Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 604: Mặc cậu xử trí





Khách sạn Tô Thị.

Diệp Mộng Oánh nằm trong lòng Hạ Thiên, trên người tất nhiên không có mảnh vải. Tối qua nàng đưa ra quyết định ngủ trên xe là hoàn toàn hợp lý, vì sau khi Hạ Thiên giúp Tiểu Yêu Tinh bắt tất cả đặc công thì không đến Yêu Tinh Biệt Uyển, hắn đưa Diệp Mộng Oánh về khách sạn Tô Thị, ngay sau đó lại chiến đấu cả đêm không nghỉ.

- Chồng, tôi phải quay về Giang Hải.

Diệp Mộng Oánh khẽ nói.

- Về sớm vậy à?

Hạ Thiên có chút không muốn.

- Đã ba ngày rồi, dù sao tôi cũng đã xử lý xong chuyện hậu sự của Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân, nếu không quay về cũng không tốt.

Diệp Mộng Oánh thật ra cũng không muốn đi, nhưng lý trí nói cho nàng biết bây giờ phải đi. Bây giờ ông nội của nàng cũng rất buồn, vì dù thế nào thì người chết cũng là hai đứa em họ của nàng. Nàng có yêu Hạ Thiên đến mức nào cũng phải quay về.

Hạ Thiên dùng hai tay vuốt ve xoa bóp thân thể Diệp Mộng Oánh, giọng nói có chút không tình nguyện:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị không thể trì hoãn ngày về một chút được sao?

- Thế này đi, hôm nay tôi sẽ đi về trên chuyến bay trễ nhất.

Diệp Mộng Oánh suy nghĩ rồi nói:

- Trước khi lên máy bay sẽ ở bên cậu, được chưa?

- Được.

Hạ Thiên đành phải đồng ý.

- Được rồi, cậu cũng đừng buồn, hôm nay tôi sẽ để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, cậu muốn thế nào cũng được.

Khi thấy Hạ Thiên không vui thì Diệp Mộng Oánh nũng nịu an ủi, sau đó nàng dứt khoát leo lên người hắn, nàng mới lấy lại chút khí lực, bây giờ chủ động cầu hoan.

Suốt một ngày Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh không ra khỏi cửa, Diệp Mộng Oánh vì đền bù tổn thất cho Điện thoại mà quyết định buông thả triệt để, nàng ở trong phòng toàn tâm toàn ý phối hợp với sức chiến đấu của Hạ Thiên. Dù là tư thế gì, dù ở trên giường hay sàn nhà, dù ở ngoài phòng khách hay nhà tắm, thậm chí còn để hắn làm việc ngay bên cửa sổ.

Chín giờ tối Diệp Mộng Oánh chạy xe ra sân bay, nàng nghĩ lại tình cảnh hoang đường và lên trời xuống đất cả ngày hôm nay mà gò má nóng như than. Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ có một ngày mình to gan với đàn ông như vậy, phóng đãng không cố kỵ như vậy.

Chuyến bay trễ nhất từ thủ đô về Giang Hải vào lúc mười rưỡi tối, xe chạy trên đường tương đối chậm, Diệp Mộng Oánh nằm ngủ trong lòng Hạ Thiên, khi đến sân bay thì đã là mười giờ. Diệp Mộng Oánh để cho bốn vệ sĩ đi đăng ký thủ tục, sau đó máy bay cất cánh rất đúng giờ, đúng mười rưỡi thì cất cánh. Hạ Thiên nhìn máy bay phóng lên trời mà xoay người bỏ đi trong phiền muộn.

- Mình nên về Giang Hải sớm một chút.

Hạ Thiên có ý nghĩ như vậy, ở thành phố Giang Hải có nhiều bà vợ đang chờ hắn về làm ấm, hắn ở lại thủ đô cũng cảm thấy khá buồn. Những ngày này Mộc Hàm quá bận rộn, Mị Nhi không để ý đến hắn, Tiểu Yêu Tinh thì rất rảnh, nhưng nàng thích máy tính hơn. Bây giờ Diệp Mộng Oánh lại đi, căn bản không còn ai ở cùng hắn.

Hạ Thiên vô tình đi ra sân bay, lúc này bên ngoài có chút quạnh quẽ, ngay cả taxi cũng không có, chỉ có vài chiếc xe tư gia đến để tiếp người thân. Hạ Thiên suy nghĩ có nên về khách sạn hay không? Bây giờ hắn đã biết đường về, nhưng bây giờ hình như chẳng có động lực nào để hắn chạy về, dù sao ở khách sạn cũng không có vợ chờ sẵn.

- Ông chủ, đi taxi không?

Đúng lúc này có một người đàn ông hơn ba mươi đi đến chào hỏi.

- Được.

Hạ Thiên không muốn đi bộ về.

- Ông chủ, xe ở bên kia, xin mời.

Người đàn ông nghe nói Hạ Thiên muốn đi taxi thì càng thêm nhiệt tình.

- Dẫn đường đi.

Hạ Thiên ngáp một cái, hắn có chút mệt nhọc. Tuy hắn có thể nói là người sắt, nhưng dù sao người sắt cũng là người, là người cũng sẽ buồn ngủ. Hắn chẳng những một đêm chưa ngủ, hơn nữa còn liên tục làm hoạt động nam nữ tiêu hao thể lực cả đêm, bây giờ không mệt mỏi mới là lạ.

- Ông chủ, anh đi công tác sao? Có cần đặt khách sạn không? Tôi có thể giúp anh đặt khách sạn.

Tên đàn ông vừa dẫn Hạ Thiên đi vừa nói.

- Tôi đã có khách sạn.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn:

- Xe ở đâu?

- Đã đến rồi, là chiếc kia.

Tên đàn ông chỉ vào một chiếc xe Honda ở cách đó không xa, nhưng đây không phải là taxi, là xe tư gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Thiên không quan tâm, hắn ngồi vào trong xe rồi nói:

- Đưa tôi đến khách sạn Tô Thị.

- Ông chủ, có muốn tìm vài người đi ghép không? Như vậy sẽ rẻ hơn, anh chỉ cần mất năm mươi đồng.

Tên đàn ông lại đề nghị.

- Cho anh, hai trăm đồng, mau đưa tôi đi.

Hạ Thiên lấy ra một xấp tiền một trăm đồng trong túi, hắn tiện tay đưa cho tên lái xe hai tờ, sau đó dùng giọng mất kiên nhẫn thúc giục, hắn cũng không quan tâm đến chút tiền xe.

- Được, ông chủ, lúc này sẽ đi.

Khi thấy xấp tiền trong tay Hạ Thiên thì trong mắt tên lái xe lóe lên chút tham lam, sau đó hắn khởi động xe.

- Tôi ngủ một giấc, đến nơi gọi tôi dậy.

Hạ Thiên có chút mệt mỏi, hắn nói một câu rồi dựa vào ghế sau ngủ ngay.

- Vâng, ông chủ.

Tên lái xe lên tiếng, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên ngu ngốc, rõ ràng không hiểu câu tiền tài không nên phô ra ngoài. Chưa nói đến vấn đề tiện tay móc ra một đống lớn tiền mặt, hơn nữa còn dám ngủ trên xe, đúng là không biết sống chết. Một con cừu như vậy đưa đến miệng, nếu hắn không làm thịt thì thiên lôi đánh chết.

Tên lái xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, sau đó chạ trên đường cao tốc, cuối cùng lại lòng vòng hơn nửa giờ. Sau khi chính thức xác nhận Hạ Thiên đã ngủ say thì hắn mới dừng xe lại.

Tên lái xe lấy ra một cây tua vít, đừng xem thường nó, đây là thứ có nhiều công năng, vừa có thể phòng thân vừa có thể cướp bóc, lúc này hắn dùng nó để cướp.

Sau khi mở cửa xe thì tên lái xe cầm tua vít, sau đó lặng lẽ vươn vào trong túi quần Hạ Thiên. Lúc nãy hắn thấy tiền được lấy ra từ nơi này, hơn nữa bây giờ hắn cũng thấy túi quần phình lên, bên trong sẽ không thiếu tiền. Bây giờ Hạ Thiên đang ngủ, tên lái xe định trộm trước nói sau, nếu lỡ may đánh thức đối phương thì cướp cũng không muộn.

- Đến chưa?

Hạ Thiên suc này đột nhiên mở to mắt hỏi.

Hạ Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hắn lập tức bất mãn:

- Này, đây là chỗ nào? Đã bảo anh đưa tôi đến khách sạn, sao lại đưa đến đây?

Khi thấy sự việc bại lộ thì tên lái xe cũng không muốn che giấu, hắn lập tức bộc lộ bộ mặt hung ác, hắn cầm tua vít chỉ vào Hạ Thiên:

- Mau, đưa hết tiền cho ông, nếu không ông xiên mày.

- Nếu sớm biết như vậy thì anh tự chạy về cho rồi, bọn tài xế taxi đúng là không đáng tin.

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn ở thủ đô ngồi taxi vài lần nhưng đã có hai lần gặp phiền toái, những năm nay tài xế taxi đều làm hai ba việc một lúc sao?