Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 686: Chuẩn bị làm đảo chủ





- Hạ Thiên, cậu muốn mua hòn đảo nào?

Tiền Đa Đa thấy Hạ Thiên thích thì khẽ thở ra:

- Ba hòn đảo này có hoàn cảnh rất tốt, nhưng ba cái lớn nhỏ khác nhau, nhỏ nhất cũng hơn hai trăm mẫu, lớn nhất là ba nghìn héc ta, cũng có một cái hơn ngàn mẫu. Với cái nhìn của tôi, hai trăm mẫu này là hơi nhỏ, ba nghìn mẫu thì hơi lớn, một ngàn mẫu thì thích hợp hơn.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào hình ảnh rồi hỏi một câu:

- Không thể mua lại hết sao?

Tiền Đa Đa chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn gật đầu:

- À, tất nhiên là được, nhưng tốn nhiều tiền lắm.

- Ba hòn đảo này có xa nhau không?

Hạ Thiên lúc này lại hỏi:

- Nếu quá xa cũng không nên, nếu tôi ở đảo này mà vợ lại ở đảo kia, như vậy không tiện.

- À, không xa.

Tiền Đa Đa rõ ràng biết khá rõ vè tư liệu này:

- Thực tế thì ba hòn đảo này khá gần nhau, khoảng cách lớn nhất là mười kilomet, chúng ta có thể mua du thuyền, thủy phi cơ hoặc máy bay trực thăng để đi lại đều được.

Tiền Đa Đa dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Thật ra ba hòn đảo này tạo ra một hình thể tam giác ở Hồ Bắc, chính giữa là một mặt hồ lớn, có thể coi là hồ bơi tự nhiên. Chúng ta có thể mua luôn cả thủy vực này, sau khi cải tạo lại thì có thể coi như ba ngọn đảo cùng nối liền.

- Vậy thì được, mua cả ba.

Hạ Thiên mở miệng nói.

- Nhưng, Hạ Thiên, cậu cần phải có chuẩn bị tâm lý, nếu mua thì giá cả rất cao.

Tiền Đa Đa nói.

- Ba mươi tỷ không đủ sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Đủ, chắc chắn là đủ.

Tiền Đa Đa vội vàng nói:

- Thật ra cũng không tốn tiền nhiều như vậy, dù giá cả thế nào, mua đất và mua cả trực thăng cũng chưa quá mười tỷ.

- Vậy thì được, bao nhiêu tiền thì không sao, chỉ cần vợ tôi thích là được.

Hạ Thiên cũng không quan tâm đến tiền:

- À, đúng rồi, cụ thể thế nào thì anh đến Giang Hải phải hỏi những bà vợ của tôi, anh nên nhanh chóng đi xây nhà cho tôi, sau đó tôi mới quay về Giang Hải.

- Không có vấn đề, hôm nay tôi sẽ đến Giang Hải, trước tiên cậu cứ nói với các bà vợ trước, tôi đến đó sẽ liên lạc, sau đó thương lượng phương án cụ thể.

Tiền Đa Đa đồng ý ngay.

Quan Đình khẽ giật mình:

- Đa Đa, anh muốn đi ngay sao?

- Tiểu Đình, chuyện vừa phát sinh làm anh không muốn tiếp tục ở lại thủ đô, anh nghĩ thừa dịp này đến Giang Hải đổi gió.

Tiền Đa Đa cười khổ:

- Em cùng đi với anh chứ? Nếu không anh cũng sẽ lo lắng cho em.

- À, được rồi, em cùng đi với anh.

Quan Đình suy nghĩ, sau đó nàng lâp tức quyết định. Tuy nàng còn đi học nhưng nếu muốn nghĩ vài ngày cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

- Vậy thì được, trước tiên để anh đặt vé máy bay.

Tiền Đa Đa lấy điện thoại ra gọi đi.

Hạ Thiên cũng lấy điện thoại ra, hắn chuẩn bị điện thoại cho Tiểu Kiều, nói rõ với nàng về chuyện nhà cửa. Nhưng hắn còn chưa kịp gọi đi thì đã có người điện thoại đến, xem dãy số thì thấy là Mị Nhi.

- Vợ Mị Nhi, chị nhớ tôi rồi sao? Có phải để tôi đến chữa bệnh không?

Hạ Thiên vui vẻ nhận điện thoại.

- Tôi có chuyện hỏi cậu.

Giọng điệu của Mị Nhi không tính là lãnh đạm, cũng không coi là dịu dàng, nhưng Hạ Thiên đã quen với giọng điệu này, tất nhiên hắn sẽ không quan tâm.

- Việc gì?

Hạ Thiên có hơi thất vọng, Mị Nhi sao còn chưa muốn cho hắn chữa bệnh?

- Hôm nay cậu đến chữa bệnh cho Tiền Đa Đa người Tiền gia sao?

Mị Nhi hỏi.

- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, sao chị biết?

Hạ Thiên rất kỳ quái.

- Cậu đừng quan tâm sao tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu, Tiền Tiểu Phú muốn hại chết Tiền Đa Đa, điều này có thật không?

Mị Nhi tiếp tục hỏi.

Hạ Thiên trả lời không chút suy nghĩ:

- Tất nhiên là thật, nếu không có tôi thì sợ rằng Tiền Đa Đa đã bị hại chết từ lâu rồi. Tên kia còn muốn giá họa cho tôi, thiếu chút nữa tôi đã đâm hắn chết luôn.

- Hiểu rồi, tôi cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Mị Nhi nói một câu rồi cúp điện thoại.

Hạ Thiên có chút buồn bực, sao cúp điện thoại sớm như vậy? Mới nói được vài câu thôi mà?

- Hạ Thiên, Mị Nhi Thiên tổ điện thoại cho cậu sao?

Tiền Đa Đa lúc này không nhịn được phải hỏi.

Hạ Thiên gật đầu:

- Đúng vậy, vợ Mị Nhi điện thoại cho tôi, hỏi Tiền Tiểu Phú có thật sự muốn giết anh hay không. Đúng là kỳ quái, vợ Mị Nhi sao lại hỏi vấn đề này? Điều này hình như không liên quan gì đến chị ấy thì phải.

- Không, thật ra có liên quan.

Tiền Đa Đa khẽ thở dài:

- Vì Tiểu Phú là tổ trưởng Hoàng tổ, vì vậy Tiền gia không có tư cách xử lý nó, tôi nghĩ bố đã giao nó cho Thiên tổ, để Thiên tổ xử lý.

- Tiền Tiểu Phú ngu ngốc kia là tổ trưởng Hoàng tổ sao?

Hạ Thiên có chút kinh ngạc:

- Có chút kỳ quái, tôi thấy người này không có tiền, vì vậy mới ghét anh, nhưng hắn là tổ trưởng Hoàng tổ, rõ ràng cũng là vị trí tốt.

Tiền Đa Đa nở nụ cười khổ sở, hắn lắc đầu mà không nói gì.

- Không nói cũng chẳng sao, sau này tôi sẽ hỏi vợ Mị Nhi.

Hạ Thiên có chút mất hứng, lúc này nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên. Hạ Thiên chưa ăn bữa sáng, bây giờ hắn vùi đầu vào quá trình tiêu diệt thức ăn, không còn chút hứng thú với chuyện của Tiền Tiểu Phú.

Tiền Đa Đa cũng trầm mặc, hắn vùi đầu vào ăn uống, giống như trong bụng có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nên lời. Sau khi cơm nước xong thì hắn lập tức cáo biệt Hạ Thiên, sau đó mang theo Quan Đình vội vàng chạy ra sân bay. Anh em đánh giết nhau, điều này làm hắn nản lòng thoái chí, muốn nhanh chóng rời khỏi thủ đô.

Hạ Thiên cũng hy vọng Tiền Đa Đa nhanh chóng đến Giang Hải, như vậy nhà sẽ xây nhanh hơn.

Hạ Thiên nghĩ đến chuyện nhà cửa mà nhớ mình quên điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, vì vậy hắn lấy điện thoại ra bấm số Tiểu Kiều.

- Hạ Thiên khốn kiếp, khi nào thì về?

Điện thoại vừa nối thông, bên kia vang lên giọng điệu tức giận của Kiều Phượng Nhi.

- Cô nhớ tôi sao?

Hạ Thiên rất kỳ quái, Kiều Tiểu Kiều nhớ đến hắn là bình thường, nhưng Kiều Phượng Nhi không phải là vợ hắn, nhớ hắn làm gì?

- Phì!

Điện thoại bên kia vang lên tiếng cười phì, sau đó Hạ Thiên nghe được giọng nói của Kiều Tiểu Kiều:

- Chồng, Phượng Nhi chờ anh quay về làm ngực nhỏ lại.

- Nhỏ làm gì? To mới sướng.

Hạ Thiên rất buồn bực.

- Chồng, ngực của Phượng Nhi ngày càng lớn, bây giờ đã là cỡ D, cô ấy sợ vài ngày sau sẽ thành khủng long, vì vậy định đến thủ đô tìm cậu.

Kiều Tiểu Kiều khẽ cười:

- Đúng rồi, chồng, bao giờ cậu về?