Trên nền cát trắng điểm thêm một vệt màu đỏ, đùng một tiếng, rớt xuống, rơi lên một cái đệm.
Nhìn giống như là một con dơi, mở miệng nói chuyện: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Ta muốn đi tìm chút chuyện để làm, không phải đang nhàm chán sao?" Hồ Lệ Khanh vén một góc rèm lên, nhìn ra bên ngoài đang di chuyển, cổ kiệu cũng nháo đến cổng thành, ven đường người qua lại vô số, trong mắt Hồ Lệ Khanh người cũng chỉ có hai loại, nam nhân, nữ nhân.
Nam nhân là thức ăn, nữ nhân là kẻ thù.
Đôi mắt quyến rũ của Hồ Lệ Khanh chỉ cần chớp một cái thì có thể làm cho nam nhân phải khuất phục.
Như sóng nước quét qua mắt, vô hình nhưng lại tựa như là kiếm khí hữu hình đâm thẳng vào tim người, bị nàng nhìn qua nam nhân sững sốt, thịt heo trong tay cũng rớt xuống bàn, đem khối thịt heo lớn chém thành hai nửa, cầm lên một miếng thịt lớn, ngu ngơ mơ mơ hồ hồ đưa cho người mua.
Người mua thịt nghĩ là hắn bị ngu rồi, hắn mới mua một mà đưa hai, nhìn đống thịt này cũng đến mười mấy cân.
"Tiên nữ thật là đẹp a." Bị người khác chiếm tiện nghi mà gã nam nhân kia vẫn còn ngây ngốc mắt si nhìn theo cổ kiệu hoa kia.
"Không nên tạo nghiệt!" Xích Hồng nhìn thấy Hồ Lệ Khanh lại xài chiêu mị hồ nhiều lần, cũng từng nhìn qua không thấy gì lạ.
Một màn vừa rồi khiến cho Hồ Lệ Khanh trong lòng còn đang buồn rầu nháy mắt lại trở nên vui vẻ hơn.
Tiếng cười giòn dã như chuông bạc vang lên, nàng cười khanh khách nói: "Xích Hồng a, ta vẫn còn khả năng đi làm hại nhân gian."
"Ta không cho đây là ưu điểm."
"Sao lại không phải, không muốn làm yêu nghiệt hồ ly tinh không phải hồ ly tinh tốt." Hồ Lệ Khanh từ khi còn nhỏ đã bị mẫu thân nàng đưa đi, mẫu thân dạy nàng cái gì, nàng đều nhớ kỹ.
Làm một con hồ ly tinh thì không có an phận, an phận cũng không hợp với làm hồ ly tinh.
Xích Hồng lại do phụ thân nàng đem đi, trong hồ tộc phụ thân bị xem như là dị loài, lấy hành hiệp trượng nghĩa là nhiệm vụ của mình, không ưa tập tục của hồ tộc yêu nghiệt, dứt khoát đem Xích Hồng còn nhỏ đi khỏi, bế môn tu luyện, không màng thế sự.
Sau này Xích Hồng mới đến nhận Hồ Lệ Khanh, hai người từ nhỏ đã phải sự ảnh hưởng khác nhau, cho nên đường đi cũng khác nhau.
"Tùy ngươi đi, ta ngửi thấy hương vị đường mạch nha, có thể mua cho ta một hai cái không?" Xích Hồng nói.
"Dừng kiệu."
Từ lòng bàn tay hiện ra một hạt vàng, đưa ra ngoài cửa kiệu, cho lão bán đường mạch nha.
Lão hán không dám cầm tiền kia, nói thẳng: "Cô nương trong tay ta chỉ có vài đồng tiền lẻ, không thể trả nổi hạt vàng của ngươi, hay là ngươi đưa vài đồng tiền đi."
"Không cần ngươi trả, cứ cầm lấy đi."
"Cái này cũng không được, hay là cô nương."
Hồ Lệ Khanh cảm thấy thú vị, vén rèm lộ mặt, cười khanh khách nói: "Ngươi đúng là một người kỳ quái, cho ngươi tiền còn không cầm lấy lại còn trả lại, hay chê vàng bổn cô nương này còn ít."
Lão hắn khuôn mặt đầy nếp nhăn, khuôn mặt màu đồng cười thành một đóa hoa, hắn thấy dung nhan tuyệt thế của nàng nhưng không động dung, yên lặng một chút nói: "Cô nương, người làm ăn thì trong lòng cũng có cân nhắc, nghĩ bao nhiêu trước hết cái đồ này đúng giá, thiên hạ không có trong sạch sao lại có đạo lý lấy mà không trả."
Ánh mắt lão hán nhìn Hồ Lệ Khanh trong lòng sinh ra ưu tư khác thường, nhìn kỹ lão nhân kia, mặc dù chỉ hơn 50 tuổi, vóc người cũng gù xuống, nhưng ánh mắt lại 囧 囧 có thần, đối nghịch với ánh mắt của hắn, Hồ Lệ Khanh lại cảm thấy không ổn.
Nàng nói: "Trong tay ta không có tiền đồng, tại sao ngươi lại nói tốt?"
"Đưa cho cô nương một chút đường vỡ cũng không sao.
Lần tới cô nương có tiền lẻ thì đến nơi này của lão hán mà mua, quay đầu đi bán, lão hán dĩ nhiên cao hứng." Lão gõ một khối đường bên cạnh, dùng giấy bọc lấy, đưa cho Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh cầm lấy đường, buông màn che xuống, hạ lệnh: "Khởi kiệu."
Hồ Lệ Khanh trợn mắt nhìn gói đường trong tay kia, dùng ánh mắt bốc lửa để nhìn nó.
Xích Hồng ngờ vực không hiểu: "Ngươi sao vậy? Nó với ngươi có thù oán sao?"
"Lão đầu tử kia nhìn thế nào cũng không thấy giống một người phàm." Hồ Lệ Khanh nói.
Xích Hồng nói: "Là yêu tinh là thần tiên cũng không tránh được cái mũi, nhưng trên người hắn lại có mùi của người phàm, bất quá không giống với kẻ xấu là được."
"Nào có kẻ xấu chứ." Hồ Lệ Khanh nói.
Cho nên nàng mới cảm thấy kỳ lạ, lão đầu tử kia sạch sẽ quá đến mức cũng khiến cho nàng hoài nghi thân phận của hắn.
"Ta muốn ăn đường." Xích Hồng nói.
Hồ Lệ Khanh mở lớp giấy gói bên ngoài ra, nhìn thấy đường mạch nha bên trong đúng là đường mạch nha thượng hạng, trải qua bàn tay phàm nhân làm rồi đưa ra ngoài.
Nàng gõ xuống một chút, gọi địa quỷ bên ngoài, cho hắn nếm thử một chút.
Địa quỷ còn tưởng là Hồ Lệ Khanh muốn hạ độc hắn chết, vẻ mặt đau khổ tiếp nhận đồ ăn.
Hồ Lệ Khanh hỏi: "Như thế nào?"
"Ắn nhanh quá, không phát hiện được mùi vị!"
Hồ Lệ Khanh không nói, ném thêm một khối nữa, hắn ngậm một cái, gật đầu nói: "Ăn ngon, so với đồ ta thường trộm của thổ địa công công ăn ngon hơn nhiều, trong miệng đều là vị ngọt."
Địa quỷ còn sống, Hồ Lệ Khanh mới tin thứ này không có gì.
Cắt một miếng nhỏ cho Xích Hồng, Xích Hồng đưa hai tiểu móng vuốt lên ôm lấy miếng đường liếm.
Hồ Lệ Khanh chống cằm, nhìn nàng ăn, hỏi: "Ngươi sao lại thích món ăn ngọt của nhân gian?"
"Phụ thân chỉ mang ta đến nhân gian có một lần duy nhất, dùng miếng ngọc bội trên người hắn đổi cho ta một miếng mạch nha nhỏ, đó là lần duy nhất phụ thân mua đồ cho ta." Xích Hồng nói, "Nói ra cũng thật kỳ quái, mùi vị này, thật giống như năm đó phụ thân mua cho ta."
Hồ Lệ Khanh nói: "Có lẽ đường của nhân gian đều có chung một mùi vị."
Khi nãy cả người nàng còn thấy không được tự nhiên, chính là không hiểu được chỗ nào không tự nhiên.
Nàng sờ vành tai bên trái mình, kinh ngạc phát hiện khi lấy Minh Nguyệt lại không có.
Đáng ghét! Nàng bị chọc tức không hề nhỏ, đồ bị mất mà mình còn không phát hiện ra, giữa mạng mình cũng không biết phải làm thế nào.
"Minh Nguyệt đâu? Không phải vẫn còn trên vành tai ngươi sao?" Xích Hồng vẫn liếm đường mạch nha hỏi.
"Không phải, không có, đó là vật ta mua được từ nhân gian, là bảo bối thứ thật, nhất định là do lão đầu tử kia làm.
"Hồ Lệ Khanh cũng chỉ có thể nghĩ đến hắn.
Mà câu nói kia của hắn lại cố ý chui vào nàng.
Không có uổng công lấy được thứ gì mà không có đạo lý trả lại.
Nói đơn giản chính là không thể ăn quỵt
Nhìn lại một gói đường mạch nha nhỏ lại dùng Minh Nguyệt giá trị hơn ngàn hoàng kim đổi lấy, trên mắt nàng lóe lên ánh quang nguy hiểm, cầm lên một khối nhét vào trong miệng mình, hận ý dần biến mất.
Thật ra thì, ăn cũng rất ngon.
"Ngươi nói lão đầu tử kia rốt cuộc là người nào vậy?" Hồ Lệ Khanh hỏi Xích Hồng.
Xích Hồng ngẩng đầu, nói: "Nhân gian đầm rồng hang hổ, có ít người biết được lại lịch, cho dù là ngươi hỏi, cũng sẽ không có ai nói cho ngươi biết.
Bọn họ cái gì cũng biết, nhưng mà lại không có ai biết bọn họ."
"Hừ, ta mới không tin." Hồ Lệ Khanh lại vén rèm lên nhìn quang cảnh hoa lệ bên ngoài, "Chúng sinh như mây trôi, trăm năm sinh tử đến cuối cũng chỉ là xương trắng cát bụi, có cái gì hiếm là mà nói."
"Nhưng thần tiên lại từ bọn họ hóa thành."
"Những người đó từ đầu đã có tiên cốt, mà con người còn lại, thể xác phàm tục, vô tri vô giác lại trải một đời."
"Ngươi xem thường bọn họ là thật, nhưng cũng chưa chắc bọn họ coi trọng ngươi, cả đời bọn họ bất quá trăm năm, từ khi sinh ra chi đến khi chết, gặp nhau yêu nhau, thành thân sinh con, sinh lão bệnh tử, nhân thế lận đận, vui buồn hợp tan cũng trải qua, mà người sống từ trăm năm đến ngàn năm, có cũng không được khoái nhạc như bọn họ."
Hồ Lệ Khanh cười mắng: "Ngươi là đang hâm mộ người phàm hả?"
"Ngươi ta có câu chỉ mong làm uyên ương không mong thành tiên.
So với người ta càng mong làm uyên ương.
" Xích Hồng nuốt miếng đường, nói.
"Người còn mong được làm hồ ly.
Tại sao ngươi lại không nghĩ tới điều này chứ?" Hồ Lệ Khanh điểm một ngón tay lên người Xích Hồng, Xích Hồng liền bay bay trong gió, rơi bên vai trái.
Bên ngoài địa quỷ thấp giọng nói: "Chủ nhân, trước mặt chính là trong hoàng cung, mấy huynh đệ chúng ta hơi yếu, không thể vào được mặt đất hoàng cung, ngài để cho chúng ta rời đi được không?"
"Đồ vô dụng." Hồ Lệ Khanh mắng, từ trong màn che bay ra bốn đạo kim quang, rót vào bên trong cơ thể bọn họ, bốn tên địa quỷ tinh thần liền phấn chấn, tinh khí dồi dào.
"Ta muốn ngồi cổ kiệu đi vào hoàng cung gặp cẩu hoàng đế." Khuôn mặt sau mang che, nhưng lại cười rất ngọt a.
Xích Hồng nói: "Ngươi tìm cẩu hoàng đế cũng không chỉnh được Bạch Hổ."
Hồ Lệ Khanh dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng: "Ngươi nói là không được thì cứ nhất định là phải đúng sao? Chúng ta vừa đi vừa xem, xem ta làm một công chúa lưu lạc nhân có bản lĩnh, hay là cái con cọp trên núi Tây Sơn kia ăn vô số người có bản lĩnh."
"Chết sớm thì sớm siêu sinh." Xích Hồng đánh giá với Hồ Lệ Khanh như vậy.
Sau thác nước xa xôi có người đang tĩnh tọa nhất thời lạnh run.
Tựa như sắp có chuyện gì phát sinh, trong lòng mây đen một khối.
Trong hoàng cung đột nhiên lại vỡ lở ra, không có lý do, đột nhiên lại có thêm một công chúa.
Nhắc đến chuyện này, cũng là do một đêm nọ mấy ngày trước, đột nhiên nửa đêm hoàng đế liền tỉnh lại, nói với người bên cạnh, hắn lại nằm mộng thấy khi còn trẻ ở dân gian cưới thê tử, thê tử vì hắn mà lưu lạc nhân gian, đến nay cũng không rõ tung tích, thê tử báo mộng cho hắn, nói nàng vì hắn mà để lại một vị công chúa, cầu hắn phải tìm cho được hài tử của bọn họ, cho nàng danh phận.
Tất cả mọi người đều cho là do hoàng đế nhớ thê tử quá độ nên mới có phản ứng như vậy, ai ngờ đến đêm quốc sư xem sao lại giống như vậy, đo lường sao tử vi liền thấy có một ngôi sao sáng lúc ẩn lúc hiện, nghe nói đó là mạng tinh của hoàng tử hoặc công chúa.
Nhưng mà ánh sao kia dường như rất yếu ớt, hệt như sắp tắt.
Quốc sư cực lực khuyên hoàng đến sớm ngày tìm được vị công chúa này, để tránh cho nàng gặp phải bất hạnh.
Hoàng đế phái người tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được công chúa dưới chân núi phía tây.
Nàng bị mãnh thú tập kích, y phục trên người bị xé vụn, thê thảm không nỡ nhìn, dung nhan của nàng cũng bị hủy hết một bên mặt, khiến cho một tướng mạo tuyệt thế khuynh thành bị tổn hại.
Hoàng đến đưa vị công chúa này vào cung, ngày thứ hai liền phong nàng là Khuynh Thành công chúa, đồng thời hạ lệnh tập hợp quân đội, tiến vào tây sơn, diệt Bạch Hổ làm hại nhân gian.
Hoàng đế ở bên ngoài bận bịu chuyện giết hổ, Hồ Lệ Khanh lại ở trong hoàng cung rãnh rỗi không có việc gì làm, vì để giả vờ dáng vẻ không thể ra cửa, cả ngày ở trong phòng bế quan..