- Tôi luôn chờ anh về.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên càng kỳ quái:
- Chờ tôi về làm gì? Cô nào phải là vợ tôi?
Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết hạ thiên, lưu manh này rốt cuộc là giả vờ hay quên thật? Chẳng lẽ muốn chính miệng nàng nói ra? Nàng đã đợi hắn một buổi tối và hơn nửa ngày, mục đích chỉ là chờ hắn về mát xa ngực sao? Tuy sự việc chính xác là như vậy nhưng nàng nào dám thẳng thừng nói ra như thế?
- Anh...Không phải anh đồng ý giúp chỗ đó của tôi nhỏ đi sao?
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng dùng giọng nói có chút uyển chuyển nói ra vấn đề, lúc nàng mở lời còn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, bộ dạng hận không thể cắn hắn. Nàng thật sự không tin lưu manh này sẽ quên chuyện đó, nàng thấy hắn cố ý làm mình khó khăn.
- À, thì ra là chuyện này.
Hạ Thiên ra vẻ hời hợt:
- Có cần phải vội vã vậy không?
"Thì ra là chuyện này?"Trong lòng Kiều Phượng Nhi bắt đầu cầu nguyện cho thiên lôi đánh chết Hạ Thiên, đối với nàng là một sự kiện quan trọng nhưng lưu manh lại hời hợt bâng quơ giống như căn bản chẳng quan tâm.
Khi thiên lôi còn chưa ra tay thì Hạ Thiên đã nói:
- Được rồi, thấy cô gấp gáp như vậy, tôi sẽ mát xa cho cô.
Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy thì trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thiên lôi không nên đánh xuống, cứ để ngực nàng nhỏ hơn một chút, sau đó đánh chết Hạ Thiên cũng không muộn.
- Mau vào đây.
Kiều Phượng Nhi đi vào phòng, đợi Hạ Thiên tiến vào thì nàng cũng tranh thủ khóa cửa, nàng muốn đảm bảo không có ai được vào, nàng cũng không muốn người ta thấy tình cảnh như vậy.
Nguồn: http://truyenfull.vn
- Cởi quần áo ra, nằm xuống giường.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Không...Không cởi được không?
Kiều Phượng Nhi không nhịn được phải hỏi.
- Không được.
Hạ Thiên dứt khoát trả lời, sau đó hắn còn thúc giục một câu:
- Nhanh lên, tôi rất bận.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi rất xấu hổ nhưng không làm gì được, thật ra nàng sớm biết hơn phân nữa sẽ bị mát xa trực tiếp, vì vậy đã chuẩn bị tâm lý. Nàng quay đầu, nhanh chóng cởi áo, nàng cũng không cởi ra hoàn toàn mà chỉ cởi nút áo trước ngực mà thôi, sau đó cởi cả phần áo ngực. Cuối cùng nàng nằm lên giường, nhắm mắt, khoảnh khắc này bộ vị bùng nổ của nàng bộc lộ ra ngoài không khí, cũng xuất hiện trước mắt Hạ Thiên.
- Có vẻ khá tốt.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn lấy hai tay đặt lên ấn xuống rồi nói:
- Tính đàn hồi rất tốt.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi đột nhiên mở to mắt, nàng dùng ánh mắt căm giận nhìn Hạ Thiên, nàng muốn mắng hắn vài câu nhưng một cảm giác tê dại chợt bùng lên làm thân thể run rẩy, trong miệng không khỏi phát ra tiếng rên khẽ. Kiều Phượng Nhi nghe thấy tiếng rên của mình thì hận không thể tìm lỗ chui vào, nàng bị lưu manh kia rờ và sinh ra cảm giác, đúng là quá dọa người.
Khi Hạ Thiên tàn sát bừa bãi trên hai quả núi thì cảm giác tê dại không những chẳng giảm mà ngày càng mãnh liệt, dần dần lan ra khắp toàn thân. Kiều Phượng Nhi không dám nói gì, nàng chỉ có thể cắn răng không để mình phát ra âm thanh gì, sau đó nàng bắt đầu nghĩ đến vấn đề khác, cố gắng di chuyển lực chú ý của chính mình. Nhưng ngay sau đó nàng phát hiện mình không thể chú tâm sang chuyện khác, những cảm giác khoái cảm ăn mòn phòng tuyến cuối cùng của nàng.
- Lưu manh, khốn nạn, lừa đảo, rõ ràng là cố ý, tôi trù anh uống nước sặc chết, ngã lầu chết, ăn cơm nghẹn chết, chơi gái chết...
Kiều Phượng Nhi thầm chửi bới Hạ Thiên, nàng đã sắp xếp cho Hạ Thiên hàng chục cái chết chỉ sau một phút. Sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện ra phương pháp này rất hiệu quả, nàng chửi bới hắn có thể chuyên tâm, tạm thời quên lưu manh đang làm gì, vì thế nàng càng mắng mạnh mẽ hơn.
Mười phút sau Hạ Thiên kết thúc công việc và Kiều Phượng Nhi đã sắp xếp cho hắn hàng trăm cái chết.
- Nhớ ngày mai đến tìm tôi, không tôi lại quên.
Hạ Thiên sau đó rời khỏi phòng, hắn không khỏi thuận miệng nói một câu. Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy mà muốn bóp chết Hạ Thiên, lưu manh này đúng là khốn nạn, những chuyện như thế này mà quên sao?
...
Hạ Thiên rời khỏi phòng Kiều Phượng Nhi, sau đó gõ cửa phòng đối diện, cửa phòng mở ra, Kiều Hoàng Nhi xuất hiện trước mặt hắn.
- Tiểu bại hoại, tối qua cậu ở đâu?
Một âm thanh mất hứng truyền đến, thì ra là Liễu Mộng.
- Chị Mộng, sao chị lại ở đây?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, đây rõ ràng là phòng của Kiều Tiểu Kiều.
- Chồng, chị Mộng đến tìm anh.
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, Liễu Mộng cho rằng tối qua Hạ Thiên qua đêm ở đây nên đến tìm người, nhưng thực tế tối qua hắn không ở đây.
- Hừ, tối qua chị chờ cậu cả đêm, cậu không về, chị không chơi với cậu nữa.
Liễu Mộng thở phì phò nói, sau đó nàng đi ra ngoài:
- Chị tự đi chơi.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, chị Mộng chiều qua không chị đi cùng hắn, hắn nào ngờ đến tối nàng lại thay đổi?
Hạ Thiên cũng không chạy theo, vì hắn không sợ có chuyện gì xảy ra với Liễu Mộng, hơn nữa còn có đám vệ sĩ chạy theo nàng.
- Chồng, hôm qua anh có làm gì đặc biệt không?
Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi.
- Chuyện gì đặc biệt?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không.
Hạ Thiên hôm qua dù làm nhiều việc, như đi dạo với vợ Đại Yêu Tinh, đi cứu người, về sau còn đánh Viên Thế Tài ngu ngốc, tối còn cùng chiến đấu với chị Vân Thanh, nhưng hắn thấy tất cả đều bình thường, không có gì đặc biệt.
- Đúng là kỳ quái, như vậy sao bọn họ bỏ đi?
Kiều Tiểu Kiều lầm bầm.
Hạ Thiên nghe mà thấy kỳ quái, hắn hỏi:
- Vợ, ai đi?
- Chồng, lần này còn hơn chục nhà cạnh tranh quyền khai phá Thanh Phong Sơn, nhưng thực lực thật sự chỉ có bốn nhà, nhưng kỳ quái nhất là trong bốn nhà có hai đã rời khỏi huyện Mộc Dương, hình như bỏ luôn kế hoạch đầu tư Thanh Phong Sơn.
Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích.
- Hai nhà đi sao?
Hạ Thiên hỏi một câu, trong lòng thầm nghĩ, Viên Thế Tài ngu ngốc tối qua bị đánh một trận, không phải bị dọa chạy mất rồi chứ?