Leo núi là một môn hoạt động thể lực, hơn nữa lại rất tiêu hao thể lực, Tô Tô tự xưng là vận động viên nghiệp dư, bình thường cũng hay vận động, nhưng dù thế nào thì leo đến sườn núi cũng sinh ra cảm giác khó thể gánh gượng được.
- Núi này có lẽ còn cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tă, đã leo vài giờ rồi, sao vẫn chưa đến một nửa?
Tô Tô ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nàng dùng giọng mê hoặc hỏi.
Triệu Vũ Cơ cũng có cảm giác này, tuy leo núi khá chật vật, phải kéo cây kéo cỏ bò lên, tốc độ rất chậm, nhưng hai người bọn họ leo từ sáng đến trưa mà chỉ đến được lưng chừng núi, đúng là không bình thường.
- Phía trên gió càng lúc càng mạnh, hay là chúng ta đi xuống?
Tô Tô không khỏi có ý nghĩ bỏ cuộc.
- Chị xuống trước đi, em thấy thể lực của chị đã không còn tốt, nếu tiếp tục đi lên sẽ khó gắng gượng được nữa.
Triệu Vũ Cơ nhìn Tô Tô:
- Em cũng muốn em Thanh Phong Sơn này có phải không thể lên đến đỉnh hay không?
- Như vậy không tốt lắm, em leo núi một mình, nếu gặp phải người xấu thì không tốt lắm.
Tô Tô tất nhiên rất muốn xuống núi, nhưng nàng thấy để Triệu Vũ Cơ ở lại đây một mình sẽ không tốt.
- Yên tâm, em không sao, đường núi sẽ không có người xấu, dù có em cũng không sợ.
Triệu Vũ Cơ lại không quan tâm đến vấn đề này, nếu nói về người xấu thì nàng cũng coi như là người xấu xa, những năm gần đây nàng giết người như ngóe, kẻ chết trong tay nàng cũng khá nhiều.
- Nếu không thì chị ở đây chờ em.
Tô Tô suy nghĩ rồi đưa ra một phương án.
- Không cần đâu, chị xuống trước đi, xuống núi cũng không tốt lắm đâu, chị nên khởi hành sớm, nên xuống dưới trước khi trời tối.
Triệu Vũ Cơ lắc đầu nói.
Tô Tô suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Được rồi, vậy em đi cẩn thận một chút.
Khi thấy Triệu Vũ Cơ tiếp tục leo lên thì Tô Tô thầm nói một câu, chẳng lẽ ca sĩ có thể lực tốt như vậy? Chẳng lẽ nhảy nhót nhiều thì khỏe? Nhưng nàng nhớ những khi Triệu Vũ Cơ hát thường rất ít nhảy.
...
Triệu Vũ Cơ tiếp tục đi lên đường núi hẹp và dốc ngược, dù với bản lĩnh võ công của nàng cũng khó thể đi như bay, thể lực của nàng hao tổn không nhỏ, cũng dần sinh ra cảm giác uể oải. Lúc này nàng mới thấy Thanh Phong Sơn thật sự khó thể leo đến đỉnh.
Sau khi Tô Tô xuống núi được một giờ thì Triệu Vũ Cơ lại nhìn lên trên, nàng lập tức cảm thấy quái lạ, vì sao leo núi lâu như vậy mà cảm giác vẫn như trước, vẫn ở sườn núi?
- Núi này sao càng leo càng cao?
Triệu Vũ Cơ cảm thấy khó hiểu, nàng có chút chần chừ, cuối cùng lại tiếp tục leo lên. Hơn mười phút sau nàng đột nhiên phát hiện đường trước mặt rộng rãi hơn, đường cũng không còn dốc, nhưng đường này không trực tiếp đi thẳng lên núi mà đi vòng quanh, giống như những con đường bình thường.
- Trên này có đường, hình như có người xây dựng nên.
Triệu Vũ Cơ cảm thấy rất mê hoặc, trên núi được xây đường cũng không có gì kỳ quái, nhưng kỳ quái là dưới chân núi lại chẳng làm đường, trên núi lại có đường, chẳng lẽ bên trên có người? Nếu không thì vì sao người của thôn Thanh Phong làm đường ở đây mà không làm bên dưới?
Triệu Vũ Cơ đi lên phía trước một đoạn, nàng vừa đi vừa quan sát, sau đó nàng vững tin nơi đây có người ở, vì nàng thấy một gian nhà gỗ.
Căn nhà gỗ này được dựng ở ven đường, cột nhà là những cây đại thụ, tuy nhà không quá lớn nhưng khá tốt, tuy không nhìn rõ vào bên trong nhưng nếu nhìn từ bên ngoài sẽ làm người ta sinh ra cảm giác thoải mái, thậm chí khoảnh khắc này Triệu Vũ Cơ chợt sinh ra cảm giác muốn đi vào.
Triệu Vũ Cơ đang suy nghĩ xem có nên vào xem hay không thì có một người từ trong căn nhà đi ra, sau khi thấy rõ người kia thì Triệu Vũ Cơ lại choáng váng.
- Cậu...Cậu...Cậu...
Triệu Vũ Cơ chỉ vào đối phương mà lắp bắp nói vài tiếng, nàng đơn giản nói không nên lời vì thật sự quá kinh hoàng.
Người này duỗi lưng một cái rồi cười hì hì với Triệu Vũ Cơ:
- Vợ Đại Yêu Tinh, sao bây giờ chị mới đến? Tôi cũng đang chờ chị.
- Sao cậu lại ở đây?
Triệu Vũ Cơ cuối cùng cũng hỏi, tối qua nàng đột nhiên thấy Hạ Thiên, lúc đó nàng đã giật mình. Nhưng không ngờ hôm nay nàng lại gặp hắn ở giữa sườn núi.
Người làm cho Triệu Vũ Cơ khiếp sợ dĩ nhiên là Hạ Thiên, mà khoảnh khắc này Hạ Thiên lại cười hì hì với nàng:
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi đang đợi chị.
- Cậu là quỷ à? Sao cậu lại chờ tôi?
Triệu Vũ Cơ tức giận nói.
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi sao lại là quỷ? Quỷ cũng không thể lừa vợ, hơn nữa thần tiên tỷ tỷ nói căn bản không có quỷ.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội:
- Tôi thật sự đang đợi chị, tôi nghe Tô Tô nói chị muốn đi leo núi, vì vậy tôi lên đây chờ.
- Leo núi cũng không phải chỉ có một đường, sao cậu biết tôi sẽ đến đây?
Triệu Vũ Cơ không quá tin là Hạ Thiên sẽ chờ nàng ở đây.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị không biết đấy thôi, dù đi bao nhiêu đường thì cũng phải qua con đường này.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Triệu Vũ Cơ chợt ngây người, nàng cũng không biét có phải là cảm giác hay không, nhưng lưu manh kia sao lại tương đối quen thuộc Thanh Phong Sơn như vậy?
- Căn nhà gỗ này là của ai?
Triệu Vũ Cơ chỉ vào nhà gỗ, nàng mở miệng hỏi.
- Của tôi.
Hạ Thiên trả lời không chút suy nghĩ.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cậu?
Triệu Vũ Cơ tỏ ra hoài nghi:
- Trước kia cậu ở đây sao?
- Vợ Đại Yêu Tinh, chẳng lẽ chị không thấy căn nhà này vừa được dựng lên sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Triệu Vũ Cơ chợt sững sờ, sau đó nàng nhìn kỹ một chút, cuối cùng nàng phát hiện lưu manh kia cũng không lừa gạt mình, căn nhà gỗ này có vẻ rất mới, tuyệt đối không như có sẵn từ trước, còn chuyện xây đã bao lâu, nàng cũng không thể nào xác định được.
- Vậy cậu nói xem, căn nhà này được làm ra khi nào?
Triệu Vũ Cơ vẫn không tin Hạ Thiên dựng lên căn nhà này, càng không tin hắn có thể làm ra một căn nhà gỗ tốt như thế.
- Tối qua.
Hạ Thiên trừng mắt:
- Tôi qua tôi đến đây làm nhà, định gọi vợ Đại Yêu Tinh đến ở cùng, nhưng lúc đó đã muộn, vì vậy quyết định ở đây chờ chị. Nhưng tốc độ của vợ Đại Yêu Tinh quá chậm, tôi tỉnh ngủ đã lâu mà chị còn chưa tới, làm hại tôi buồn bực nửa giờ qua.
Triệu Vũ Cơ hoàn toàn không biết nói gì hơn, đầu óc của lưu manh này rõ ràng có vấn đề, lại chạy lên đây làm một căn nhà gỗ chờ nàng.