Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 617: Ít làm những chuyện vận động trên giường





- Chú nói ai biến thái? Chú mới biến thái.

Hạ Thiên trừng mắt bất mãn nhìn Triệu Hiểu Trác:

- Chú nếu cón tiếp tục nói loạn, anh sẽ cho chú biến tính.

- Hừ, ông đây còn là xử nam.

Triệu Hiểu Trác chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt cảnh giác:

- Anh phải đứng cách xa chú ra một chút.

Triệu Hiểu Trác nhìn Viên Thế Phong rồi nói:

- Này, đi thôi.

Triệu Hiểu Trác hình như sợ Hạ Thiên biến đổi giới tính của mình, hắn vội vàng chạy đến một chiếc xe Hummer ở bên đường rồi kéo cửa xe nhanh chóng khởi động bỏ đi.

Tiền Đa Đa thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi thì thào:

- Có thể dọa cho Triệu Hiểu Trác phải bỏ chạy, Hạ Thiên cũng coi như là người đầu tiên ở thủ đô làm được như vậy.

Tống Ngọc Mị lại nhíu mày:

- Người Triệu gia lần đầu tiên ra vẻ cao cấp như vậy.

- Đúng vậy, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Vẻ mặt Tiền Đa Đa có chút ngưng trọng.

Hạ Thiên lúc này lại lóe người đến bên cạnh Tống Ngọc Mị, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Vợ Mị Mị, các người đã ăn xong chưa?

- Nếu cậu còn muốn ăn thì cứ đi mà ăn.

Tống Ngọc Mị tức giận nói.

- Vợ Mị Mị, thật ra bây giờ tôi muốn ăn chị hơn.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Gương mặt Tống Ngọc Mị có hơi đỏ, tên này đúng là sắc lang chính cống đáng chết, ngay cả những lời như vậy cũng dám nói ra trước mặt mọi người.

Tống Ngọc Mị vốn định mắng Hạ Thiên một câu, nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên, khi thấy hắn tiếp điện thoại thì nàng cũng đành bỏ qua.

Người điện thoại đến là Diệp Mộng Oánh, cũng không có chuyện gì, chỉ là nói vài lời bình an với Hạ Thiên. Tối qua nàng trở về Giang Hải thì đã khuya, đáng lý sáng ra nàng phải gọi cho hắn, nhưng vì nàng quá mệt nên tực tiếp ngủ nướng, kết quả là đến trưa mới tỉnh, sau đó nàng tranh thủ điện thoại cho Hạ Thiên.

Hai người trò chuyện không quá lâu, sau đó cúp điện thoại, Hạ Thiên lại càng muốn quay về Giang Hải.

- Hạ Thiên, tôi và Tiểu Đình còn có chuyện, tôi đi trước, lần sau nếu có rãnh thì chúng ta tiếp tục đi dùng cơm tâm sự.

Khi thấy Hạ Thiên cúp điện thoại thì Tiền Đa Đa mở miệng cáo từ.

- Này, Tiền Đa Đa, nể mặt anh mời tôi dùng cơm, tôi cho anh một lời khuyên, hay nói một cách chính xác là lời cảnh báo.

Hạ Thiên mở miệng nói.

Tiền Đa Đa có hơi sững sờ:

- Cái gì là lời khuyên, lời cảnh báo?

- Gần đây chắc chắn anh cảm thấy tinh lực dồi dào, nhưng anh vận động trên giường ít đi một chút thì sẽ không chết quá sớm.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Quan Đình nghe nói như vậy thì không khỏi đỏ mặt, vẻ mặt Tiền Đa Đa thì có chút mất tự nhiên. Hắn có chút do dự, cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:

- Hạ Thiên, cậu luôn mồm nói tôi sẽ bệnh chết, rốt cuộc tôi có bệnh gì?

- Bệnh của anh tương đối đặc biệt.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Anh vốn chẳng có bệnh gì nặng, đáng tiếc là anh tìm một người không nên tìm để chữa bệnh, vì vậy bệnh của anh căn bản không thể trị, ngoài tôi ra thì không còn ai có thể cứu anh.

Quan Đình lúc này có vẻ kinh hoàng:

- Hạ thần y, anh nói Đa Đa có bệnh, vậy cậu có thể giúp anh ấy chữa trị không?

- Có thể, nhưng anh ta không chịu bỏ tiền.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Đa Đa, vì sao anh... ....

Quan Đình không hiểu rõ vấn đề nên hỏi thăm Tiền Đa Đa.

Lúc này Tiền Đa Đa cắt đứt lời Quan Đình:

- Tiểu Đình, chúng ta về trước, có việc gì chút nữa nói sau.

- À, được rồi.

Quan Đình tuy có chút sốt ruột nhưng cũng hiểu có vài lời không thích hợp nói ở đây.

Tiền Đa Đa lúc này quay đầu nhìn Hạ Thiên, hắn có chút bất đắc dĩ:

- Hạ Thiên, cám ơn lời khuyên của cậu, tôi sẽ chú ý.

Tiền Đa Đa nói xong cũng không ngừng lại, hắn trực tiếp kéo Quan Đình bỏ đi.

- Này, vì sao lại có người cảm thấy sinh mệnh quan trọng hơn tiền nhỉ?

Hạ Thiên lầm bầm, thật ra hắn muốn chữa bệnh cho Tiền Đa Đa vì đang cần một căn nhà lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tống Ngọc Mị trợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này vì sao lại quá tham lam như vậy? Mở miệng là muốn quá nhiều tiền, ai tình nguyện bỏ ra chứ?

Lúc này Quan Đình ở trên xe cũng dùng giọng lo lắng hỏi thăm Tiền Đa Đa:

- Có chuyện gì xảy ra? Hạ thần y vì sao nói anh có bệnh, hơn nữa còn nói anh sắp chết?

- Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nói anh sắp chết, ban đầu là ở thành phố Giang Hải, lần đầu tiên gặp mặt thì cậu ấy đã nói anh sẽ chết.

Tiền Đa Đa khẽ thở dài:

- Lúc đó anh cũng không cho là thật, anh cho rằng Diệp Mộng Oánh không chịu hợ tác, đang lấy cớ. Nhưng sau này anh thật sự cảm thấy thân thể không đúng, nhưng anh đi bệnh viện mà không kiểm tra ra vấn đề, vì vậy anh nghĩ đó chỉ là yếu tố tâm lý.

- Nhưng y thuật của Hạ thần y kia quá thần kỳ, cậu ta nói anh có bệnh, như vậy cũng không phải giả vờ đấy chứ?

Quan Đình có chút lo lắng:

- Cậu ta có thể trị bệnh cho anh, cũng tình nguyện chữa cho anh, vì sao anh không cho cậu ta chữa trị?

- Cậu ta ra giá qúa cao.

Tiền Đa Đa có chút bất đắc dĩ.

- Cậu ta ra giá bao nhiêu?

Quan Đình không khỏi nói:

- Một triệu? Hơn mười triệu? Dù nhiều ít thế nào, chỉ cần bệnh tình chữa trị tốt thì chẳng sao, anh cũng không phải người thiếu tiền, chỉ cần anh còn sống thì còn có thể tìm ra lợi nhuận.

Tiền Đa Đa thở dài:

- Tiểu Đình, nếu cậu ta chỉ lấy vài triệu hoặc vài chục triệu, như vậy dù anh có chút đau lòng cũng sẽ cắn răng, nhưng vấn đề là cậu ta cũng không muốn chỉ nhiêu đó.

- Sao?

Quan Đình có chút tức giận:

- Chẳng lẽ cậu ta muốn vài tỷ? Điều này cũng quá đen tối rồi.

- Nếu cậu ta chỉ muốn vài tỷ thì anh cũng chịu.

Tiền Đa Đa khẽ thở dài, gần đây hắn vì sự kiện này mà bị dày vò, dù là ai thì bị một Hạ thần y nói rằng sẽ phải chết, dù không bệnh cũng sẽ bị dọa mà sinh bệnh.

- Vậy cậu ta muốn nhiều ít bao nhiêu?

Quan Đình đã cảm thấy Hạ Thiên là người quá tham lam.

Tiền Đa Đa có chút chần chừ, sau đó hắn chậm rãi nói:

- Cậu ta nói, cậu ta có quy củ, cứu sống là một triệu, cứu tử thu một nửa, cậu ta muốn một nửa tài sản của anh.

- Cái gì? Một nửa sao?

Quan Đình kinh hoàng kêu lên thành tiếng. Dù nàng biết hạ thiên rất tham lam nhưng đến mức độ như thế này thì hoàn toàn vượt quá dự đoán.

- Đúng vậy, là một nửa.

Tiền Đa Đa rất bất đắc dĩ:

- Em cũng biết rồi đấy, tài sản trên danh nghĩa là của anh nhưng thực chất đều là của công ty, nếu anh tìm Hạ Thiên chữa bệnh thì phải đưa ra một nửa số tiền.

- Cậu ta...Không phải là nhân lúc nhà cháy mà hôi của sao?

Quan Đình có vẻ rất tức giận.

- Thật ra cũng không thể nói như vậy?

Tiền Đa Đa lắc đầu:

- Quy củ này của cậu ta có vẻ khoa trương nhưng dù có nhiều tiền cũng không bằng sinh mạng, dù anh có vài chục tỷ thì chết đi cũng vô dụng.

- Ai trị bệnh mà lấy vài chục tỷ?

Quan Đình bất bình nói.

- Tiểu Đình, trên đời này người có thể đưa ra vài chục tỷ là không ít, nhưng có những loại bệnh mà bỏ ra vài chục tỷ cũng không hết. Vì vậy Hạ Thiên là người có tư cách ra giá.

Tiền Đa Đa cũng không ghét hận Hạ Thiên, hơn nữa còn giúp Hạ Thiên nói chuyện.

Quan Đình trầm mặc một lúc, sau đó nàng khẽ gật đầu:

- Nói như vậy thì nếu anh thật sự mắc bệnh nan y, em cũng tình nguyện cho anh bỏ ra nửa tiền, chỉ cần anh chữa tốt là được. Dù sao thì anh cũng còn trẻ, với bản lĩnh của anh, chưa cần đến mười năm đã có thể kiếm được vài chục tỷ.

- Nếu thật sự là như vậy thì anh cũng tình nguyện cho cậu ta tiền.

Vẻ mặt Tiền Đa Đa có chút bất đắc dĩ:

- Nhưng vấn đề là ở chỗ, dù anh tình nguyện, anh cũng không thể làm như vậy.