Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 15: Chương 14






Vén chăn lên, khuôn mặt Hồ Lệ Khanh phóng đại trước mặt nàng, Xích Hồng bị khuôn mặt đen thui của nàng dọa sợ hết hồn.

Hồ Lệ Khanh trầm mặt, vốn là khuôn mặt hoàn hảo cũng bởi vì xấu đi mà trầm xuống, người thấy cũng sợ hãi trong lòng.

Ánh mắt lóe lên ánh sáng sâu kín, Hồ Lệ Khanh cắn răng nghiến lợi nói: Ngươi dám quấy rầy giấc ngủ của ta nữa, ta ném ngươi về Tây sơn.

Xích Hồng bay xa, nhỏ giọng nói: Nếu như không phải lo lắng an nguy cho ngươi, ta cũng không thèm đi với ngươi rồi.

Vậy ngươi cũng đừng theo ta nữa, làm như là thiếu người bên cạnh bồi ta lắm á.

Xích Hồng hóa thành một luồng hồng quang đánh về phía Hồ Lệ Khanh: Ngươi cho là trên đời này trừ ta ra thì ai có thể chịu nổi tính tình đại tiểu thư của ngươi hả, để ngươi cãi mấy điều vô lý mà không bóp chết ngươi! Không có ai hết! Cũng chỉ có một mình ta bên cạnh phụng bồi ngươi, nếu ta mà đi, xem ai còn nguyện ý để ý tới ngươi.

Xích Hồng xô nàng một cái, khiến Hồ Lệ Khanh va vào bên cạnh, rõ ràng Hồ Lệ Khanh bị đụng đau nhưng cũng cố cắn răng không phát ra âm thanh.

Tức chết ta mà.

Xích Hồng bay tới góc nhỏ co thành một cục, không để ý tới Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh có một thói quen xấu, đó là chết cũng dữ sĩ diện, cang trực tiếp nói vời nàng thì nàng cũng không chịu thừa nhận mình sai.

Cho dù trong lòng nàng biết có lúc không nên như vậy, nhưng mà...!Ngay tại lúc này, Xích Hồng mắng nàng xong, thì lại cắn răng không nói một câu.

Cho dù nàng ít người bên cạnh thì sao chứ? Hồ Lệ Khanh hừ lạnh.

Vãn Tình lâu ban ngày so với những khách điếm khác không có mở cửa làm ăn.


Đối diện con đường lớn là những cánh cửa đã đóng, bên trên treo cái bảng lớn, Vãn Tình lâu, nét chữ đẹp đã xuất ra từ tay của một vị hoàng đế phong lưu nào đó.

Cửa gỗ trên lầu cũng đóng chặt, người đi đường nhìn cũng không thấy được cô nương phong tình vạn chủng.

Tiếng hát đêm qua dường như vẫn còn quanh quẩn chưa tan, hương phấn thơm như con như không.

Cổ kiệu đậu ở cửa sau, một kiệu phu tiến lên gõ cửa.

Người bị quấy rối làm thức giấc không vui hỏi: Không có nghe qua quy củ của lâu sao? Sáng sớm không có mở cửa, buổi tối không đóng cửa.

Ngươi muốn tìm người, chờ mặt trời xuống núi thì lại đến đi.

Địa qủy ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa lục quang nhìn thấy người nọ nhất thời cả người liền nổi da gà.

Địa qủy ồm ồm cười nói: Hồ cô nương nhà ta nhất định phải gặp được lão bảo tử* (tú bà), mong đại ca giúp đỡ một chút.

Giúp đỡ...!Giúp một tay? Mụ mụ nói, buổi sáng không gặp người, đi a, đừng có cản đường.

Người kia vẫy tay kêu hắn rời đi.

Kiệu phu nâng lên một tay cản lại cái tay đuổi người của hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, cái tay cầm tay hắn lạnh như xác chết.

Ánh mắt hắn quét qua cổ kiệu bên ngoài, giữa ban ngày lại có cổ kiệu kín kín đáo đáo, ba tên kiệu phu còn lại cũng cười với hắn, khuôn mặt như vậy còn thêm nụ cười vặn vẹo, còn đôi mắt xanh sâu thẳm.

Qủy a! Bỏ lại cái tay người kia, liền phóng về phòng la to.

Câm miệng, ban ngày mà ồn áo cái gì, còn kêu một tiếng nữa làm quấy rầy cô nương cẩn thận không ta rút lưỡi ngươi ra làm cho vịt bây giờ.

Lão bảo vừa đi ra liền tức giận mắng hắn.

Đại nam nhân nước mắt nước mũi đầy mặt, thấy lão bảo như thấy ánh sáng, chỉ ra bên ngoài lắp bắp nói: Bên ngoài, bên ngoài, qủy tới.

Qủy muội muội ngươi! Lão bảo mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu, ngồi xổm người xuống, một đôi hồ ly nhìn không ra tuổi hai mắt nhìn về phía hắn: Lão Trương, mới sáng sớm thức dậy ngươi chưa tỉnh ngủ nên hồ đồ đúng không?
Khuôn mặt lão Trương bình tĩnh, mơ mơ màng màng, đúng là khi nãy mới vừa tỉnh ngủ, nhìn lão bảo nói: Thật, thật là lão hồ đồ, xem trí nhớ ta này.

Ngủ một giấc cho khỏe đi, lần sau mụ mụ thưởng ngươi tiền rượu.

Đa tạ mụ mụ.

Đi đi.

Lão bảo vỗ vai hắn, nhìn hắn đi xa, vẻ mặt giận dữ nhìn ra bên ngoài.

Tiểu oan gia, ngươi không có việc gì sao mới đến đây lần đầu liền náo loạn chỗ này của ta? Kiếp trước ta có ăn gà hay đốt đuôi nhà ngươi sao hả? Vừa ra ngoài, lão bảo liền nói huyên thuyên.

Địa qủy trực tiếp mang cổ kiệu rời đi, may mà bên trong không có người qua lại, nếu không sẽ bị dọa cho giật mình.

Lão bảo vén rèm lên, nhìn thấy Hồ Lệ Khanh còn đang ở bên trong ngủ co người.

Nha đầu này...!Lão bảo cười khẽ.


Mẹ nuôi, người mắng ta, vậy mắng có vui không? Hồ Lệ Khanh co người không nhúc nhích, lời cũng ngậm trong miệng, mềm mại khải ái.

Lão bảo vỗ vỗ cái mông nàng, nói: Thấy tiểu oan gia, ta khóc còn không kịp, còn vui vẻ cái gì chứ?
Đừng có vỗ mông ta, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Hồ Lệ Khanh nhấn mạnh.

Ngồi dậy, nói rõ ràng ta nghe, làm gì mà lại xuất hiện ở nhân gian, không phải ngươi muốn độ kiếp sao? Lão bảo đem người kéo lên.

Nháy mắt mái tóc đen Hồ Lệ Khanh buông xuống, che đi nửa khuôn mặt của nàng, ánh mắt mơ màng khát ngủ, ngay cả miệng cũng ngậm chặt, bộ dạng mỹ nhân chật vật như vậy sao có thể gọi là lười biếng được.

Lão bảo nhanh mắt, nàng nhìn thấy được màu da sau khe tóc màu sắc bất đồng, vén những sợi tóc kia lên, bị khuôn mặt của Hồ Lệ Khanh dọa sợ đơ như khúc gỗ.

Kéo lấy tay Hồ Lệ Khanh nhất thời không chú ý liền buông ra, Hồ Lệ Khanh ngã xuống.

Hồ Lệ Khanh, ngươi nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão bảo nâng cao âm giọng hét chói tai, khiến cho không ít cô nương đang trong mộng cũng bị dọa sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Hồ Lệ Khanh uống xong hớp Xuân trà cuối cùng, nói: Chính là như vậy.

Ừm.

Xích Hồng gật đầu bày tỏ đồng ý.

Lão bảo cầm ly trà run run, nước trà bắn tung tóe lên bàn, nàng cũng không để ý.

"Nhưng...!nhưng đáng giận...!thật là....!quá kinh khủng!" Lão bảo đặt ly trà xuống, nặng nề cảm khái.

"Đúng, đều là do đại miêu sai." Hồ Lệ Khanh rốt cuộc cũng có được đồng mình, gật đầu như trống lắc, lòng đầy căm phẫn.

Đầu ngón tay xanh miết lão bảo chỉ lên trán nàng, nói: "Ta nói người đáng giận là ngươi đó, ngươi không chỉ ném đi bộ mặt của Hồ tộc, còn có gan xuất hiện trước mặt ta! Thứ bại hoại, thứ bại hoại, thứ bại hoại!"
"Mẹ nuôi..." Hồ Lệ Khanh bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

"Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, huống chi mặt ngươi giờ cũng đã vậy rồi, ta cũng không muốn nhìn lần hai." Lão bảo nghiêng đầu qua một bên.

Hồ Lệ Khanh thu hồi hai mắt ngấn lệ nói: "Mẹ nuôi, ta đói."
"Ngươi..." trợn mắt nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy được cái lỗ thủng nào trên mặt nàng, lão bảo buông xuống đối kháng với nàng, đi tìm quy nô, kêu hắn chuẩn bị chút rượu cùng đồ ăn ngon.

Thức ăn nhân gian, Hồ Lệ Khanh ăn không biết bao nhiêu năm, sơn trân hải vị đều ăn qua, món ngon rượu ngon cũng nếm hết, cuối cùng thức ăn gì cũng không còn cảm giác nữa.

Đói bụng cũng chỉ là mượn cớ, lão bảo cũng không muốn vì nàng mà tiêu tiền, lấy Thanh Mai tửu từ hầm rượu ra, cùng với vài món điểm tâm, góp thành cơm, coi như là chiêu đãi con gái nuôi mấy trăm năm không thấy.

"Ăn từ từ." lão bảo vung cây quạt, không chút gì lo lắng nói.

Hồ Lệ Khanh nuốt một miếng thịt bằm xào tiêu xanh nói: Ta nghĩ tay nghề của mẹ muôi cũng được mấy trăm năm rồi, sau này ăn thức ăn người khác làm, ăn không có mùi vị, cảm thấy không ngon bằng mẹ nuôi, không biết mẹ nuôi cho cái gì vào, khiến người ta ăn nhớ hoài.

Nha đầu chết tiệt, nói nhăng gì đấy, không buồn nôn cũng buồn nôn a! Lão bảo dùng cây quạt che mặt, dưới đều ửng đỏ.

Hồ Lệ Khanh biết chiêu này hữu dụng đối với lão bảo, một người luôn thích được khen.

Đầu bếp người ta làm thức ăn mang ta ngoài, mùi sắc cũng như vậy, nhưng không có chút cảm tình nào, không có dụng tâm như là mẹ nuôi.


Nha đầu chết tiệt, ngoài cái miệng ngọt ra, ngươi không có ưu điểm gì khác.

Lão bảo bị trêu chọc đến miệng mở khép không ngừng, Hồ Lệ Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra thái độ của mẹ nuôi cũng dần dịu xuống, vậy chờ cho hạ rồi dễ nói chuyện.

Hưởng dụng xong thức ăn của lão bảo, dọn dẹp bàn sạch sẽ, hai người tiến tới giai đoạn đàm phán.

Ngươi muốn ở chỗ ta treo bảng? Lão bảo nghe xong hỏi đi hỏi lại ba lần.

Hồ Lệ Khanh cũng đáp lại ba lần.

Phải, phải, phải.

Có phải là ngươi đói quá mức rồi hay không, nha đầu chết tiệt, bụng đói thì cũng đừng có cơ quàng chỗ ta mà lấp bụng chứ.

Nơi này của ta cung chỉ có lão đầu tử làm bên ngoài, trừ mỡ cái gì cũng không có.

Lão bảo mở thanh lâu ở nhân gian, cũng là công việc, thỉnh thoảng giúp người trong tộc làm chút thức ăn, cung cấp cho tiểu yêu đạo hạnh còn yếu tu luyện.

Nhưng Hồ Lệ Khanh lại là công chúa trong tộc, cần gì phải dựa vào rau củ xanh của nhân gian này?
Nàng có đáp ứng, thì mẫu thân Hồ Lệ Khanh cũng không đáp ứng, không thể không lột da nàng làm trống.

Nàng tuyệt đối không đồng ý.

Hồ Lệ Khanh tự có quyết định của mình dính tới lão bảo nói: mẹ nuôi, người còn chưa nghe lý do của ta đã liền nói không đáp ứng rồi! Người còn chưa nghe ta nói tại sao mà.

Nói a, ngươi nói cho ta cái lý do để ta tin ngươi a! Lão bảo chỉ đầu nàng ấn ấn, ngón tay dài suýt chút nữa đâm vô trán Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh cười nói: Dĩ nhiên ta ở chỗ này không phải bán thân.

Vậy ngươi tới đây làm gì?
Không bán thân, nhưng có thể bán danh tiếng hoa khôi, nhân gian đầm rồng hang hổ, thì sẽ có anh hùng, nhưng nam nhân đều háo sắc, nếu là hư danh anh hùng, ta cho hắn nhan sắc, kêu hắn giúp ta một chuyện nho nhỏ, hẳn là không có gì khó đâu.

Lời nói của Hồ Lệ Khanh khiến lão bải phải suy nghĩ.

Hồ Lệ Khanh muốn một đám nam nhân vì mình bán mạng, mượn chỗ của nành để so tài tranh đoạt danh hiệu hoa khôi, kết quả thắng thua, chỉ là thứ yếu, chỉ cần trong lòng nàng vui vẻ là tốt rồi.

Mẹ nuôi, người giúp ta đi mà, ta bị nàng khi dễ thảm như vậy, người cũng không thể mở to mắt nhìn mà không nhúng tay vào chứ.

Hồ Lệ Khanh làm nũng với lão bảo.

Lão bảo không chịu nổi giọng nói không xương mềm nhũn của nàng hờn dỗi, nói: Ngươi nói lão hổ kia cũng không phải dễ trêu, ta chỉ sợ là sơ ý chọc giận nàng thì sẽ không gánh nổi..