Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 728: Nghĩ đến tôi mà ngủ không được





Hạ Thiên chuẩn bị làm cho Lãnh Băng Băng bất ngờ, vì vậy hắn cũng không điện thoại cho nàng, hắn trực tiếp đến phân cục công an quận Đông, cho nàng ngạc nhiên lớn.

Nhưng Hạ Thiên vừa đến cổng trường đại học Giang Hải thì nhận được một cuộc điện thoại, hắn lấy ra xem, người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị.

- Vợ Mị Mị, nhớ đến tôi nhanh như vậy sao?

Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, ngày hôm qua hắn rời khỏi thủ đô cũng đã điện thoại cho Tống Ngọc Mị.

- Bây giờ cậu đang ở đâu?

Tống Ngọc Mị hỏi, giọng điệu có chút kỳ quái, hình như có gì đó không giống bình thường.

- Ở thành phố Giang Hải.

Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn không phải đã nói mình về Giang Hải rồi sao?

Tống Ngọc Mị trầm mặc vài giây trong điện thoại, sau đó nàng nói:

- Cậu còn về thủ đô không?

- Tất nhiên là còn.

Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi, hắn có nhiều vợ ở thủ đô, sao không đi cho được?

- Khi nào cậu đến thủ đô?

Tống Ngọc Mị tiếp tục hỏi.

- Điều này còn chưa rõ, có lẽ phải qua vài ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hạ Thiên cũng không xác định điều này, hắn phải giải quyết xong vấn đề Thanh Phong Sơn rồi nói sau.

- Cậu đột nhiên về Giang Hải, có chuyện quan trọng gì sao?

Tống Ngọc Mị có chút trầm ngâm rồi hỏi.

Hạ Thiên trả lời ngay:

- Đúng vậy, một chuyện rất quan trọng.

Nhưng đáp ánh này đối với Tống Ngọc Mị thì căn bản chẳng có tác dụng, nàng thực tế chỉ muốn biết có chuyện gì, không phải muốn hỏi việc này có quan trọng hay không?

Hạ Thiên không đợi Tống Ngọc Mị tiếp tục hỏi, hắn cười hì hì nói:

- Vợ Mị Mị, nếu chị nghĩ đến tôi, như vậy nên đến Giang Hải tìm tôi, từ thủ đô đến Giang Hải cũng chỉ có vài tiếng mà thôi.

- Tôi không quen ra khỏi nhà.

Tống Ngọc Mị khẽ trả lời, nàng hiểu Hạ Thiên không muốn nói rõ về Giang Hải vì chuyện gì, rõ ràng Hạ Thiên tuy xưng hô thân mật với nàng nhưng vẫn chưa quá tín nhiệm.

Điều này làm cho Tống Ngọc Mị hiểu một điều, Hạ Thiên không dễ qua mặt như vậy, nếu muốn tìm được sự tín nhiệm của hắn thì rất khó khăn.

- Tôi phải đi dạy học, lần sau sẽ điện thoại cho cậu.

Tống Ngọc Mị nói một câu rồi cúp điện thoại.

Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn nhét điện thoại vào túi quần, hắn chuẩn bị đến tìm cảnh sát tỷ tỷ để chúc mừng mình về Giang Hải, đúng lúc này sau lưng hắn lại vang lên một âm thanh vui mừng:

- Hạ Thiên?

Hạ Thiên không cần quay đầu cũng biết đối phương là ai, hắn đã quen thuộc âm thanh này, vì vậy hắn xoay người và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo bác sĩ màu trắng, hắn nở nụ cười sáng lạn:

- Chị Vân Mạn, tôi đang chuẩn bị đi tìm chị đây.

- Hạ Thiên, cậu về khi nào?

Liễu Vân Mạn có vẻ rất vui sướng, nàng nhanh chóng tiến vài bước đến trước mặt Hạ Thiên, nàng muốn bổ nhào vào lòng hắn. Nhưng nàng cũng có chút cố kỵ, dù sao nơi đây có nhiều người qua lại, vì vậy nàng vẫn đứng thẳng.

Nhưng Hạ Thiên lúc này lại vươn tay kéo Liễu Vân Mạn đến:

- Chị Vân Mạn, tôi về tối qua, vừa rồi đã tiễn Tiểu Kiều đi học, bây giờ chuẩn bị đi tìm chị.

Rõ ràng Hạ Thiên đang nói dóc, nhưng lâu lâu phải nói như vậy mới tuyệt đối có lợi. Ví dụ như bây giờ Liễu Vân Mạn nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy rất vui, nếu không để nàng biết Hạ Thiên đến trường đại học Giang Hải gần bệnh viện Phụ Nhất mà chẳng vào, như vậy sẽ rất khổ sở.

- Tô còn tưởng rằng cậu còn chưa về.

Liễu Vân Mạn tùy ý ôm Hạ Thiên, nàng khẽ nói.

- Chị Vân Mạn, hôm nay chị không đi làm sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái, tuy nơi đây rất gần bệnh viện nhưng dù sao cũng không phải là bệnh viện.

- Phải đi làm, chẳng qua tôi bỏ chút thời gian đi mua cà phê, tối qua không ngủ ngon.

Liễu Vân Mạn giải thích:

- Tuy trong phòng có cà phê hòa tan, nhưng quán cà phê bên ngoài mới có hương vị tốt.

- Chị Vân Mạn, bây giờ chúng ta đi mua cà phê.

Hạ Thiên ôm Liễu Vân Mạn đi đếm một quán cà phê cách đó hai trăm mét.

Hai người hai ly cà phê rồi cùng quay về bệnh viện, trên đường đi có không ít người nhìn thấy Hạ Thiên, cũng có người ngạc nhiên, dù sao hắn cũng lâu rồi chưa xuất hiện ở đây. Trước đó có tin đồn Hạ Thiên đã chia tay với Liễu Vân Mạn, người độc miệng còn nói Liễu Vân Mạn bị hắn vứt bỏ sau khi chơi chán. Bây giờ hai người xuất hiện thân mật cùng một chỗ, điều này coi như cũng giúp cho Liễu Vân Mạn, ít nhất cũng không có người nói này nọ.

- Chị Vân Mạn, tối qua sao chị không ngủ ngon?

Sau khi quay lại phòng của Liễu Vân Mạn thì Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Chị có phải nhớ đến tôi mà không ngủ ngon?

Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Hạ Thiên, nàng không trả lời vấn đề của hắn, nhưng gương mặt có hơi nóng lên. Tối qua nàng ngủ không ngon thật sự có liên quan đến Hạ Thiên, thực tế cũng không phải chỉ là tối qua, những ngày qua nàng thường nhớ đến hắn, nhớ đến những cảm giác ăn mòn xương cốt.

- Chị Vân Mạn, thật ra tôi cũng rất nhớ chị.

Hạ Thiên nghiêm trang nói, sau đó hắn bắt đầu trở nên không nghiêm chỉnh. Hắn dùng một tay đặt lên lưng nàng, tay kia chui vào trong áo nàng như rắn, hắn chuẩn xác nắm bắt từng bộ vị, hơn nữa còn ve vuốt rất có tiết tấu.

- Ư!

Liễu Vân Mạn nhịn không được phải rên lên một tiếng trầm thấp, thân thể trưởng thành mẫn cảm chợt trở nên mềm yếu và nóng bỏng, gương mặt trắng nõn chợt ửng hồng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lấy lại lý trí, nàng vô thức đẩy tay Hạ Thiên và khẽ lên giọng kháng cự:

- Đừng...Đừng...Chỗ này... ....

Nhưng Liễu Vân Mạn kháng cự không hiệu quả, Hạ Thiên gần đây to gan lớn mật nào có quan tâm điều gì? Hơn nữa những âm thanh kháng cự của Liễu Vân Mạn còn làm động tác của Hạ Thiên trở nên khủng bố hơn.

Tiếng chuông điện thoại không được hoan nghênh chợt vang lên, nhưng không phải có người điện thoại cho Hạ Thiên, mà có người gọi đến cho Liễu Vân Mạn.

- Tôi...Tôi nhận điện thoại cái đã.

Liễu Vân Mạn chợt thanh tỉnh, nàng lấy điện thoại ra rồi nhấn nút nghe:

- Tiểu Anh, có chuyện gì?

Người điện thoại đến chính là cô gái gầy như cây sậy Liễu Vân Anh, nhưng nàng ở bên kia lại ấp a ấp úng, một lúc lâu sau chỉ nói được vài chữ:

- Chị, em...Em... ....

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Liễu Vân Mạn lập tức cảm thấy là lạ, nàng rất hiểu em gái mình, trước kia có chuyện gì cũng rất nhanh miệng, nhưng bây giờ không dám nói, rõ ràng gây họa không phải nhỏ.