Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 704: Em không cần anh phụ trách





An Khả Khả đã đến bên cửa sổ, đã bước một chân ra ngoài, bộ dạng có thể nhảy xuông bất cứ lúc nào.

- Đây chỉ là lầu hai mà thôi, cô thích thì cứ nhảy, nhảy xuống cũng chẳng gãy chân được.

Trịnh Nam Tân dùng giọng không chút hoang mang nói.

An Khả Khả nhìn thoáng qua bên ngoài rồi lập tức choáng váng, đúng vậy, đây chỉ là lầu hai mà thôi, với vị trí của nàng thì chỉ cách mặt đất bốn mét, dù nàng có nhảy xuống, trừ khi đầu đập đất, nếu không sẽ chẳng chết được.

Chủ yếu nhất chính là An Khả Khả không muốn chết, nàng mới mười bảy tuổi, năm nay cũng là năm may mắn nhất của nàng, cuối cùng nàng cũng nổi tiếng, trở thành ngôi sao lớn, nàng không cam lòng ra đi như vậy.

- Tại sao lại như vậy?

An Khả Khả không ngăn được nước mắt chảy ra, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao chị Di lại bán rẻ mình, vì tiền sao? Nhưng nàng cũng cho Trần Di đâu ít tiền?

- Khả Khả, làm gì phải tra tấn mình như vậy? Phụ nữ đều có một lần, cho ai mà chẳng như nhau? Nếu em nhảy xuống gãy chân hay dập mặt thì càng không đáng giá.

Trần Di lúc này mở miệng, nàng vừa nói vừa đi về phía An Khả Khả.

- Đứng lại, chị đứng lại đó cho tôi, đừng lại đây.

An Khả Khả đột nhiên la lên:

- Chị đến tôi sẽ nhảy.

- Được, chị không qua, em đừng nhảy. Khả Khả, em trước nay đều rất nghe lời chị, bây giờ nghe chị một lần, sau này em sẽ biết chị làm vậy là tốt cho em.

Trần Di chợt ngừng lại, nàng ra vẻ tận tình khuyên bảo An Khả Khả.

- Chị... ....

An Khả Khả rất muốn mắng Trần Di, nhưng nàng cảm thấy cơ thể ngày càng khó chịu, tận đáy lòng bùng lên khao khát lấp đầy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

- Sao cô không biết xấu hổ như vậy? Đã bán người ta mà còn nói vì tốt sao?

Một âm thanh đột nhiên vang lên.

Trần Di nghe được âm thanh này thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng hoảng sợ kêu lên:

- Hạ Thiên?

- Hạ Thiên, Hạ Thiên, là nh sao? Anh ở đâu? Mau...Mau cứu em... ....

An Khả Khả chợt chấn động tinh thần, nàng hô lên hưng phấn, đầu cũng xoay khắp nơi. Nàng muốn tìm vị trí của Hạ Thiên, nàng quét mắt khắp gian phòng nhưng không thấy Hạ Thiên, vì vậy mà nàng không nhịn được phải nghẹn ngào:

- Anh đang ở đâu? Em nghe thấy giọng nói của anh, chẳng lẽ em nằm mơ?Hu hu hu, không nên làm vậy với em... ...

- Ngu ngốc, anh đang ở bên cạnh.

Âm thanh mất hứng của Hạ Thiên lại vang lên:

- Em đúng là càng ngày càng ngốc, trách không được luôn kiếm tiền giúp người ta.

An Khả Khả quay đầu, sau đó nàng cuối cùng cũng thấy được Hạ Thiên, hắn đang ngồi trên bệ cửa sổ.

- Hu hu, anh cuối cùng cũng đến cứu em... ....

An Khả Khả lúc này cũng không vì Hạ Thiên mắng ngu ngốc mà tức giận, nàng trực tiếp nhào đến người rồi ôm thật chặt cổ hắn:

- Chị Di thật sự bán rẻ em, anh mau đưa em đi, em không muốn ở đây, bọn họ đã cho em uống thuốc... ....

- Anh đã sớm bảo em đổi người đại diện, em không tin, bây giờ biết rõ anh nói không sai chứ?

Hạ Thiên vừa nói vừa lấy ra ngân châm đâm vài cái lên người An Khả Khả

- Được rồi, anh tạm thời chặn dược tính trong người em lại, đợi lát nữa anh sẽ giúp em thanh trừ hoàn toàn.

Hạ Thiên thì châm có thể nói là thấy ngay hiệu quả, dù hắn nói chỉ tạm thời áp chế dược tính nhưn ít ra An Khả Khả cũng cảm thấy đầu óc mìn hoàn toàn thanh tỉnh, thân thể cũng không phục lại khí lực. Quan trọng là trên người nàng không còn cảm giác khô nóng, những khao khát cũng biến mất không còn.

Nhưng dù là như vậy thì An Khả Khả vẫn ôm lấy Hạ Thiên, trong lòng nàng vẫn còn lo lắng bất an, tất nhiên chỗ dựa duy nhất của nàng là hắn.

- Mày là ai? Vào bằng cách nào? Mau cút ra ngoài cho tao.

Trịnh Nam Tân lúc này giận tím mặt, lão rống lên với Hạ Thiên.

- Trịnh tiên sinh, hắn chính là Hạ Thiên.

Trần Di dùng giọng nơm nớp lo sợ nói, dù nàng không biết nhiều về Hạ Thiên nhưng đã nghe qua không ít lời đồn đãi về hắn, thường thì những lời đồn đãi kia rất khuếch đại, vì vậy trong suy nghĩ của Trần Di thì Hạ Thiên rất đáng sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Người đâu, đến đánh thằng khốn này ra ngoài.

Trịnh Nam Tân giống như không biết Hạ Thiên, lão vẫn tiếp tục la lớn.

Nhưng dù Trịnh Nam Tân gào lên khá lớn, đáng lý ra người ngoài vẫn nghe thấy được, nhưng bây giờ không ai đáp lời.

- Này lão già ngu, biệt thự này chỉ có bốn bảo vệ, bây giờ tất cả đều nằm ngủ trên mặt đất, ông cũng đừng hô hào làm gì, có gào lên cũng chẳng ai nghe thấy đâu.

Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó nàng nhìn An Khả Khả trong lòng mình:

- Này, anh đã nói rõ với em rồi, là em chủ động chui vào lòng anh, anh không phụ trách đâu.

- Em... ....

An Khả Khả ngẩng đầu, nàng dùng ánh mắt uất ức nhìn Hạ Thiên, đến lúc này mà hắn còn dám như vậy sao? Hắn đã chủ động đến cứu nàng, không phải hắn thích nàng sao?

Nếu là trước đó thì An Khả Khả chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với Hạ Thiên, nhưng bây giờ sự kiện vừa phát sinh đã làm cho tâm cảnh của nàng có biến đổi. Nàng dùng ánh mắt mềm yếu nhìn Hạ Thiên, bộ dạng rất đáng thương:

- Em không cần anh phụ trách, em làm tình nhân của anh, nhưng anh phải bảo vệ em, không cho người khác ức hiếp em, được không?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào An Khả Khả một lúc, hắn phát hiện bây giờ nàng lại đẹp hơn một chút, vì vậy hắn chân thành xem xét lại, sau đó gật đầu nói:

- Được rồi, anh sẽ bảo vệ em.

- Tiểu tử, đừng nói ra những lời không phù hợp thân phận, mày biết nơi này là đâu không?

Trịnh Nam Tân hừ lạnh một tiếng:

- Tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày lập tức bỏ đi, không cần làm chậm trễ tao hưởng phúc, như vậy tao sẽ coi như chưa có gì phát sinh. Nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết.

- Đúng là ngu ngốc.

Hạ Thiên nhìn Trịnh Nam Tân:

- Nhưng ông khá may, tôi quyết định xử lý ông, loại đãi ngộ sống không bằng chết ông sẽ không được hưởng.

- Đúng là ngu như heo.

Trịnh Nam Tân tức giận nói:

- Biết tao là ai không?

- Ông chẳng phải là Trịnh Nam Tân ngu ngốc sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trịnh Nam Tân:

- Chẳng lẽ ông còn tên gì khác?

- Mày đã biết tên tao thì nên biết một điều, tao chỉ cần tùy tiện điện thoại cũng giết cả nhà mày.

Trịnh Nam Tân lấy điện thoại ra, lão dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:

- Cuối cùng tao cảnh cáo mày một lần nữa, lập tức cút đi, để lại An Khả Khả, không cần rề rà chuyện của tao, nếu không tao sẽ cho mày hối hận vì đã sinh ra trên đời.