- Cái gì?
Tống Ngọc Mị ở bên cạnh chợt lắp bắp kinh hãi:
- Cổ Quân và cháu có việc gì không?
- Vợ Mị Mị, cũng là chị thông minh, chị tìm được tôi, vì vậy chị ấy và đứa bé đều không sao.
Hạ Thiên hời hợt nói, sau đó hắn lấy ngân châm đâm lên người Cổ Quân, một lát sau Tống Ngọc Mị ngạc nhiên thấy một dòng chất lỏng chảy ra từ ngón tay của Cổ Quân, lúc này trong phòng cũng nồng nặc mùi rượu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Được rồi, cồn trong cơ thể cô ấy đã bị tôi đẩy hết ra ngoài, nhưng cô ấy còn quá đau lòng, vì vậy chỉ ngủ một lúc sẽ không sao.
Lúc này Hạ Thiên thu ngân châm rồi nói với Tống Ngọc Mị.
- Hạ thần y, cám ơn cậu.
Trương Thiệu Huy dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Thiên.
- Không cần cám ơn tôi, cám ơn vợ Mị Mị của tôi là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nhìn Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, chị còn ở lại đây nữa sao? Hay theo tôi quay về nhé?
- Cậu về đi, tôi còn phải ở lại đây chăm sóc chị Quân.
Tống Ngọc Mị lắc đầu nói.
- Chị ấy không phải có chồng chăm sóc sao?
Hạ Thiên nhìn Trương Thiệu Huy.
- Chị ấy đã không còn chồng.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Trương Thiệu Huy, hình như vẫn rất bất mãn với hắn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Trương Thiệu Huy:
- Anh không muốn lấy vợ nữa sao?
- Hạ thần y, không phải như vậy, chẳng qua bây giờ cha mẹ tôi rất tức giận, tôi... ....
Trương Thiệu Huy có chút bất đắc dĩ.
- Trương tiên sinh, anh về trước đi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt chị Quân.
Tống Ngọc Mị mở miệng nói.
Trương Thiệu Huy nở nụ cười khổ sở, sau đó hắn khẽ nói:
- Tống tiểu thư, làm phiền chuyển lời cho Cổ Quân, dù cha mẹ tôi thế nào, tôi vẫn trước sau như một với cô ấy, tôi sẽ tiếp tục chăm sóc con.
- Anh nên giữ lời.
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói, nàng có rất ít bạn bè, vì vậy nàng rất quý trọng từng người, bây giờ nàng thấy bạn mình như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy không tốt đẹp gì.
Trương Thiệu Huy muốn nói gì đó, đúng lúc điện thoại vang lên, vẻ mặt trở nên bất đắc dĩ.
- Tống tiểu thư, Hạ thần y, tôi đi trước.
Trương Thiệu Huy không nhận điện thoại, hắn bắt chuyện với Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị rồi vội vàng bỏ đi.
- Các người cùng về đi, bây giờ tâm tình của chị Quân không tốt, có người ngoài sẽ không ổn.
Khi Trương Thiệu Huy rời khỏi phòng thì Tống Ngọc Mị nói với Hạ Thiên.
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý, tuy hắn không ngại ở cùng Tống Ngọc Mị, nhưng không có lòng ở lại với Cổ Quân, vì vậy hắn quyết định cùng An Khả quay về khách sạn.
... ....
Khi Hạ Thiên và An Khả Khả về đến khách sạn thì đám phóng viên đã đi sạch, còn mẹ Trần Di cũng không thấy đâu. Tất nhiên Hạ Thiên sẽ chẳng quan tâm đến vài vấn đề này, vì vậy đêm đó hắn vẫn tiếp tục nghiên cứu da thịt biến dị của An Khả Khả, thuận tiện kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, cũng coi như vui vẻ.
Đến tối, những tin tức về An Khả Khả chợt bùng phát.
- Người đại diện của An Khả Khả chết một cách ly kỳ, nghe nói trước khi chết đã không còn quan hệ gì với An Khả Khả.
- Mẹ Trần Di cực kỳ tuyệt vọng, bà nó An Khả Khả hại chết con mình.
- Bạn tri trai thần bí của An Khả Khả đánh mẹ Trần Di.
- Bộc lộ thân phận của bạn trai An Khả Khả.
- Thân phận của bạn trai An Khả Khả đã được bộc lộ.
- Tin độc nhất vô nhị: Thần y Hạ Thiên và bạn gái ngôi sao.
... ....
Những tin tức như vậy có thể thấy ở khắp nơi, các loại suy đoán về cái chết của Trần Di cũng nhanh chóng bùng nổ khi công khai quan hệ giữa Hạ Thiên và An Khả Khả. Cuối cùng đều là những tin tốt về Hạ Thiên và An Khả Khả, còn cái chết của Trần Di cũng bị quên lãng, Hạ Thiên cũng trở thành danh nhân.
Tất nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều quên lãng với cái chết của Trần Di, ít nhất cục trưởng cục công an thành phố La Dân Sinh cũng khó thể quên. Tuy Trần Di không phải là nhân vật gì lớn nhưng vấn đề là người chết cùng nàng là Trịnh Nam Tân, giống như những gì người ta thường suy đoán, Trịnh Nam Tân có liên hệ rất chặt với quan viên, vì vậy Trịnh Nam Tân chết lập tức làm cho nhiều người chú ý, La Dân Sinh phải chịu áp lực.
La Dân Sinh thân là thủ lĩnh sáu mươi ngàn cảnh sát thủ đô, lão vốn không cần tự mình xem xét vụ này, nhưng cuối cùng lão không thể không chen vào.
Người phụ trách vụ án chính là tổ trưởng tổ trọng án cục công an quận Đông, là Lương Chính, người này hơn bốn mươi, kinh nghiệm phong phú, là tài năng phá án của công an quận Đông. Lúc này La Dân Sinh đang ở trong phòng làm việc nghe báo cáo của Lương Chính.
- Cục trưởng, căn cứ vào điều tra của chúng ta thì Lý Đạo Minh nhảy lầu tự sát, Trịnh Nam Tân và Trịnh Khắc Lương cùng chơi trò tình yêu với Trần Di, kết quả là Trịnh Nam Tân và Trần Di chết, đại khái là như vậy.
Lương Chính nói vắn tắt:
- Nhưng bên trong có vài sự kiện đáng ngờ.
- Điều gì đáng ngờ?
La Dân Sinh hỏi.
- Đầu tiên là Lý Đạo Minh, lão không có lý do gì để tự sát, Trịnh Khắc Lương lại không thừa nhận cùng Trịnh Nam Tân và Trần Di chơi trò tình yêu. Chúng tô còn tìm được ở hiện trường một chai rượu, bên trong là chất kích thích, chỉ còn lại nửa bình, rõ ràng là bị người ta uống hơn phân nửa. Nhưng chúng tôi đã xét nghiệm máu của Trịnh Nam Tân và Trần Di, cả hai đều không có chất này.
Lương Chính nói ra nghi ngờ của mình, cuối cùng còn ném ra nghi ngờ lớn nhất:
- Chúng tôi còn tìm được một chiếc điện thoại ở hiện trường, đó là điện thoại của An Khả Khả, chúng tôi hoài nghi lúc đó An Khả Khả có mặt ở hiện trường, thậm chí người bị ép uống hết nửa bình rượu là An Khả Khả.
- Vậy các anh đã tìm An Khả Khả để điều tra chưa?
La Dân Sinh hỏi.
- Chúng tôi đã đi qua, nhưng đã bị cản lại.
Lương Chính có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn lấy một phần báo chí ra đưa cho La Dân Sinh:
- Cục trưởng, anh xem cái này.
La Dân Sinh nhận lấy tờ báo, lão xem qua, trong lòng thầm mắng một câu, đúng là gặp quỷ.
- Việc này có liên quan đến Hạ Thiên sao?
La Dân Sinh không nhịn được phải hỏi.
- Cục trưởng, nghe đồn Hạ Thiên có năng lực thần kỳ, nếu thật sự là cậu ta ra tay, như vậy cái chết của Lý Đạo Minh, Trịnh Nam Tân và Trần Di đều có thể.
Lương Chính khẽ nói:
- Có lẽ Trịnh Nam Tân và Trần Di muốn gây bất lợi cho An Khả Khả, sau đó Hạ Thiên phát hiện ra, cuối cùng là như vậy. Thật ra chúng tôi còn xem camera ở gần hiện trường, Hạ Thiên và An Khả Khả có hiềm nghi lớn.
La Dân Sinh trầm ngâm, sau đó lão hỏi:
- Vậy thì sao? Có chứng cứ trực tiếp không?