Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 910: Thấy là muốn đánh





Bộ dạng của cả hai có vẻ lo sợ bất an, âm thanh của Lãnh Băng Băng có chút hòa hoãn hơn:

- Đừng lo lắng, nếu sự việc thật sự như những gì hai đứa nói, như vậy các em cũng ra tay lúc phòng vệ, nếu tên Hà Chấn kia thật sự chết đi, như vậy cũng chỉ tính là phòng vệ mà thôi, không có chuyện gì quá lớn.

- Nhưng, chị gái, trước kia em cũng đọc nhiều bản tin, những người gặp phải tình huống như Hồng Bác cũng bị xử phạt.

Vương Vi cảm thấy rất bất an, tất nhiên nàng biết cái được gọi là phòng vệ, nhưng nàng thật sự không biết rõ ràng. Nàng đã xem qua khá nhiều tin tức, rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy hắn phòng vệ nhưng cuối cùng không được tòa án chấp nhận, vì vậy mà có người nói đùa rằng nếu có việc gì cũng đừng ra tay, lỡ đánh chếp cướp thì sợ rằng vừa phải ngồi tù vừa phải bồi thường tiền.

- Yên tâm, có chị đây, chỉ cần thật sự là phòng vệ thì sẽ không để Hồng Bác bị bắt giam.

Lãnh Băng Băng ngược lại cũng biết chuyện này, nếu là địa phương khác thì nàng khó thể xen vào, nhưng đây là thành phố Giang Hải, nàng sẽ không cho sự việc kia phát sinh trên người em họ của mình. Nếu thật sự là ra tay phòng vệ thì dù đối phương có mất mạng, nàng sẽ không để cho Hồng Bác phải nhận hình phạt, nàng cảm thấy dù nói trên phương diện nào thì hắn cũng không làm sai.

- Chị gái, thật sự không có việc gì sao?

Lãnh Hồng Bác nghe Lãnh Băng Băng nói như vậy thì cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn chút không yên.

- Chị đã nói không việc gì, nhưng những chuyện sau này em phải nghe theo lời chị.

Lãnh Băng Băng nhanh chóng có quyết định:

- Trước tiên chị sẽ đưa em đến đầu thú ở cục cảnh sát, nói rõ sự việc, sau đó tìm cho em một người bảo lãnh sau thẩm vấn, như vậy em sẽ nhanh chóng được thả ra. Mặt khác chị cũng muốn xem tình hình thương thế của Hà Chấn kia như thế nào.

- Được, chị gái, em nghe lời chị, chị nói thế nào em sẽ làm như vậy.

Lãnh Hồng Bác lúc này cũng không có ý nghĩ gì, Lãnh Băng Băng là cảnh sát, tất nhiên hắn phải lựa chọn tin theo nàng.

Lãnh Băng Băng tìm được điện thoại của mình, nàng chuẩn bị điện thoại cho Hoàng An Bình, quyết định đưa Lãnh Hồng Bác đi đầu thú, dù sao nếu so sánh thì nàng vẫn quen thuộc Hoàng An Bình hơn những người khác.

Nhưng Lãnh Băng Băng còn chưa kịp gọi đi thì phát hiện trước đó có người gọi tới, hơn nữa còn là Hoàng An Bình gọi đến. Vì vậy mà nàng không khỏi quay đầu nhìn Lãnh Hồng Bác, thầm nghĩ chẳng lẽ trùng hợp như vậy, Hoàng An Bình vì chuyện này mà điện thoại cho mình sao?

Sau khi Lãnh Băng Băng nhận điện thoại thì phát hiện sự việc thật sự trùng hợp, buổi tối Hoàng An Bình và Bì Chí Mẫn cùng dùng cơm, hai người trò chuyện rất vui. Hoàng An Bình rõ ràng nhận được sự tín nhiệm của vị cục trưởng mới, thậm chí có thể nói Bì Chí Mẫn cảm kích Hoàng An Bình. Thực tế trước khi dùng cơm tối với Hoàng An Bình thì Bì Chí Mẫn đã nhận được mệnh lệnh truyền tới từ thủ đô, nói cho hắn biết Hạ Thiên có thân phận đặc biệt, để hắn không làm ra bất kỳ sự kiện gì ảnh hưởng đến Hạ Thiên.

Lúc này Bì Chí Mẫn cuối cùng cũng hiểu, mình bị người ta đưa lên đầu súng, mà Hoàng An Bình có thể nói là cứu hắn từ trên đường chết quay về. Điều này làm cho Bì Chí Mẫn quyết định sau này sẽ xem Hoàng An Bình là tâm phúc.

Sau khi dùng cơm tối xong thì Hoàng An Bình nhận được thông báo có đánh nhau trên đường, còn có một người bị đâm. Đáng lý ra vụ này không phải do Hoàng An Bình xử lý, nhưng Bì Chí Mẫn cảm thấy thời điểm này khá rối, vì để ổn định hắn phải cho Hoàng An Bình tự đi xử lý vụ việc. Bì Chí Mẫn vừa đến thành phố Giang Hải và cảm thấy địa vị của mình chưa được ổn định, hắn phải cẩn thận một chút, không nên phát sinh sự kiện ngoài ý muốn.

Hoàng An Bình lập tức dẫn người đi xử lý, chuyện này cũng không phức tạp, hắn lập tức biết được hung thủ là Lãnh Hồng Bác, cũng biết người này là em họ của Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn quyết định thông báo cho nàng. Nhưng sau khi điện thoại vang lên mà không có người nghe thì hắn thức thời cúp điện thoại, hắn cũng không ngốc, hắn biết Hạ Thiên còn đang ở cùng một chỗ với Lãnh Băng Băng, hai người bọn họ ở cùng một chỗ mà Lãnh Băng Băng không nhận điện thoại, dù là kẻ ngu cũng biết bọn họ đang làm gì.

Hoàng An Bình nghe Lãnh Băng Băng nói sẽ đưa Lãnh Hồng Bác đi đầu thú thì cảm thấy cầu còn chưa được, vì vậy đồng ý ở cục cảnh sát chờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đi thôi, chúng ta đến cục cảnh sát.

Lãnh Băng Băng đặt điện thoại xuống rồi nói với Lãnh Hồng Bác.

- Vâng.

Lãnh Hồng Bác gật đầu, sau đó hắn hỏi một câu:

- Chị gái, em phải mặc bộ quần áo này hay thay bộ khác?

- Không cần, cứ như vậy thôi, lát nữa chỉ cần em nói ra sự thật là được, không cần phải nói đối, nếu em cố ý nói dối, khi điều tra ra được thì sẽ cực kỳ phiền toái, em hiểu chưa?

Lãnh Băng Băng dặn dò vài câu.

Lãnh Hồng Bác khúm núm đáp lời, lúc này Lãnh Băng Băng nói gì hắn cũng nghe.

Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn hạ thiên, nàng phát hiện hắn vẫn buồn bực ngồi ở nơi đó, vì vậy nàng đi đến bên cạnh và khẽ nói:

- Chồng, cậu ở nhà chờ hay theo chúng tôi đến cục cảnh sát? Hồng Bác cần phải lấy khẩu cung, còn phải làm thủ tục, có lẽ sẽ mất vài giờ, tôi sẽ không về ngay được.

- Tôi ở nhà chờ.

Hạ Thiên nhìn Lãnh Hồng Bác:

- Tôi thấy cậu ta là muốn cho ăn đòn rồi.

Lãnh Hồng Bác chợt ngẩn ngơ, anh rể này sao lại muốn đánh mình? Mình giống như không đắc tội gì thì phải?

- Vậy được rồi.

Lãnh Băng Băng tất nhiên biết rõ vì sao Hạ Thiên lại muốn đánh Lãnh Hồng Bác, ai bảo người này sớm muộn không đến, lại đến đúng lúc này?

- Chồng, chúng tôi đi trước, nếu trước mười giờ tôi chưa quay lại thì cậu cũng đừng đợi.

Lãnh Băng Băng vừa đi ra cửa vừa nói với Hạ Thiên.

- Anh rể, em đi trước.

Trước khi đi Lãnh Hồng Bác còn lên tiếng chào hỏi Hạ Thiên.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lãnh Hồng Bác, điều này làm cho Lãnh Hồng Bác cảm thấy rất bất an, mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu mình làm gì đắc tội với Hạ Thiên.

Đến khi Lãnh Băng Băng đưa Lãnh Hồng Bác và Vương Vi đi khỏi nhà, Hạ Thiên ngồi bực bội trên ghế sa lông rất lâu, hắn muốn ăn cảnh sát tỷ tỷ, sao khó khăn như vậy?

- Mình phải đợi cảnh sát tỷ tỷ quay về, đêm nay nhất định phải ăn chị ấy.

Hạ Thiên nghĩ như vậy, sau đó hắn bắt đầu khoảng thời gian chờ đợi buồn chán.

Thời gian trôi qua rất chậm, Hạ Thiên cũng không biết mình nhìn giờ bao nhiêu lần. Cuối cùng hắn thấy kim đồng hồ chỉ mười giờ mà Lãnh Băng Băng còn chưa về, vì vậy hắn quyết định điện thoại cho Lãnh Băng Băng.

Hạ Thiên tìm được điện thoại của mình trước đó bị Lãnh Băng Băng ném lên ghế sa lông, hắn mở nguồn, đang định gọi đi thì có người gọi đến.

Đây là một dãy số không xa lạ gì với Hạ Thiên, vì vậy hắn nhanh chóng nhận điện thoại, khi điện thoại vừa nối thông thì bên kia truyền đến tiếng khóc.

- Anh có tức giận không? Anh không nên tin bọn họ, bọn họ cố ý sờ em.

Đầu dây ben kia có một cô gái khóc lóc nói.