Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 13: Ta phải chứng minh mình là một nam nhân




Nghe xong, Quân Thiết Anh sững ra, dường như không thể tin vào lỗ tai của mình.

-Anh ngủ thì sao?

Tiêu Dương gật đầu, giang hai tay bất đắc dĩ nói:

-Ở đây chẳng có ghế sofa, chẳng lẽ bảo ta ngủ trên sàn nhà?

............

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, cẩn thận nhắc nhở:

-Đây chính là phòng ngủ của nữ sinh.

-Phòng ngủ của nữ sinh thì làm sao? Trước đó không phải ta ở nhà trọ của nữ sinh à?

...........

Vô sỉ!

Ngủ ở phòng ngủ nữ sinh mà còn công khai to miệng.

Nhẹ ho khan vài tiếng, Quân Thiết Anh đang muốn lên tiếng, lúc này bên tai truyền đến những tiếng bước chân, không khỏi quay đầu nhìn lại.

-Ồ, tại sao cửa phòng ngủ của chúng ta bị mở ra như vậy? Chẳng lẽ bị ăn trộm vào?

Một giọng nói kinh hô lên. Tiêu Dương vội bước ra, chỉ thấy một thân ảnh vội vã tiến vào, trên người mặc quân trang, cơ thể hơi gầy, một tay cầm chiếc mũ, một tay cầm chai nước khoáng, suýt chút nữa đâm vào người Tiêu Dương. Khi nhìn thấy hắn, bước chân lui vội về sau, ánh mắt thoáng ngốc trệ “Đẹp trai quá...”

Thần sắc bình tĩnh kịp thời trở lại, quát hỏi:

-Anh là ai?

Tiêu Dương mỉm cười ôn hòa, đưa tay ra:

-Tiêu Dương.

Sau đó hỏi:

-Nàng là bạn cùng phòng của ta à?

-Tôi? Bạn cùng phòng?

Cô gái suy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt hiện lên vài phần khó tin:

-Anh...anh chính là vị tỷ muội cuối cùng của phòng chúng tôi?

Nói xong, cô gái vô ý lướt nhìn bộ ngực Tiêu Dương, sau đó lần xuống bên dưới, khiến hắn sởn hết gai ốc.

Trời ạ! Tại sao trường học lại sắp xếp một nam sinh vào phòng nữ sinh như vậy? Tuy rất đẹp trai, nhưng cũng không hợp lẽ thường.

Đúng là khó tiếp nhận.

Bịch bịch.

Cô gái tiếp tục lui về sau vài bước. Lúc này, ngoài cửa ra vào xuất hiện thêm hai bóng người.

Cũng là một thân quân trang, trong đó có một cô gái gương mặt thanh tú, đeo cặp mắt kính màu hồng, thoạt nhìn giống tiểu thư khuê các không ra khỏi khuê phòng. Cô gái còn lại tương đối sắc nét hơn, da mịn thịt mềm, gương mặt trong veo như nước, hai mắt đặc biệt lanh lợi.

Lần đầu tiên Tiêu Dương nhìn thấy ánh mắt như vậy, trong lòng liền nhớ đến hai chữ “lợi hại” để hình dung.

-Tiếu Tiêu, bạn làm gì vậy?

Cô gái thanh tú đỡ cô gái kia.

Tiếu Tiêu giơ ngón tay chỉ về phía trước.

-Anh ta là...phòng ngủ chúng ta.

Tiếu Tiêu chưa nói ra hai chữ chị em.

Hai cô gái còn lại đều nghi hoặc nhìn.

-Tiêu Dương, tránh ra.

Lúc này, một thanh âm bình thản vang lên sau lưng Tiêu Dương. Quân Thiết Anh đẩy xe lăn tiến lên, mỉm cười vui vẻ:

-Chào các bạn, mình tên Quân Thiết Anh, là bạn cùng phòng với mọi người.

-Thì ra bạn mới là vị tỷ muội cuối cùng của phòng chúng tôi.

Tiếu Tiêu thở phào một hơi, ánh mắt nhìn xuống hai chân Quân Thiết Anh đang che dưới tấm chăn bông, hơi chút ngập ngừng nhưng không hỏi nhiều, mỉm cười tiến lên hai bước:

-Mình tên Tiếu Tiêu.

Tiếu Tiêu là cô gái khá hoạt bát, lập tức giới thiệu hai người khác với Quân Thiết Anh.

Cô gái thanh tú người cũng như tên, Hà Tú. Cô gái còn lại tên Tôn Thiến Thiến.

Hà Tú mỉm cười tiến lên chào hỏi. Còn khuôn mặt sắc nét của Tôn Thiến Thiến hơi chút cau lại, ánh mắt nhìn hai chân Quân Thiết Anh, không khỏi che giấu được sự kinh ngạc.

Hà Tú cau mày:

-Quân Thiết Anh? Dường như đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

-Đúng rồi.

Ánh mắt Hà Tú sáng lên:

-Bạn chính là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học Thượng Hải năm nay, Quân Thiết Anh?

Lúc này, Tiêu Dương nhịn không được nhìn Quân Thiết Anh. Những lời này trước đây hắn đã nghe “Gọi thú” nhắc qua, không nghĩ đến danh tiếng cô nàng này lớn như vậy.

Đi theo làm thư đồng cho một tiểu thư như thế, đúng là cũng cảm thấy kiêu ngạo.

Cho nên, Tiêu Dương cũng vô ý nâng cao lồng ngực của mình.

-Vâng.

Quân Thiết Anh lạnh nhạt gật đầu. Tiếu Tiêu ở một bên liền kích động:

-Không nghĩ đến phòng ngủ của chúng ta lại tập trung hai thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học Thượng Hải vừa rồi. Điều này cũng thật là trùng hợp.

Người thứ hai chính là Tôn Thiến Thiến.

Nghe xong, sắc mặt Tôn Thiến Thiến có chút khó chịu.

Quân Thiết Anh xuất hiện, khiến cho cảm giác ưu việt mà Tôn Thiến Thiến gầy dựng trong phòng ngủ biến mất hơn phân nửa, giống như bị thùng nước lạnh dội sạch.

Từ trước đến nay, cô vốn tưởng rằng mình chưa bao giờ lo lắng đến việc có được vị trí thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học. Hơn nữa, trong mấy lần thi thử, lần nào cô cũng chiếm cứ bảng vàng. Không nghĩ tới, sau khi thành tích tốt nghiệp trung học được công bố, Quân Thiết Anh ngang trời xuất thế, đem toàn bộ vinh quang vốn thuộc về cô lấy về mình.

-Hừ.

Tôn Thiến Thiến nhẹ giọng hừ một tiếng:

-Ai biết được thành tích này có phải hơi trộn lẫn nước không?

Thanh âm tuy không lớn, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe rất rõ ràng.

Hà Tú cau mày, còn Tiếu Tiêu thì nhếch miệng:

-Thiến Thiến, tất cả đều là bạn cùng phòng. Lần đầu gặp mặt không cần ác ý như vậy chứ?

Tiếu Tiêu nhanh mồm nhanh miệng, trên cơ bản nghĩ gì nói đó, là một cô gái không có tâm cơ.

Trong lòng Tôn Thiến Thiến xuất hiện một sự tức giận, cười lạnh:

-Ác ý? Tôi không tin một người tàn phế có thể vượt qua được tôi.

Bốp.

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Quân Thiết Anh lập tức chìm xuống.

Cô có thể không để ý hết thảy mọi thứ, bình chân như vại, duy chỉ có hai chân của mình. Đó chính là vết sẹo không thể đụng vào của Quân Thiết Anh.

-Thiến Thiến, Thiết Anh cũng không đắc tội với bạn mà?

Hà Tú nhịn không được mở miệng nói.

Có một loại nóng tính, chính là đố kỵ. Không cần người khác trêu chọc, tự mình trêu chọc mình mà thôi.

Nhưng miệng của Tôn Thiến Thiến lại chẳng chút lưu tình, cười lạnh:

-Một cô ả bị bại liệt mà cũng có thể trở thành thủ khoa kỳ thi đại học, không chừng năm sau kẻ mù cũng có thể trở thành Trạng Nguyên cả nước đấy.

Ánh mắt Quân Thiết Anh nheo lại, toàn thân vô thức run run vài cái. Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai của cô, ánh mắt Quân Thiết Anh lập tức bình tĩnh trở lại.

-Nàng tên Tôn Thiến Thiến?

Tiêu Dương nhẹ nhàng tiến lên.

Tôn Thiến Thiến quay sang nhìn Tiêu Dương.

-Trong kỳ thi của mọi người, có môn nào tên là Tư tưởng phẩm đức không?

Tôn Thiến Thiến khinh thường nhìn Tiêu Dương. Thì ra là một tên mù chữ.

-Khó trách.

Tiêu Dương giống như bừng tỉnh đại ngộ.

-Khó trách nàng chỉ đứng thứ hai, thì ra là còn thiếu tư tưởng phẩm đức.

Lời nói vừa dứt, mấy cô gái liền im bặt, cảm thấy buồn cười, không nghĩ đến người này quanh co lòng vòng mắng người khác còn phải dùng lời lẽ văn hoa. Ý tại ngôn ngoại này không phải nói Tôn Thiến Thiến còn thiếu đạo đức sao?

Sắc mặt Tôn Thiến Thiến trở nên khó chịu, sau đó không chút yếu thế, cười lạnh nói:

-Tổng so với một người thọt thì còn tốt hơn.

-Ta không thích nghe hai chữ “người thọt”.

Tiêu Dương nghiêm túc nói.

Tôn Thiến Thiến kiêu căng nhìn Tiêu Dương:

-Anh định thơm bơ gì sao?

Lúc này Tiêu Dương cũng không trả lời. Hắn tự hỏi mình là người khiêm tốn. Về phần rốt cuộc là vì cái gì, hắn không cần phải nói với cô gái trước mắt.

-Tôi nói người thọt đấy thì sao? Một đứa bại liệt mà cũng có tư cách đến Phục Đại để học? Thật sự là chê cười.

-Chê cười này tuyệt không buồn cười.

-Nhưng tôi lại cảm thấy đó chính là thiên đại chê cười.

Tiêu Dương nhìn cô gái không chịu nói lý trước mặt:

-Nàng nói, ta nên đối phó nàng như thế nào để Thiết Anh hả giận?

-Anh...đối phó tôi?

Tôn Thiến Thiến nở nụ cười kiêu căng.

Hôm nay chuyện chê cười đúng là quá nhiều.

Cô liền mỉa mai Tiêu Dương:

-Nếu anh là đàn ông, thì cứ tát tôi đi.

Ánh mắt Tôn Thiến Thiến xẹt qua một chút tàn nhẫn. Nếu gã thanh niên này dám ra tay, cô khẳng định, cánh tay này chỉ giữ được đến ngày mai.

Bốp.

Một cái tát thật vang dội.

-Ta phải chứng minh mình là một nam nhân.