- Người cậu nói là ai?
Triệu Vũ Cơ không nhịn được phải hỏi.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đi theo tôi, thấy sẽ biết ngay.
Hạ Thiên kéo bàn tay non mềm của Triệu Vũ Cơ, lúc này Triệu Vũ Cơ cũng không vùng vẫy, nàng cứ để hắn tùy ý kéo đi như vậy, sau đó cùng hắn đi đến hồ nước bên kia.
Nhưng khi Hạ Thiên dừng bước thì Triệu Vũ Cơ vẫn không thấy người nào, vì vậy nàng không nhịn được phải hỏi:
- Đâu nào?
- Ở nơi đây.
Hạ Thiên dùng tay chỉ:
- Chị xem, vợ Đại Yêu Tinh, chị nhất định sẽ rất quen người này, chị ấy gọi là Tuyết Cơ.
Triệu Vũ Cơ nhìn theo ngón tay của Hạ Thiên, ngay sau đó nàng chợt sững sờ, gương mặt đỏ bừng, lưu manh chết tiệt này...
Không sai, chỗ đó quả thật có một người, nhưng đây là một người tuyết, người tuyết rất cao, rất sống động, nhìn rất giống người thật. Triệu Vũ Cơ chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, người tuyết này giống hệt như mình.
Rõ ràng người tuyết này do Hạ Thiên đắp ra, Triệu Vũ Cơ không thừa nhận không được, lưu manh này có bản lĩnh đắp người tuyết rất tốt, đây có thể nói là tác phẩm nghệ thuật. Thậm chí nàng không rõ vì sao người này có thể tạo ra một người tuyết giống thật như vậy, nàng thấy điều này là rất khó khăn.
Nhưng điều làm cho Triệu Vũ Cơ xấu hổ chính là người tuyết này thật sự giống như một tác phẩm nghệ thuật, cũng giống như những tác phẩm trên truyền hình hay truyenfull.vn, vì người tuyết này chẳng mặc quần áo gì cả. Dù ai cũng có thể thấy người tuyết này có bộ ngực, cặp đùi thon dài cực kỳ sống động, mà Triệu Vũ Cơ rất quen thuộc cơ thể chính mình, nàng xác nhận những bộ vị kia giống hệt như mình.
Không thể nghi ngờ Hạ Thiên hôm qua không những xem nàng Triệu Vũ Cơ từ đầu đến chân, còn nhớ rất kỹ, nếu không hắn sẽ chẳng thể nào tạo nên một người tuyết như vậy được. Càng kỳ quái là người này còn đặt tên cho người tuyết, hắn gọi là Tuyết Cơ, không phải là một Triệu Vũ Cơ được đắp thành tuyết sao?
- Vợ Đại Yêu Tinh, Tuyết Cơ xinh đẹp chứ?
Hạ Thiên lại mở miệng hỏi.
- Cậu cảm thấy xinh đẹp thì đến đấy đi.
Triệu Vũ Cơ tức giận nói một câu, sau đó nàng vùng khỏi tay Hạ Thiên rồi thở phì phò đi về phía đống lửa.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đừng giận, tuy chị ấy tuy đẹp nhưng không thể nào bằng chị.
Hạ Thiên vội vàng đuổi theo:
- Chị không cần ghen ghét chị ta làm gì.
- Ai nói tôi ghen ghét với cô ta?
Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Hạ Thiên:
- Này, tôi hỏi cậu, chị đắp người tuyết kia khi nào, sao tôi không biết.
- À, vợ Đại Yêu Tinh, là lúc hừng đông, khi đó chị đang ngủ.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Ngủ trong ngực tôi có phải rất thoải mái không? Tôi cảm thấy nhất định là như vậy, nếu không thì sao tôi đi bắt thỏ và đắp người tuyết mà chị còn chưa tỉnh lại? Vợ Đại Yêu Tinh, nếu nằm ngủ trong ngực tôi thoải mái như vậy, sau này chị nên ngủ với tôi.
Triệu Vũ Cơ chợt im lặng, người này đúng là cực phẩm, rõ ràng là ôm nàng đi săn thỏ, còn ôm nàng đắp người tuyết sao? Nàng không thể hiểu nổi, nếu hắn đặt nàng xuống đất, với khí trời lạnh lẽo thì nàng nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng thực tế nàng không tỉnh lại, như vậy người này chỉ có thể ôm nàng làm việc mà thôi.
Triệu Vũ Cơ không khỏi tưởng tượng tình cảnh đối phương ôm nàng trong gió tuyết, trong đầu chợt bùng lên một ý nghĩ quái dị, người này có phải vừa nặn người tuyết vừa dùng tay thử độ lớn bộ vị trên người nàng? Nếu không sao dáng người của người tuyết lại giống nàng đến mức kinh người như vậy?
Triệu Vũ Cơ nghĩ đến một người tuyết giống mình như đúc mà lại không mặc quần áo đứng cách đó không xa, Triệu Vũ Cơ cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nàng luôn cảm thấy mình không mặc quần áo đứng nơi đó.
- Vợ Đại Yêu Tinh, bây giờ chúng ta có thể ăn điểm tâm được rồi.
Hạ Thiên xé một khối thịt thỏ đưa cho Triệu Vũ Cơ.
- Tôi muốn uống nước.
Triệu Vũ Cơ thở phì phò nói.
- Tôi đi giúp chị lấy nước.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Không có ly, sao lấy được nước.
Triệu Vũ Cơ lại hỏi.
- Điều này rất đơn giản, chị chờ chút, tôi sẽ chuẩn bị cho chị hai cái chén.
Hạ Thiên chạy đi ngay.
Nhưng Hạ Thiên vừa chạy đi thì Triệu Vũ Cơ cũng chạy, nàng dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến tước mặt người tuyết kia, sau đó tung đấm tung đá, một lúc sau người tuyết chỉ còn lại một đống tuyết.
Nhưng đúng lúc này sau lưng Triệu Vũ Cơ vang lên một âm thanh:
- Hèn gì Đại sư phụ nói tâm tính ghen ghét của phụ nữ là cực kỳ đáng sợ, thật ra vợ Đại Yêu Tinh cũng không cần ghen ghét Tuyết Cơ, đó chỉ là người tuyết, không thể nào thay thế cho chị được.
- Cậu.
Triệu Vũ Cơ đột nhiên xoay người, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Ai nói tôi ghen ghét? Tôi không ghen ghét, mà cũng không hơi đâu đi ghen ghét một người tuyết.
- Đại sư phụ nói khi phụ nữ ghen ghét thường nói mình không ghen ghét.
Hạ Thiên còn nói thêm.
Triệu Vũ Cơ trừng mắt căm giận nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:
- Đại sư phụ của cậu biết cái quái gì, ông ta căn bản không hiểu phụ nữ, tôi thấy ông ta rõ ràng là kẻ ế vợ.
- Hình như cũng đúng.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Đại sư phụ giống như thật sự không có vợ.
- Này, tôi không đứng đây nói bừa với cậu, tôi khát nước.
Triệu Vũ Cơ không muốn nói đến những vấn đề trời ơi với Hạ Thiên.
- Vợ Đại Yêu Tinh, khát nước thì uống đi.
Hạ Thiên đưa cho Triệu Vũ Cơ một chén nước, đúng vậy, đây là chén nước, cái chén làm bằng băng.
Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, người này biểu hiện thật sự làm người ta ngạc nhiên, nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ dùng gỗ làm chén, hoặc dùng đá để làm, nhưng không ngờ hắn lại làm bằng băng.
Triệu Vũ Cơ suy nghỉofoi quyết định làm khó dễ Hạ Thiên, nàng không nhận lấy chén nước, nàng ra vẻ mất hứng nói:
- Tôi không uống nước lạnh, tôi muốn nước ấm.
- Nước ấm?
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Vợ Đại Yêu Tinh, đây là nước ấm mà.
Triệu Vũ Cơ lập tức choáng váng, đúng là sự thật, nước trong chén còn nóng hôi hổi.
Triệu Vũ Cơ thử tiếp xúc với cái chén băng, nàng thấy lạnh buốt, đúng là làm bằng băng, sau đó nàng uống một ngụm, nước lại muốn phỏng cả miệng. Khoảnh khắc này nàng chợt bùng lên cảm giác quái dị nói không nên lời, dùng chén băng đựng nước ấm, tình cảnh này rõ ràng trên đời không có vài người được trải qua, ít nhất nàng đã sống hơn hai mươi năm, chưa từng được gặp tình cảnh như vậy.
- Tôi muốn ăn thịt thỏ.
Triệu Vũ Cơ mở miệng nói, sau đó Hạ Thiên đưa cho nàng một khối thịt thỏ thơm phức.
Khoảnh khắc này Triệu Vũ Cơ chợt sinh ra cảm giác hưởng thụ, loại cảm giác muốn gì có đó này làm trong lòng nàng sinh ra hương vị hạnh phúc. Dù bây giờ đang ở dưới trời tuyết, dù là dưới vách núi nhưng nàng muốn gì cũng được Hạ Thiên đưa đến cho, điều này làm nàng sinh ra cảm giác như vậy.
- Không thể tiếp tục.
Triệu Vũ Cơ thầm nói với chính mình, nàng phải rời khỏi hắn, không thể ở cùng hắn được nữa, nếu không nàng sẽ chìm sâu, khó thể kiềm chế.
Sau khi ăn xong bữa sáng thì Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt lưu luyến nhìn khắp bốn phía, sau đó nàng nói với Hạ Thiên:
- Tôi muốn quay về.
- Trở về?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị muốn về đâu?
- Về...
Triệu Vũ Cơ vô thức muốn nói về thủ đô, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì đổi giọng:
- Về lại huyện thành.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị không thích ở lại đây chơi sao?
Hạ Thiên dùng giọng chăm chú hỏi.
- Mặc kệ có thích hay không, chúng ta không nên ở đây mãi được, chúng ta không phải dã nhân.
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói, từ tối qua đến hôm nay nàng thật sự còn cảm thấy chưa quen, ngược lại thấy rất mới mẻ. Mà thật sự là như vậy nên nàng muốn bỏ đi, nàng biết tất cả cảm giác mới mẻ đó đều do Hạ Thiên mang đến, nếu càng để lâu sẽ càng làm nàng sinh ra cảm giác ỷ lại.
Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tôi cảm thấy ở chỗ này rất tốt.
Hạ Thiên không muốn rời đi, hắn còn chưa cùng vợ Đại Yêu Tinh ở trong nhà đá. Nhưng nếu vợ Đại Yêu Tinh đã muốn đi, hắn cũng không thể giữ nàng ở lại, hắn đành phải dùng giọng không tình nguyện nói:
- Vợ Đại Yêu Tinh, nếu chị nhất định muốn về, tôi sẽ đưa chị về.
- Bây giờ chúng ta nên đi ngay.
Triệu Vũ Cơ nhìn bốn phía, nàng cố gắng ghi nhớ tình cảnh nơi đây vào trong đầu.
- Được.
Hạ Thiên vung tay ôm lấy Triệu Vũ Cơ, sau đó hắn nhảy lên. Một giây sau hắn đã xuất hiện trên vách đá, sau đó chạy đi như bay, rõ ràng vách đá đối với hắn như đất bằng.
Rung động.
Đây là cảm giác của Triệu Vũ Cơ, khi nhảy xuống núi thì phần lớn thời gian nàng ở trong giấc mộng, đối với nàng thì ký ức đó rất ngọt ngào, nhưng lại hoàn toàn không biết quá trình cụ thể. Nhưng bây giờ nàng rất tỉnh táo, nàng thấy Hạ Thiên căn bản không cần dùng tay, hắn cứ như vậy mà chạy lên trên, vì vậy mà rung động trong lòng nàng khó thể diễn tả được. Giờ phút này nàng mới hiểu ra, đại ca quả nhiên là đại ca, anh ấy đã sớm nhìn ra Hạ Thiên, người này thật sự khó thể chiến thắng, vì hắn thật sự quá mạnh.
Vô tình trong lòng Triệu Vũ Cơ chợt bùng lên nhiều ý nghĩ, nàng còn nên tiếp tục kế hoạch kia sao? Trước khi đến huyện Mộc Dương thì nàng còn kiên quyết, nhưng bây giờ nàng muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Triệu Vũ Cơ nằm trong lòng Hạ Thiên mà cảm thấy mình nhanh chóng đi về phía trước, mà trong đầu cũng chỉ còn là một mảnh hỗn độn, mãi đến khi một âm thanh vang lên làm nàng bừng tỉnh:
- Chính là hắn, hắn là đồng lõa với tên tội phạm giết người.