Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 578: Điều kiện của Tống Ngọc Mị





Tuy Hạ Thiên không quan tâm nhưng Diệp Mộng Oánh vẫn biết rõ những hội đấu giá tư nhân thế này thật ra thường rất coi trọng thời gian, vì vậy nàng nhanh chóng thu dọn vài thứ rồi kéo Hạ Thiên rời khỏi khách sạn. Sau đó nàng chạy Porsche chở Hạ Thiên chạy như bay về phía khu biệt thự trung tâm.

Vài phút sau khi chiếc Porsche của Diệp Mộng Oánh rời khỏi bãi đậu xe thì một người đàn ông ăn mặc như nhân viên phục vụ xuất hiện ngoài gian phòng của Diệp Mộng Oánh, hắn nhìn khắp chung quanh rồi điềm nhiên như không lấy ra một tờ phiếu phòng. Hắn đi vào, vài phút sau lại đi ra điềm nhiên như không.

Người đàn ông này nhanh chóng đi vào bãi đậu xe khách sạn, hắn tiến vào một chiếc xe mười sáu chỗ, sau đó lấy điện thoại ra bấm số:

- Tất cả đã sắp xếp xong, ngài chuẩn bị đợi tin tốt lành.

... ....

Ba giờ chiều, biệt thự số một ở biệt thự trung tâm có hơn mười chiếc xe xa hoa dừng lại. Khoảnh khắc này một chiếc Porsche màu hồng chạy đến, một nam một nữ từ bên trong đi ra, đúng là Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh.

Hai người đi về phía cửa chính, lúc này cửa chính mở rộng, có hai người đàn ông vạm vỡ đứng sẵn nơi đó.

- Đưa ra thư mời.

Một người đàn ông nói với Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh.

Diệp Mộng Oánh đã sớm có chuẩn bị, nàng lấy ra danh thiếp đưa cho người đàn ông. Tên này nhìn thoáng qua rồi mỉm cười khom lưng nói:

- Mời hai vị đi theo tôi.

Dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông, hai người Hạ Thiên tiến vào biệt thự, đi vào một gian phòng ở lầu hai. Căn phòng này rất lớn, bên trong có vài chục người, có nam có nữ, những người nam trong đây thường khá lớn tuổi, ít nhất cũng bốn mươi năm mươi, nữ thì thường trẻ đẹp, trên cơ bản đều rất xinh đẹp. Hầu như mỗi người đàn ông đến đây đều mang theo một người phụ nữ, ai cũng có đôi có cặp, những kẻ sáng suốt cũng đều có thể nhìn ra, đám phụ nữ xinh đẹp này chính là tình nhân của cánh đàn ông.

Nhưng có một người phụ nữ ngoại lệ, nàng không những đi một mình, hơn nữa nếu xét về dung mạo hay khí chất đều áp đảo tất cả phụ nữ nơi đây. Trên mặt nàng có chút khí chất cao ngạo, tất nhiên nàng cũng không giống người thường, một bộ trang phục của nàng cũng khác người, là một bộ cổ trang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Người đẹp mặc cổ trang này chính là Tống Ngọc Mị, Hạ Thiên vừa vào cửa đã gặp nàng, sau đó hắn chứng minh suy đoán của mình, Đại tiểu thư kia có lẽ thật sự là Tống Ngọc Mị.

Hạ Thiên không do dự, hắn kéo Diệp Mộng Oánh đi về phía Tống Ngọc Mị, hắn dùng ánh mắt không kiêng nể gì nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói:

- Hôm nay chị ăn mặc đã xinh đẹp hơn nhiều.

Cũng là một bộ trang phục màu xanh da trời nhưng khác biệt là lần trước gặp mặt thì Tống Ngọc Mị ăn mặc rộng thùng thình, thân thể bị che giấu. Nhưng lúc này bộ trang phục cổ trang trên người nàng rất vừa, dáng người của nàng bộc lộ ra ngoài. Tuy nàng có vẻ hơi gầy, có vẻ gầy hơn Diệp Mộng Oánh, nhưng nàng vẫn có đủ đường cong, có đủ những địa phương lồi lõm làm đàn ông phải động tâm.

Tống Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, gương mặt có chút mất vui:

- Sao bây giờ mới đến?

- Chị đã thay đổi ý kiến, muốn làm vợ tôi rồi sao?

Hạ Thiên mở miệng hỏi, đây mới là vấn đề hắn quan tâm.

Tống Ngọc Mị nhìn Diệp Mộng Oánh:

- Cậu không biết vấn đề này nên hỏi ở một thời điểm thích hợp hơn sao?

- Sao lại phải đổi?

Hạ Thiên nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Tống Ngọc Mị cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, nàng chỉ gật đầu với Diệp Mộng Oánh xem như chào hỏi:

- Diệp tiểu thư, mời chị ngồi.

- Xin hỏi tiểu thư là... ....

Diệp Mộng Oánh có chút buồn bực, nàng cũng không nhận ra Tống Ngọc Mị.

- Tôi họ Tống, Tống Ngọc Mị.

Tống Ngọc Mị tự giới thiệu, nhưng nàng lại nói:

- Hội đấu giá sắp bắt đầu, sau khi kết thúc chúng ta sẽ nói chuyện sau.

- Được, Tống tiểu thư.

Diệp Mộng Oánh lúc này cũng ngồi xuống, nhưng nàng ngồi bên cạnh Hạ Thiên, còn Hạ Thiên lại ngồi bên cạnh Tống Ngọc Mị. Vì vậy mà hắn xem như trái phải đều là người đẹp, khoảnh khắc này làm cho đám đàn ông ở đây phải ghen ghét.

Hạ Thiên tiếp tục hỏi:

- Này, chị còn chưa nói rõ, có phải đã tình nguyện làm vợ tôi rồi không?

- Không muốn.

Tống Ngọc Mị đưa ra câu trả lời cuối cùng cho Hạ Thiên.

Hạ Thiên lập tức mất hứng:

- Chị không muốn làm vợ tôi, vậy chị để tôi đến đây làm gì?

Hạ Thiên nói lời này đã có suy tính muốn đánh Tống Ngọc Mị một trận, muốn đánh cũng không phải là vấn đề, căn bản là đánh chỗ nào? Vì hắn biết thân thể Tống Ngọc Mị không phải là rất tốt, hắn cũng không muốn đánh nàng quá thảm, điều này không khỏi làm hắn nghĩ đến Tống Ngọc Mị kia, rõ ràng đánh nàng thì sướng hơn.

Tống Ngọc Mị tất nhiên không biết kế hoạch của Hạ Thiên, nàng lúc này mở miệng thản nhiên nói:

- Nếu hôm nay cậu biểu hiện tốt thì tôi sẽ cho ra một cơ hội để theo đuổi.

- Sao? Cơ hội theo đuổi cái gì?

Hạ Thiên không hài lòng:

- Nếu tôi biểu hiện tốt thì chị nên trực tiếp làm vợ tôi.

- Thế nào? Cậu không có niềm tin theo đuổi phụ nữ sao?

Trong giọng nói của Tống Ngọc Mị mang theo chút hương vị trào phúng.

- Không phải là không có, nhưng rất phiền phức.

Hạ Thiên nhanh chóng phản bác:

- Thật ra tôi đẹp trai thế này, chị nhất định sẽ thích tôi, tôi cảm thấy chúng ta giảm bớt bước theo đuổi kia là đẹp.

Tống Ngọc Mị thiếu chút nữa đã bị những lời nói của Hạ Thiên làm cho sặc chết, người này đẹp trai sao? Còn nàng nhất định sẽ thích hắn sao? Đúng là người này tự tin quá đáng rồi.

- Tóm lại, tôi nói rồi, nếu chút nữa cậu biểu hiện tốt, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, nếu cậu không muốn có cơ hội này, như vậy cậu không cần quan tâm.

Tống Ngọc Mị không chút vui sướng gì.

Hạ Thiên cũng buồn bực, hắn đến đây mà cứ bỏ đi như vậy thì rõ ràng có chút tiếc nuối.

- Theo đuổi thì theo đuổi, chị cần phải giữ lời, đợi lát nữa tôi sẽ đuổi theo chị, tôi đuổi được thì chị phải làm vợ tôi.

Hạ Thiên vô tình nói.

Đúng lúc này một âm thanh khá lớn truyền vào tai mọi người:

- Được rồi, đã đến giờ, hội đấu giá xin được phép bắt đầu.

Khi âm thanh này vang lên thì một ông lão hơn sáu mươi mặc trang phục thời Đường đứng lên, vị trí của lão ở giữa mọi người, bên cạnh lão cũng có một người phụ nữ trẻ đẹp mặt sườn xám.

- Tống tiểu thư, ông ta là Tề Kim Thạch sao?

Diệp Mộng Oánh hỏi.

Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu;

- Đúng vậy, ông ấy là Tề Kim Thạch.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Không tốt cho lắm, cũng chỉ là một lão sắc quỷ mà thôi.

- Đợi lát nữa sẽ có một bộ bút tích thật sự của Đường Bá Hổ, nếu cậu có thể giúp tôi lấy được nó, tôi sẽ cho cậu cơ hội theo đuổi.

Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.

- Đơn giản như đang giỡn vậy sao?

Hạ Thiên lập tức vui sướng.

- Giá cao nhất chỉ có thể trả cao hơn giá khởi điểm mười triệu mà thôi.

Tống Ngọc Mị lại bỏ thêm một điều kiện.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm:

- Đơn giản thôi cưng.

- Vậy thì chờ xem bản lĩnh của cậu.

Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng, nàng cảm thấy Hạ Thiên đang khoác lác, nhưng sự việc lần trước xảy ra bên hồ cũng không làm cho nàng đưa ra kết luận đơn giản.

Tề Kim Thạch ở bên kia bắt đầu đấu giá:

- Vật phẩm đầu tiên trong ngày hôm nay là một cái chén, giá khởi điểm là một trăm ngàn.