng không chút ưu tư, "Ngươi chẳng qua chỉ đang vọng tưởng."
"Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà." Hồ Lệ Khanh không giận ngược lại còn cười.
"Ngươi đi đi, ngươi ở lại Tây sơn thì ở lại, muốn đến nhân gian thì đến nhân gian, tốt nhất đem theo một người tránh xa tranh đoạt."
"Ngươi đang trách người làm rối loạn yên tĩnh của ngươi có phải không?"
"Phải, vốn chính là không nên."
"Trước kia ngươi coi ngày là gì a, trải qua thật là sống không bằng chết, không có ai bồi mình ngắm sao vì ngươi làm thức ăn, ngươi cứ như vậy ngồi tĩnh tọa hết một ngày, có cái gì vui thú chứ?"
Hỗ Chu Kính nhìn về phía xa, "Cần một chỗ trời đất yên tĩnh."
"Khốn kiếp.
Biết rõ cuộc sống khan khổ không ý nghĩa còn muốn qua đi, ngươi đúng là ngu si a." Hồ Lệ Khanh tức giận, muốn nhổ lông của Hỗ Chu Kính, nhổ một cái lông, nhưng vẫn thấy Hỗ Chu Kính thờ ơ, cũng không tức giận.
Hỗ Chu Kính nói: "Đưa chân ra đi, ta giúp ngươi tháo dây trói yêu."
"Không cần, thích nhất là dây này, nhìn đẹp mắt, mang cũng thoải mái." Hồ Lệ Khanh đem chân dấu đi, không muốn để nàng giải trừ giam cầm trên người mình, thật sự được giải trừ, Hồ Lệ Khanh được tự do, Hỗ Chu Kính sẽ không để ý tới nàng nữa.
Hỗ Chu Kính đứng dậy, đem theo Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh ôm cổ nàng, bám lên người nàng.
Hỗ Chu Kính từ trong hồ bước ra, vẫy vẫy một thân đầy nước, Hồ Lệ Khanh bị dính theo cũng cười lên, nhưng hai tay vẫn ôm chặt nàng.
"Bất kể ngươi nói thế nào thì, ngày mai cũng phải đi." Hỗ Chu Kính gặm y phục trên đất, quăng lên người Hồ Lệ Khanh, che đi thân thể xích lõa của nàng.
Hồ Lệ Khanh úp mặt vào bộ lông của nàng nói: "Ngươi không phải người tốt, ngươi muốn bắt thì bắt, ngươi muốn thả thì thả, một chút quyền hạn cũng không có sao?"
Bạch hổ chậm bước vào trong rừng cây, trên người nàng vẫn còn một nữ nhân vẫn đang nói chuyện, mà bạch hổ chỉ yên lặng không nói.
"Ngươi hỗn đản, ngươi đáng ghét, ngươi không phải người tốt, ngươi sẽ bị báo ứng."
...!
i�T�j�y�.