Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 948: Không phụ lòng lương tâm của mình





Liễu Mộng kéo Hạ Thiên ra khỏi khách sạn, sau đó cả hai đi dạo trên dường, mãi đến khi nàng tìm được một quán nướng ven đường mới dừng lại. Sau đó, ít nhất cũng là nửa giờ sau thì ông chủ quán thịt nướng chỉ có thể đặc biệt nướng cho Liễu Mộng, hơn nữa tốc độ nướng của ông chủ có lẽ kém xa tốc độ ăn của Liễu Mộng.

Hạ Thiên vừa ăn cơm tối, ăn cũng không tiếp tục ăn với Liễu Mộng, hắn chỉ chờ đến món bánh bao của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tiểu bại hoại, chị ăn no rồi, cậu đưa chị đi chơi nào.

Liễu Mộng không có tính toán cho Hạ Thiên ăn bánh bao ngay lập tức, nàng cố ý đến đây để đi chơi.

Hạ Thiên không khỏi cảm thấy có chút khó khăn:

- Chị Mộng, chỗ này hình như chẳng có gì chơi đùa cả.

- Gạt người,cậu nhất định không muốn đưa chị đi.

Liễu Mộng lập tức mất vui:

- Tiểu bại hoại, nếu cậu không đưa chị đi, chút nữa về chị cho cậu nhịn bánh bao.

Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, hắn thật sự muốn ăn bánh bao của chị Mộng, nhưng không thể không đưa nàng đi chơi, nhưng vấn đề là hắn thấy nơi đây chẳng có gì để chơi, phải đưa nàng đến đâu đây?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi cuối cùng nghĩ đến quảng trường của huyện Mộc Dương, tuy chỗ đó chẳng có gì vui, nhưng hắn thật sự không tìm được chỗ nào tốt hơn. Hắn quyết định trước tiên đưa Liễu Mộng vào đó chơi, nếu cảm thấy không vui thì "binh đường khác".

Hạ Thiên kéo Liễu Mộng đi vào quảng trường huyện Mộc Dương, tuy bây giờ thời tiết rất lạnh nhưng quảng trường vẫn rất náo nhiệt, nơi đây có khá nhiều người tản bộ, nhiều người khiêu vũ, còn có người lớn mang con trẻ ra chơi đùa, bốn phía cũng không thiếu những gánh hàng rong, nhưng phần lớn là bán đồ chơi.

Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên đã phát hiện mình đến đúng địa phương, tuy Liễu Mộng không có hứng thú với quảng trường không quá lớn này, nhưng nàng rất có hứng thú với những món đồ chơi kia. Vì vậy mà nàng mua một đống lớn đồ chơi lớn nhỏ khác biệt, sau đó bắt đầu bày ra chơi cực kỳ vui sướng giống như những đứa bé, xem ra khi còn bé nàng không được chơi những món này.

Mà Hạ Thiên cũng vui sướng, xem ra tối nay sắp được ăn bánh bao lớn.

...

Vân Thanh nhìn giờ, đã gần mười giờ tối, nàng vô thức nhìn ra cửa, trong lòng có hơi thất vọng, Hạ Thiên còn chưa đến, có lẽ tối nay sẽ không đến.

- Chị à, anh rể sẽ không đến, chúng ta đi ngủ được chưa?

Thạch Thuần lôi kéo Vân Thanh, sau đó nàng ngáp một cái, rõ ràng nha đầu này đã rất mệt mỏi.

- À, được, chúng ta đi ngủ.

Vân Thanh khẽ gật đầu, nàng tất nhiên biết Thạch Thuần muốn ngủ với mình cho vui.

- Chú Thạch, chúng cháu đi ngủ trước.

Vân Thanh nói một tiếng với Thạch Trường Canh, sau đó kéo Thạch Thuần lên lầu.

Tiếng chuông cửa vang lên, Thạch Tiểu Hổ đứng dậy đi ra mở cửa, ngay sau đó có một người đàn ông hơn ba mươi đi vào. Người này có dáng người trung đẳng làm người ta sinh ra cảm giác rất tinh anh, khi thấy Thạch Trường Canh thì hắn cũng khách khí chào hỏi:

- Cục trưởng Thạch.

- Thì ra là cục trưởng Hồng, mời ngồi.

Giọng điệu của Thạch Trường Canh rất bình thản, sau đó hắn phất tay:

- Tiểu Hổ, Tú Mai, các cháu đi nghỉ ngơi trước, cứ để chú và cục trưởng Hồng ngồi lại là được.

- Vâng, chú Canh.

Thạch Tiểu Hổ và Vân Tú Mai nhanh chóng rời khỏi phòng khách, lúc này chi còn lại Thạch Trường Canh và người đàn ông vừa đi vào.

Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa ngồi xuống, bộ dạng của hắn có chút sợ hãi:

- Cục trưởng Thạch, anh đừng nên gọi tôi như vậy, nếu anh gọi như vậy, tôi cũng không dám ngồi.

- Bây giờ anh là phó cục trưởng cục công an, cũng là chức vụ cục trưởng, gọi cục trưởng Hồng là đúng. Nếu anh cảm thấy xưng hô như vậy là không phải, như vậy sao có thể đứng đầu vài trăm cảnh sát huyện Mộc Dương?

Thạch Trường Canh dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Cục trưởng Thạch, tôi biết anh giận tôi, sau khi anh gặp chuyện không may thì tôi cũng chưa nói gì, cũng không làm gì. Nhưng cục trưởng Thạch, không phải tôi chẳng muốn làm, mà tôi tuân theo lời dạy của anh. Trước đó anh đã từng nói, nếu anh xảy ra chuyện thì dù thế nào cũng đừng giúp điều gì, vì như vậy mới coi như là giúp đỡ anh. Tôi nên tiếp tục ngồi vững ở vị trí của mình, giúp anh chăm sóc con gái, vì vậy mà đến bây giờ tôi mới đến tìm anh.

Người đàn ông dùng giọng chân thành nói.

Thạch Trường Canh nghe đối phương nói như vậy thì trong mắt mới có chút cái nhìn khác thường, sau đó hắn chậm rãi đứng lên lấy bình rượu, lấy thêm hai cái ly:

- Tiểu Hồng, uống với tôi một ly.

- Vâng, cục trưởng Thạch.

Người đàn ông nghe thấy cách xưng hô của Thạch Trường Canh thay đổi thì mới yên lòng:

- Cục trưởng Thạch, tôi giúp anh rót rượu.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Thạch Trường Canh cũng không chối từ, hắn nâng ly cho Tiểu Hồng rót rượu, sau đó chậm rãi nói:

- Tiểu Hồng, tôi đã không còn là cục trưởng, sau này cậu cũng đừng gọi tôi là cục trưởng, người khác nghe được sẽ không tốt lắm.

- Nhưng, cục trưởng Thạch...

Tiểu Hồng ngẩn ngơ, hắn muốn nói gì đó.

Thạch Trường Canh khoát tay:

- Tiểu Hồng, cậu có biết không? Chúng ta rất tương tự, vì vậy trước nay tôi đều rất coi trọng cậu, cũng dùng nhiều tâm tư bồi dưỡng cậu. Chúng ta không phải người huyện Mộc Dương, đều là người ngoài đến, cậu cũng là sinh viên đại học cảnh sát, trong huyện Mộc Dương này rất ít cơ hội cho chúng ta, vì vậy cậu nên hiểu, cậu theo tôi, hai ta không có bối cảnh, nếu không sẽ chẳng bị nhét đến chỗ này.

Thạch Trường Canh dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Tiểu Hồng, tôi lớn hơn cậu gần hai mươi tuổi, trước nay tôi luôn đối đãi với cậu như con cháu, nếu cậu còn để mắt đến một ông lão như tôi, cậu có thể gọ một tiếng chú Thạch.

- Vâng, chú Thạch.

Tiểu Hồng vội vàng đáp ứng:

- Chú Thạch trước nay luôn quan tâm đến cháu, cháu luôn khắc ghi trong lòng, vì vậy những gì chú Thạch dạy bảo, cháu luôn khắc ghi trong lòng không bao giờ quên. Cháu vẫn nhớ lời chú Thạch, làm một cảnh sát có thể không tuân theo pháp luật nhưng không thể làm chuyện táng tận lương tâm.

- Cậu nhớ là tốt.

Thạch Trường Canh khẽ gật đầu, hắn nâng ly rượu lên làm một hơi cạn sạch:

- Vài chục năm qua Thạch Trường Canh tôi đã làm nhiều chuyện trái pháp luật nhưng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm, vì tôi không phụ lòng lương tâm của mình. Tôi cũng hy vọng cậu có thể không phụ lòng lương tâm, nên làm gì, cái gì không nên làm, cậu phải phân biệt cho rõ.

- Chú Canh, cháu sẽ nhớ kỹ, nhưng dù chú dạy bảo nhiều nhưng cháu vẫn không thể nào làm tốt được như chú, sau này sợ rằng còn nhiều vấn đề cần chú Canh dạy bảo, cũng không biết chú Canh có cảm thấy như vậy là quấy rầy hay không?

Tiểu Hồng nói, trong giọng nói mơ hồ có hương vị dò hỏi.