Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 78: Bệnh tình nguy kịch





Lại một đêm Diệp Mộng Oánh không ngủ ngon giấc, ngày hôm qua sau khi Hạ Thiên rời khỏi bệnh viện thì nàng luôn canh chừng bên ông nội, nàng sợ nếu mình bỏ đi thì sẽ có người thầm ra tay.

Mãi đến rạng sáng thì nàng mới kịp ghé vào bên giường ngủ trong chốc lát, sau đó lập tức bị gọi tỉnh lại và phát hiện tình huống của ông không tốt. Nàng tranh thủ thời gian gọi bác sĩ và y tác bệnh viện đến, bọn họ kiểm tra và nói tình huống của ông cụ đã chuyển biến xấu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không thể gắng gượng được bao lâu nữa.

Diệp Mộng Oánh không quan tâm đến thời gian vẫn còn sớm, nàng lập tức điện thoại cho Hạ Thiên. Hạ Thiên đã từng cứu chữa để ông nàng tỉnh lại, đây là điều mà đám bác sĩ trước đó không làm được, đến bây giờ nàng cũng chỉ tin Hạ Thiên mới có thể làm ông tỉnh lại lần nữa.

Khi Hạ Thiên và Liễu Mộng đi vào bệnh viện Thánh Tâm thì mới hơn bảy giờ, lúc này trong phòng bệnh không có quá nhiều người. Ngoài Diệp Mộng Oánh thì chỉ có một y tá ở bên cạnh giúp chăm sóc ông cụ, nhưng lúc này trong hành lang có mấy người tới lui có vẻ tùy ý nhưng lại dùng ánh mắt nhạy cảm để quan sát từng người.

- Hạ Thiên, mau giúp tôi xem xét ông nội, ông bị làm sao vậy?

Khi nhìn thấy Hạ Thiên thì Diệp Mộng Oánh nói ngay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hạ Thiên cũng không nói nhiều, trước tiên hắn bắt mạch cho Diệp Thiên Nam, sau đó hai hàng chân mày nhíu lại. Tình huống đã vượt qua dự đoán của hắn, hắn vốn nghĩ rằng có thể giữ lại một luồng sinh cơ của Diệp Thiên Nam, có thể giúp ông lão bảo trì được một thời gian ngắn. Nhưng bây giờ rõ ràng hắn đã đánh giá thấp kẻ đã ra tay với Diệp Thiên Nam, ngày hôm qua hắn đã thi châm gom góp tất cả thần khí còn sót lại của ông lão, nhưng thực tế thần khí lại chậm rãi tản ra.

Cứ tiếp tục thế này thì Diệp Thiên Nam chắc chắn sẽ không thể sống thêm một tuần nữa, nhưng cũng có thể là ba ngày. Dù sao thì ông cụ cũng đã quá già, tuổi già mà chết là điều tự nhiên, đây không phải là vấn đề mà con người có thể thay đổi được, nếu muốn đổi thì phải làm theo cách nghịch thiên.

- Hạ Thiên, tình huống rất nghiêm trọng sao?

Diệp Mộng Oánh thấy Hạ Thiên thu hồi vẻ vui cười ngày thường, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nàng biết ngày tình huống không ổn, vì vậy vội vàng dò hỏi.

- Tên khốn kiếp kia có vẻ lợi hại hơn so với dự đoán của tôi.

Hạ Thiên có chút ngượng ngùng:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngày hôm qua tôi nghĩ rằng có thể giúp cho ông cụ gắng gượng thêm mười ngày, nhưng không ngờ tình hình càng lúc càng tồi tệ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sợ rằng chỉ còn gắng gượng được ba ngày mà thôi.

- Ba ngày sao?

Vẻ mặt Diệp Mộng Oánh chợt trắng bệch, nàng cũng chụp ngay lấy tay Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, cậu có biện pháp, đúng không? Cậu giúp tôi đi, chỉ cần cứu sống ông nội thì điều kiện gì tôi cũng đồng ý.

Nếu là bình thường, Hạ Thiên nghe thấy người đẹp đồng ý với bất kỳ điều kiện gì thì nhất định sẽ rất vui sướng, nhưng bây giờ hắn không thể vui sướng nổi, vì hắn thật sự không có biện pháp.

- Tiểu bại hoại, thật sự không còn biện pháp nào sao?

Liễu Mộng ở bên cạnh hỏi.

Hạ Thiên nhìn Liễu Mộng, chẳng lẽ phải thử biện pháp kia sao? Chưa nói đến vấn đề nguy hiểm, nhưng dù là như vậy cũng chưa chắc thành công. Tuy Nhị sư phụ thường nói đàn ông phải có lúc mạo hiểm, nhưng Hạ Thiên cảm thấy không mạo hiểm vẫn tốt hơn.

- Hạ Thiên, cậu có biện pháp, phải vậy không?

Diệp Mộng Oánh rất thông minh, khi thấy Hạ Thiên do dự thì lập tức đoán ra đối phương có biện pháp, nhưng đối phương còn chưa quyết định giúp mình hay không mà thôi.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, thật ra cũng không thể nói là có biện pháp... ....

Hạ Thiên gãi đầu, hắn còn đang suy xét, rốt cuộc có nên dùng biện pháp kia hay không?

- Hạ Thiên, trên đời này người đối xử tốt nhất với tôi chính là ông nội, những năm này vì tôi không muốn tranh giành gia sản với các anh chị em khác mà phải rời ông đi xa. Trong những năm ông cần thì tôi lại không ở bên cạnh chăm sóc, tôi...Tôi thật sự rất hối hận... ....

Hai hốc mắt trào lệ, Diệp Mộng Oánh tiếp tục nghẹn ngào:

- Tôi chỉ hy vọng ông có thể sống lâu hơn, dù là nửa tháng hay một tháng cũng được. Tôi hy vọng ông có thể tỉnh lại, có thể cùng tôi tâm sự, trò chuyện, nếu không cả đời này tôi khó có thể an tâm.

Hạ Thiên thấy Diệp Mộng Oánh đau thương như vậy thì cũng có chút không đành lòng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi có thể thử một lần, nhưng... ....

- Hạ Thiên, chỉ cần cậu có thể cứu tỉnh ông nội thì điều kiện gì tôi cũng đồng ý.

Diệp Mộng Oánh vội nói.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cũng không phải có ý này.

Hạ Thiên giải thích:

- Tôi có một phương pháp có thể cứu sống ông cụ nhưng cũng không nắm chắc mười phần, vì vậy tôi muốn nói trước. Hơn nữa đây là biện pháp duy nhất của tôi, nếu lần này mà thất bại thì hoàn toàn không còn biện pháp nào khác.

- Hạ Thiên, chỉ cần cậu cố gắng, dù...Dù thật sự không cứu được ông thì tôi cũng không trách cậu.

Diệp Mộng Oánh khẽ cắn môi nói.

- Mặt khác lần này khác biệt với trước đó, khi tôi chữa bệnh thì không được phép có người quấy rầy. À, tôi cần một địa phương tuyệt đối an toàn.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

- Không có vấn đề, tôi sẽ để đại ca sắp xếp.

Diệp Mộng Oánh nói, sau đó nàng móc điện thoại gọi cho Diệp Thiếu Hùng.

- Diệp thiếu gia, anh rất xấu...Ư... ....

Diệp Thiếu Kiệt nghe thiếu nữ trong lòng khẽ than một tiếng mà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, vì người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái. Những ngày gần đây Diệp Thiếu Kiệt gặp rất nhiều chuyện vui.

Tứ thiếu gia Giang Hải Cao Danh Dương bị người ta dạy bảo, điều này đối với hắn là chuyện vui, vì sau này hắn không cần làm việc theo vẻ mặt Cao Danh Dương, ít nhất bây giờ Cao Danh Dương cũng không còn mặt mũi nào gặp mọi người.

Cuối cùng ngày hôm qua Diệp Thiếu Kiệt cũng dùng nhẫn hốt được một người đẹp, vóc dáng rất tuyệt, công phu trên giường cũng tốt, phụ vụ rất đáng hài lòng. Điều này đối với hắn cũng là chuyện vui, phải biết rằng nửa tháng nay hắn mới tán gái thành công.

Mà chuyện vui lớn nhất với Diệp Thiếu Kiệt chính là hắn vừa nhận được mộ tin tức, ông cụ đã không xong, vài ngày nữa sẽ quy thiên.

Ông cụ này chính là ông nội của Diệp Thiếu Kiệt, là Diệp Thiên Nam. Đáng lý ra với đa số mọi người thì ông nội chết là chuyện rất đau lòng, không thể nào nói là chuyện vui, nhưng đối với Diệp Thiếu Kiệt thì đây đúng là chuyện vui lớn bằng trời. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần ông cụ ngủm củ tỏi thì gia nghiệp khổng lồ của Diệp gia sẽ rơi vào trong tay hắn.

Trong tam đại gia tộc Giang Hải thì Diệp gia lắm tiền nhất, nhưng Diệp gia không phát triển trong chính giới, vì vậy nếu xét về thế lực thì Diệp gia không bằng Kiều gia. Diệp Thiên Nam có ba con trai, Diệp Chí Nghĩa là con thứ hai, mà Diệp Chí Nghĩa có hai nam một nữ, Diệp Thiếu Kiệt cũng xếp thứ hai. Đáng lý ra dựa vào lý thuyết này thì gia sản Diệp gia cũng không rơi lên người Diệp Thiếu Kiệt, nhưng bây giờ chỉ cần Diệp Thiên Nam chết thì Diệp Thiếu Kiệt sẽ nhanh chóng khống chế được sản nghiệp.

Bây giờ tất cả tiền của ở Diệp gia phần lớn đều thuộc về Diệp Thiên Nam, ba con trai của lão đều khống chế một công ty, nhưng Diệp Thiên Nam khống chế cổ phần và người quản lý. Hơn nữa Diệp Thiên Nam lại rất bất mãn với năng lực kinh doanh của ba đứa con trai, vì vậy trước nay không chính thức giao lại sản nghiệp cho ai. Mà mỗi người trong Diệp gia đều biết Diệp Thiên Nam có đầy toan tính, lão rất cưng chiều Diệp Mộng Oánh, muốn giao tất cả cho Diệp Mộng Oánh quản lý.

Đáng tiếc là Diệp Mộng Oánh quá coi trọng tình cảm, không muốn phá vỡ quan hệ với người nhà, vì vậy nàng chủ động rời khỏi vòng xoáy tranh giành, rời khỏi tỉnh thành, tự mình mở một công ty nhỏ.

Đối thủ mà Diệp Thiếu Kiệt kiêng kỵ nhất chính là người chị họ này, nhưng hắn cũng cảm thấy rất may mắn, ông nội còn chưa viết di chúc đã hôn mê nằm trên giường bệnh. Nếu không có di chúc thì tài sản sẽ không được Diệp Mộng Oánh kế thừa, như vậy Diệp Thiếu Kiệt sẽ không còn đối thủ.

Bây giờ ông cụ chết mà không có di chúc, tài sản sẽ dồn lên ba người con trai, mà những năm gần đây Diệp Thiếu Kiệt khổ tâm phát triển, hắn đã sớm khống chế ba người này. Vì vậy chỉ trong một thời gian ngắn nửa thôi, hắn sẽ khống chế toàn bộ tập đoàn Thiên Nam, tất cả tài sản Diệp gia sẽ chuyển chủ, hắn sẽ là phú hào trăm tỷ.

- Diệp Thiếu Kiệt ta mới thật sự là đệ nhất thiếu gia Giang Hải.

Diệp Thiếu Kiệt xoa hai núm vú của người đẹp nằm trong lòng, lúc này hắn rất đắc chí.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thiếu Kiệt, hắn cầm điện thoại lên xem mà nhíu mày.

- Chuyện gì?

Giọng nói của Diệp Thiếu Kiệt cực kỳ không vui.

- Diệp thiếu gia, chị họ của anh đã đưa ông nội ra khỏi bệnh viện Thánh Tâm.

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh dồn dập.

- Cái gì?

Giọng nói của Diệp Thiếu Kiệt chợt biến đổi:

- Bọn họ đưa người đi đâu?

- Tạm thời còn đang di chuyển, tôi đang theo sau, trước mặt có hai chiếc xe bảo vệ, tôi không thể tiếp cận... ....

Giọng nói trong điện thoại chợt biến đổi:

- Không xong, bọn họ chạy vào quân khu, tôi không được phép đi vào.

- Chết tiệt, Diệp Thiếu Hùng.

Diệp Thiếu Kiệt tức giận mắng lớn, tâm tình tốt đẹp của hắn trước đó đã bi quét sạch.

Quân khu là một địa phương rất an toàn, đây cũng chính là địa bàn của Diệp Thiếu Hùng, khi đến đó thì không ai trong Diệp gia có thể vào.

Sau khi đi qua vài trạm kiểm soát thì Diệp Thiên Nam được đưa đến một gian phòng, Hạ Thiên nhìn lướt qua đám thủ vệ, cuối cùng hắn cũng yên lòng, nơi đây rất an toàn.

Không sai, bây giờ Hạ Thiên không lo cho an toàn của người khác, hắn lo cho chính mình. Vì nếu lát nữa hắn chữa trị cho Diệp Thiên Nam mà có người ra tay thì cực kỳ phiền phức.

- Diệp đại ca, mỹ nữ tỷ tỷ, các người có thể ra ngoài.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa thì Hạ Thiên mở miệng nói.

- Tiểu bại hoại, chị cũng phải ra ngoài sao?

Liễu Mộng hỏi.

- Chị tất nhiên không thể đi ra.

Hạ Thiên nhìn Liễu Mộng:

- Lát nữa chị còn phải hỗ trợ.

- Muốn chị hỗ trợ?

Liễu Mộng có chút nghi hoặc, mà Diệp Thiếu Hùng và Diệp Mộng Oánh thì kinh ngạc, tiểu tiên nữ xinh đẹp kia có thể giúp đỡ được gì?

Hạ Thiên gật đầu:

- Một châm sinh, hai châm tử, ba châm xương thịt...Tình huống của ông cụ là quá tệ, tôi chỉ còn cách mạo hiểm thi triển đệ tam châm. Nhưng với công lực của tôi bây giờ thì khó thể dùng đệ tam châm, nhưng nếu mượn công lực trên người chị thì rất có thể sẽ thành công.