Một đêm không có gì xảy ra.
Cân nhắc vì sự an toàn của mình, Tiêu Dương vẫn lựa chọn không ngủ khỏa thân. Bạch Tố Tâm còn chưa tỏ thái độ chính xác, Tiêu Dương không cách nào xác định nửa đêm cô có ra ngoài chiếm tiện nghi của hắn hay không.
Đêm nay chính là một đêm an ổn nhất của Tiêu Dương kể từ khi trốn khỏi ngục giam. Cho dù thế giới này có chút kỳ quái, phụ nữ ở đây đều điên cuồng, nhưng điều này đã chứng minh, hắn hoàn toàn thoát khỏi sự đuổi giết của quan phủ.
Đương nhiên, có một nhân tố quan trọng hơn chính là, bộ sofa này rất mềm. Tiêu Dương chưa từng ngủ qua chỗ thư thái như thế này.
Mở hai mắt nhìn chung quanh, màn hình tivi LCD xuất hiện trước tầm mắt của Tiêu Dương. Thứ đồ chơi này cũng không xa lạ gì với hắn. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, hắn đã lắc qua lắc lại một phen, phát hiện “tấm gương” này thần kỳ vô cùng. Hắn chỉ cần ấn vào cái nút đỏ bên trên “một cái hộp hình chữ nhật”, “tấm gương” sẽ nhảy ra hình ảnh kỳ lạ. Nếu ấn vào lần nữa, hình ảnh sẽ biến mất.
-Cái chỗ thần bí này thật sự tràn ngập rất nhiều điều thần kỳ.
Tiêu Dương ngồi dậy, duỗi cái lưng mỏi, ánh mắt vô thức nhìn về phía bên phải.
Đó chính là “nhà vệ sinh” mà Bạch Tố Tâm đã nói hôm qua.
-Hẳn là nơi để tắm rửa.
Tiêu Dương tự hỏi ngộ tính của hắn cũng không tệ lắm. Khi đọc sách, mặc dù không phải trường hợp đọc một lần là nhớ mãi không quên, nhưng trí nhớ và năng lực lý giải của hắn đều đứng đầu. Nếu không, như thế nào tuổi còn trẻ đã trở thành Trạng Nguyên văn võ song khoa.
Mở cửa, hết thảy như Tiêu Dương đã dự liệu. Quả nhiên có một thùng nước xuất hiện trước mặt hắn. Tiêu Dương nhanh chóng rửa mặt thật sạch. Đột nhiên hắn có cảm giác muốn đi ngoài, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, cau mày:
-Nhà xí ở đâu nhỉ? Bồn cầu đâu?
Càng lúc càng mắc tiểu, Tiêu Dương tìm khắp nơi trong căn phòng, nhưng vẫn không tìm thấy bồn cầu.
-Bọn họ không đi tiểu sao?
Tiêu Dương nhịn không được xuất hiện một ý niệm trong đầu.
-Anh là ai?
Đột nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên sau lưng Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình, nước tiểu tạm thời rút đi. Khi xoay người lại, đồng tử không khỏi co rụt. Khi nghe giọng nói ôn hòa xen lẫn cương nghị, một hình ảnh gương mặt trái xoan, mái tóc dài bồng bềnh không khỏi hiện ra trong đầu của hắn. Nhưng khi tầm mắt của hắn chính thức nhìn vào chủ nhân của giọng nói...
Mái tóc dài mềm mại rủ xuống vai, gương mặt trái xoan còn đẹp hơn trong tưởng tượng của hắn, một cặp mắt xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn hắn...
Điều Tiêu Dương không thể tưởng tượng được chính là, thân ảnh này không phải đang đứng trước mặt hắn, mà là đang ngồi trên xe lăn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, rơi xuống người cô gái. Cô gái mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, một chiếc chăn màu trắng che lại bên dưới, phủ xuống lòng bàn chân. Hai bàn tay trắng nõn đặt hai bên xe lăn, ánh mắt lặng yên nhìn Tiêu Dương.
Bình tĩnh.
Tiêu Dương từ trong ánh mắt của cô cảm nhận được một sự bình tĩnh đến cực điểm. Nhưng hắn vẫn kịp phản ứng. Cô gái này hẳn là em gái mà Bạch Tố Tâm đã nói. Nhưng cô bé không biết hắn. Một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình, ánh mắt của cô ngoại trừ chút kinh ngạc thì chỉ còn sự bình tĩnh đến đáng sợ.
-Ta tên Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười, tiến lên vài bước:
-Nàng chính là em gái của Bạch Tố Tâm cô nương?
Cô gái khẽ giật mình, ánh mắt rơi xuống người Tiêu Dương thật lâu, sau đó mới lên tiếng:
-Anh là bạn của chị Tố Tâm?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
-Có lẽ còn chưa đến mức như vậy. Tối qua chúng ta chỉ là tình cờ gặp mặt. Đúng rồi, ta còn một vấn đề.
Thần sắc Tiêu Dương có chút khốn quẫn.
-Gặp tối hôm qua?
Ánh mắt bình tĩnh của cô gái nhịn không được xẹt qua một tia gợn sóng:
-Ở đâu? Tại sao chị Tố Tâm lại mang anh về đây?
-Ở trên đường.
Tiêu Dương cảm thấy càng lúc càng gấp, cơ hồ phải dùng tay bịt lại bên dưới:
-Cô nương, có thể trả lời một vấn đề trước cho ta được không? Nhà vệ sinh ở đâu vậy?
Gương mặt cô gái càng thêm cổ quái. Ánh mắt nhìn Tiêu Dương có chút khác thường.
Gặp trên đường, sau đó mang về nhà, hai bên cũng chẳng phải là bạn.
Lúc này, cô gái đã có thể tưởng tượng được Tiêu Dương làm nghề gì, liền cao thấp đánh giá hắn. Mặc dù cách ăn mặc của hắn có chút cổ quái, nhưng gương mặt lại rất đẹp trai, xác thực có vốn để làm nghề đó.
Khụ khụ. Tiêu Dương nhịn không được ho nhẹ vài tiếng.
Lúc này cô gái mới nhớ đến vấn đề của Tiêu Dương. Càng thêm kỳ quái chính là, hắn đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, lại đi hỏi phòng vệ sinh ở đâu?
Nhưng khi nhìn thấy thần sắc khốn quẫn của Tiêu Dương, cô gái liền chỉ về phía sau của hắn.
-Đa tạ.
Tiêu Dương vội vàng nhảy lên, dùng tốc độ hỏa tiễn chui vào phòng vệ sinh.
-Không nghĩ đến chị Tố Tâm lại có sở thích này.
Cô gái lẩm bẩm một câu.
Ầm.
Cánh cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra.
-Nhanh như vậy sao?
Cô gái vô thức ngẩng đầu.
Tiêu Dương cau mày, khổ sở nói:
-Cô nương, bồn cầu ở đâu?
............
...........
Ước chừng mười phút sau, Tiêu Dương xấu hổ ngồi trên ghế salon. Kỳ thật, trong lòng hắn vẫn còn vài phần tức giận bất bình.
Ai có thể nghĩ đến bồn cầu nhà cô gái này có nắp chứ? Khó trách hắn tìm mãi không thấy.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô gái, Tiêu Dương có một cảm giác mất hết mặt mũi.
-Chị Tố Tâm...
-Nàng....
Sau một hồi im lặng, hai người đồng thời lên tiếng.
-Nàng nói trước đi.
Tiêu Dương rất hào phóng.
-Chị Tố Tâm có lẽ đã đến trường rồi?
Cô gái hỏi.
Tiêu Dương mờ mịt trả lời:
-Ta không biết.
-Chị...chị ấy còn chưa trả tiền?
Cô gái dừng một chút, rồi nhịn không được mà lên tiếng. Cũng chỉ vì nguyên nhân này mà gã thanh niên mới ở lại đây không đi?
-Tiền?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi cười nói:
-Nàng ấy có đưa nhưng ta không lấy.
Tối hôm qua, khi ngồi xe trở về, Bạch Tố Tâm có ý định gửi hắn ít tiền báo đáp. Nhưng Tiêu Dương đường đường là đàn ông bảy thước cao, không thể vô duyên vô cớ tiếp nhận ân huệ của phụ nữ, nên quyết đoán cự tuyệt.
-Anh không cần tiền?
Cô gái càng thêm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hắn có tình cảm với chị Tố Tâm?
Ai nói kỹ nữ vô tình chứ? Trước mặt cô không phải có người hoàn toàn khác sao?
.......
Im lặng một chút, ánh mắt Tiêu Dương nhịn không được nhìn về phía cô gái, trong lòng không khỏi thầm than. Một cô gái thanh xuân như vậy, lại phải trải qua tuổi thanh xuân của mình trên xe lăn.
-Xin hỏi phương danh của cô nương?
Cô gái im lặng một chút.
-Quân Thiết Anh.
Tiêu Dương nhẹ giật mình:
-Quân Thiết Anh, cái tên rất đặc biệt.
Cô gái thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi hình như có tâm sự.
-Vậy sao?
Quân Thiết Anh dường như khôi phục được sự bình tĩnh, đạm mạc hỏi lại, rồi chuyển động xe lăn, không có ý định tiếp tục nói chuyện với Tiêu Dương.
-Nàng không phải muội muội Tố Tâm tiểu thư sao? Tại sao một người họ Bạch, một người họ Quân?
Thân ảnh Quân Thiết Anh thoáng dừng lại:
-Chị Tố Tâm là chị họ của tôi.
Tiêu Dương hỏi tiếp:
-Tại hạ còn một yêu cầu quá đáng. Ta có thể mượn sách lịch sử của cô nương xem qua được không?
Lời của Bạch Tố Tâm tối hôm qua, Tiêu Dương nhớ rất kỹ. Quân Thiết Anh trước mặt, rất có thể là sinh viên khoa Lịch sử gì đó.
Quân Thiết Anh cũng không trả lời, nhẹ đẩy xe lăn tiến vào gian phòng.
-Đây là đồng ý hay không đồng ý vậy?
Tiêu Dương vô cùng ngạc nhiên, nửa ngày sau mới lắc đầu thở dài, ánh mắt lại rơi vào chiếc hộp hình chữ nhật, vô ý cầm lên rồi nhấn xuống cái nút màu đỏ. Hình ảnh trên “tấm gương” lại xuất hiện. Hơn nữa còn biến ảo không ngừng.
-Chậc chậc, thần kỳ quá, thần kỳ quá.
Tiêu Dương cảm thán nói.
Hắn đang mở kênh thiếu nhi. Sau mấy cái quảng cáo, một khúc nhạc thiếu nhi vang lên có tên “Con vịt”.
-Trên một con sông nhỏ có một bầy vịt bơi qua. Hãy mau đến đếm một chút, hai bốn sáu bảy tám...
Tiêu Dương cảm thấy rất vui:
-Ca từ không tệ. Tuy ý cảnh không được tốt lắm, nhưng giai điệu rất vui. Không biết thi nhân nào đã sáng tác nó?
Theo giai điệu vui sướng, Tiêu Dương kìm lòng không được mà hát theo.
Lúc này, cửa phòng Quân Thiết Anh mở ra. Cô cầm trong tay một quyển sách lịch sử rất dày. Trước mắt cô lúc này là gã thanh niên đang ngồi trên ghế salon hát theo bài hát thiếu nhi.
Trên một con sông nhỏ có một bầy vịt bơi qua. Hãy mau đến đếm một chút, hai bốn sáu bảy tám...
Quân Thiết Anh cảm thấy cổ quái. Nhớ tới “thân phận” của Tiêu Dương, cô càng cảm thấy sởn gai ốc, dùng sức ném quyển sách lịch sử sang.
Rầm.
Sau đó cánh cửa đóng lại thật chặt.
Loại người này nên tránh được thì tránh.